Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 4: Mặt Dày Vô Sỉ




Lâm Hâm không phải là một tên ăn chơi trác tán thông thường, hắn mặc dù háo sắc thành tính, bình thường lưu luyến Câu Lan viện, nhưng thật thật tại tại là người có năng lực, có dã tâm.

Lâm gia và An gia không giống nhau, bọn họ không phải là dựa vào địa chủ làm giàu, mà là thương nhân chân chính, lấy buôn bán vải bố lập nghiệp, lấy vải bố là việc chính, tơ lục là phụ, bất quá sinh ý cũng không phải là rất lớn, thẳng đến khi Lâm Hâm tiếp nhận Lâm gia, sinh ý mới dần dần tốt.

Mấy năm gần đây, vải bố Lâm gia đã xây dựng lên danh tiếng, thậm chí ngay cả sinh ý tơ lụa cũng nổi danh.

Người như Lâm Hâm thế này có suy nghĩ sinh ý, lại là người rất khôn khéo, hắn làm sao có thể không nhìn ra hai mẹ con An Khả Tâm đang suy nghĩ cái gì?

Ban đầu, Lâm Hâm là không muốn cùng mẹ con An Khả Tâm trở mặt, bởi vì hắn biết thân phận hôm nay của đại thiếu gia An gia  đã không giống như xưa, cho nên hắn không dám đắc tội An Tử Nhiên, ngay từ đầu là có phần nhường nhịn.

Nhưng mà hắn nhường nhịn lại bị hai mẹ con An Khả Tâm xem thành biểu hiện mềm yếu.

Vì vậy hai người càng phát ra kiêu ngạo, ngay cả tiện nhân Trịnh Bích này bình thường cũng ở Lâm gia diễu võ dương oai, mà còn một bộ dạng tư thế chính mình là chủ nhân, đối với hạ nhân Lâm gia kêu đến hét đi.

Nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi.

Làm cho Lâm Hâm không thể chịu đựng được chính là, An Khả Tâm mỗi ngày đều từ phòng thu chi cưỡng ép lấy đi một lượng lớn số bạc, chưa được nửa tháng liền tốn hết bốn năm nghìn lượng, phụ mẫu đã từng khuyên can, An Khả Tâm lại nhục mạ phụ mẫu của hắn, nữ nhân hiếu tiện như vậy, nếu không phải cố kỵ An gia, hắn đã sớm hưu nàng.

Lâm Hâm cũng không phải là người tốt, chuyện xấu hắn làm cũng không ít, chũng đã tiếp xúc qua rất nhiều người muôn hình muôn vẻ, đối phó với loại tiện nhân An Khả Tâm này, hắn có rất nhiều biện pháp sửa trị nàng.

Về phần Đại thiếu gia An gia, Lâm Hâm cố kỵ thì cố kỵ, có thể hắn cũng biết quan hệ của mẹ con An Khả Tâm cùng An Tử Nhiên không thân cận, hắn đã sớm nghe qua, An Tử Nhiên cũng không thích hai mẹ con này, cho nên tỷ lệ thay các nàng ra mặt cũng không lớn, mới có sự tình phía sau này.

Lâm Hâm cố ý thú một danh kỹ (kỹ nữ thanh lâu) nhục nhã An Khả Tâm.

Không chỉ có như vậy, hắn còn hằng đêm trụ ở phòng thiếp thất, từ ngày đó trở đi không lại bước vào phòng của An Khả Tâm nửa bước, một tháng sau thiếp thất có thai.

An Khả Tâm nổi điên như hắn đã dự liệu.

Bụng chính thất còn không có động tĩnh, thiếp thất lại trước một bước mang thai, hơn nữa đối phương còn là một danh kỹ, Lâm Hâm đặt nàng ở đâu?

An Khả Tâm tâm cao khí ngạo làm sao có thể nuốt trôi khẩu khí này? Vì vậy nàng làm ra một chuyện cực đoan.

An Khả Tâm thừa dịp Lâm Hâm không có thời gian ở đây, nàng để cho Trịnh Bích len lén mua thuốc phá thai bỏ vào trong cơm của thiếp thất, thiếp thất mặc dù là người không có nhiều đầu óc, thế nhưng nàng cũng không ngờ tới An Khả Tâm lại dĩ nhiên ác độc như vậy, lộ liễu đối với thai nhi trong bụng nàng hạ độc thủ, kết quả hại nàng sinh non.

