Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 45: Ra Mắt




Long Tử Nguyệt cảm thấy hai cổ tay được giải thoát khỏi sợi dây xích, thân thể mềm nhũn tưởng sắp tiếp xúc thân mật với đất mẹ, lại bị một cỗ lực tác động vào thắt lưng của nàng khiến đầu óc vừa được thanh tỉnh đôi chút lại lâm vào một mảng hỗn độn, trời đất quay cuồng đến choáng váng. 

Long Tử Nguyệt thô tục chửi thề gần như gào lên: "Khốn kiếp, ngươi phát điên à?", đáp lại nàng là một hồi lắc lư đung đưa theo bước chân của Vô Phong gần như muốn ra sức dậm nát mặt đất vậy.

Vừa tính cất giọng chửi tiếp thì Long Tử Nguyệt cảm thấy thân thể nàng theo một đường cong bay thẳng vào ôn tuyền, nước trong hồ xộc vào mắt, mũi, tai lẫn miệng của nàng. Khó khăn quẩy đạp vô vọng, thân thể vốn đã rất yếu ớt tự thân đứng dậy thôi cũng trở thành điều xa xỉ rồi.

Tuy nước trong hồ không sâu nhưng nếu đứng thẳng người thì cũng mấp mé đến cằm của Long Tử Nguyệt. Hiện tại đến việc trụ vững thân mình còn không làm được, cảm giác hô hấp dần dần chậm lại, tắc nghẽn, nước hồ thi nhau ùa vào khoang phổi nàng

Trong lòng Long Tử Nguyệt cực kỳ hoảng loạn, nàng ra sức tìm cái gì đó bấu víu vào nhưng không tìm được thứ gì để bám trụ, sức lực nàng dần bị rút hết. Long Tử Nguyệt tuyệt vọng buông xuôi mọi thứ, thần trí lâm vào mơ hồ rồi hoàn toàn bất tỉnh, tiền vào trạng thái chết lâm sàng của Huyết tộc.

Vô Phong đứng bên hồ nhìn thân ảnh Long Tử Nguyệt vùng vẫy trong nước đầy tuyệt vọng lại không có ý định đem nàng vớt lên, thẳng đến khi nàng đuối nước, hoàn toàn bất động trong ôn tuyền. 

Lúc này Vô Phong mới chậm rãi thoát bớt y phục trên người, hắn chừa lại tiết khố trên người rồi từ từ bước chân xuống ôn tuyền đem Long Tử Nguyệt bế ra. Động tác có chút ôn nhu mà ngay cả bản thân Vô Phong cũng không biết. 

Liếc mắt tiểu nhân nhi trong lòng trong bộ y phục rách nát không đủ che đậy cảnh xuân của Long Tử Nguyệt, Vô Phong có chút chán ghét bộ dạng chật vật này của nàng, một cổ cảm giác không tên lại bắt đầu len lỏi trong lòng hắn.

Cẩn thận cởi lớp y phục dính máu bết vào miệng vết thương trên người của Long Tử Nguyệt ra, lúc này nàng đã lâm vào trạng thái chết tạm thời của Huyết tộc, nên cảm giác đau đớn từ miệng vết thương đã còn tác động đến xúc giác của nàng nữa. 

Mặc cho Vô Phong dày vò một lúc lâu rốt cục cũng đem hết toàn bộ y phục trên thân của Long Tử Nguyệt cởi ra, Huyết tộc da dẻ vốn trắng hơn con người, độ mịn màng cùng mùi thơm tự nhiên toát ra từ một Huyết tộc luôn có sức hút đặc biệt hơn.

Tình trạng hiện tại của Vô Phong chính là như vậy, lửa dục vẫn chưa được dập tắt, tiếp xúc với làn da đầy vết thương của Long Tử Nguyệt cũng có thể khiến hắn nảy sinh dục vọng, thật sự vô cùng khó hiểu. 

Trước đây Vô Phong có nơi nào trên người muội muội mà Vô Phong chưa từng thấy, chưa từng sờ qua, nhưng lại chưa từng nảy sinh ra bất kỳ cảm xúc nào, bây giờ với cái thân thể rách nát như vậy làm hắn lại... Không lẽ do cấm dục đã lâu bây giờ đói bụng ăn quàng?

Vô Phong ảo não phát hiện ra tâm trạng bất thường của hắn với thân thể của Long Tử Nguyệt, nổi dục niệm với con của kẻ thù diệt tộc của hắn, chợt Vô Phong cảm thấy có thể dùng biện pháp áp nàng dưới thân để lăng nhục lòng tự tôn của nàng là một ý tưởng cũng không tồi. 

Có lẽ chờ Long Tử Nguyệt tỉnh táo sẽ đem phương cách này thực hiện được rồi, muốn nàng cảm nhận rõ ràng cảm giác bị ca ca mà nàng lưu luyến nhất thao, muốn dùng lực đạo thật mạnh thao nàng... Long Tử Nguyệt chết tạm thời đáng thương không biết được lúc tỉnh dậy sẽ có một màn đầy nhục nhã đang chờ nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.