Lâm Hâm sau khi biết chuyện này phi thường tức giận, không cần nghĩ cũng biết là ai làm, hắn lập tức chạy đến trước mặt An Khả Tâm tuyên bố muốn hưu nàng, lý do là nàng phạm vào hai điều trong thất xuất, tức “Không thuận phụ mẫu” và “đố kị”, hai điều này bất luận cái gì cũng đã đủ cho hắn có lý do hưu nàng.

An Khả Tâm chỗ nào tán thành, nàng trả giá xuất ra bản thân khi còn sống gả cho tên Lâm Hâm mập mạp chết bầm này, không chỉ có cái gì đều không có được, lại rơi xuống một thanh danh không tốt, nếu không phải từ Lâm gia gạt đi một số tiền tài lớn, nàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Vì vậy song phương liền giằng co.

Lâm Hâm đưa cho An Khả Tâm hưu thư làm cho nàng rơi lệ tại chỗ, đồng thời thà chết dựa vào Lâm gia chứ không chịu đi.

Sau khi Trịnh Bích biết cũng mỗi ngày tới cửa nháo, nhưng phụ mẫu Lâm Hâm cũng không phải đèn đã cạn dầu, đặc biệt là nương Lâm Hâm, ở cùng châu huyền thế nhưng nổi danh là người đàn bà chanh chua cộng thêm lời nói ác độc, cho nên mỗi ngày có người đi ngang qua cửa Lâm gia đều có thể nghe được tiếng cãi vả truyền tới từ Lâm gia.

Ngay từ đầu chỉ là cãi nhau, sau lại diễn thành động thủ, bất quá mẹ con An Khả Tâm sao là đối thủ của toàn gia Lâm Hâm, kết quả động thủ đó là thân thể và trên mặt đều bị thương.

Tô quản gia bận rộn sản nghiệp An gia, căn bản một thời gian không đi quản mẹ con các nàng, hơn nữa cũng không muốn quản, ban đầu lúc đại thiếu gia rời khỏi An Viễn Huyền đã nói, An Khả Tâm gả vào Lâm gia, sau này sẽ là người nhà Lâm gia.

Chuyện tình người trong nhà của bọn họ để cho bọn họ tự đi giải quyết, mặc kệ xảy ra chuyện gì đều không nên nhúng tay vào, cho dù thực sự có chuyện gì, nhất định là An Khả Tâm tự làm tự chịu, cho nên lúc tin tức truyền tới An Viễn Huyền, Tô quản gia liền giả bộ cái gì cũng không biết, lão chỉ là một hạ nhân, không làm chủ được chủ tử.

Thái độ của Tô quản gia làm mẹ con Trịnh Bích tức điên rồi, thế nhưng hắn không cùng An Tử Nhiên nói, các nàng cũng không thể tránh được, luôn không có khả năng chạy đi Quân Tử thành, An Tử Nhiên cũng không quá thích các nàng, chắc chắn sẽ không cố ý chạy tới vì các nàng ra mặt.

Giữa thượng tuần và hạ tuần tháng tám, Lâm Hâm liền lần lượt cưới hai phòng thiếp thất, hơn nữa mỗi đêm đều qua đêm ở trong phòng thiếp thất ngủ, chính là không đi đến nơi của An Khả Tâm.

Đến giữa tháng chín, tam phòng và tứ phòng nhất tề truyền ra tin tức mang thai.

Lúc này đây các nàng rút ra giáo huấn của nhị phòng, căn bản không để cho An Khả Tâm tới gần viện tử của các nàng, ai mà biết cái người nữ nhân này lại sẽ làm ra cái sự tình điên cuồng gì đến.

Lâm Hâm thậm chí đã cảnh cáo nàng, nếu như nàng còn dám hại chết con hắn, hắn nhất định sẽ đem nàng giao cho quan phủ, An Khả Tâm tựa hồ bị hắn hù dọa, sau đó quả nhiên không có lại làm những trò mờ ám nhỏ.

Có thể bọn họ còn đánh giá thấp quyết tâm của An Khả Tâm.

Người nữ nhân này một ngày nào đó phát điên đến, chuyện gì nàng cũng đều làm ra được, lần trước nàng còn biết phải lén lén lút lút làm, lần này cái gì cố kỵ lại cũng không có.

Sống ẩn nhẫn một tháng sau, đầu tiên là nàng đem tứ phòng hạ thấp cảnh giác đẩy mạnh xuống hồ, thai nhi ba tháng đầu vốn cũng không phải là rất ổn định, kinh hách này liền sinh non.

Nhưng mà nàng không có thu tay lại, lập tức chạy đi viện tử của tam phòng, thừa dịp lúc nha hoàn đi ra không ở bên người tam phòng liền vọt vào, ai có thể nghĩ, tam phòng cũng không phải nữ tử bình thường, nàng trời sinh khí lực liền giống như lớn hơn so với nữ nhân bình thường, An Khả Tâm được nuông chìu từ bé, sao có thể là đối thủ của nàng, kết quả bị đẩy ngã, cái trán nặng nề đập đến góc bàn, lộ ra gương mặt như hoa như ngọc liền bị hủy.

An Khả Tâm thiếu chút nữa phát điên, bất quá trên dưới Lâm gia không ai đồng tình nàng.

Lâm Hâm không muốn tiện nghi nàng như vậy, chẳng những không có tìm đại phu trị cho nàng, trái lại đem nàng nhốt vào phòng củi, mỗi ngày chỉ cho nàng một bữa cơm, giam một tháng, đem nàng đói bụng đến phải xanh xao vàng vọt, cả người gầy một vòng lớn.

Thẳng đến khi Trịnh Bích mang người xông vào Lâm gia mới được thả ra, bao gồm một tờ hưu thư cũng ném tới trước mặt nàng.

Xem ở mặt mũi của An gia, Lâm Hâm sẽ không đi kiện An Khả Tâm, thế nhưng muốn hai mẹ con các nàng từ nay về sau cút ra khỏi tầm mắt của hắn.

Thấy nữ nhi bị hủy dung, Trịnh Bích lúc đó như thế nào mà cam tâm bỏ qua, bất quá tình huống của nữ nhi quả thực không có khả năng lại ở lại Lâm gia, không thể làm gì khác hơn là đem nàng mang về trạch mới An gia, nghĩ dưỡng thương tốt rồi trở lại tìm Lâm gia tính sổ.

Một lần dưỡng này chính là nửa tháng.

Vết thương trên mặt An Khả Tâm bởi vì không có trị liệu đúng lúc, dẫn đến vết thương dữ tợn rõ ràng, dùng lưu hải cũng không giấu được, từ đó về sau, nàng mỗi ngày núp ở trong phòng ném đồ vật, không có đồ vật liền dùng móng tay cào tường, bọn hạ nhân cũng không dám tới gần viện tử của hai mẹ con các nàng.

Bất kể là Lâm Hâm hay là mẹ con An Khả Tâm, song phương đều có lỗi.

Nếu như Lâm Hâm không có ham điền sản An gia thú An Khả Tâm thì sẽ không phát sinh loại chuyện này, đây là khởi đầu, thế nhưng chuyện phát sinh phía sau lại có quan hệ trực tiếp tới lòng tham của hai mẹ con An Khả Tâm.

Mẹ con An Khả Tâm không theo đuổi mưu mô gia sản Lâm gia, Lâm Hâm có lẽ sẽ đem nàng cung phụng ở nhà, cho dù không thích nàng cũng sẽ không trực tiếp trở mặt.

Nghe Tô quản gia nói xong, quả thật là sóng này chưa yên sóng sau ập đến.

Dùng một câu để tổng kết, An Khả Tâm chính là tự làm tự chịu, giống như loại thủ đoạn độc ác của nàng, liên tục sát hại hai hài tử chưa ra đời trong bụng hai phòng thiếp thất, đã là hai mạng người, hắn không có đem An Khả Tâm giao cho quan phủ đúng là cấp mặt mũi An gia.

“Quản gia, chuyện này ta sẽ giải quyết, không cần ngươi quan tâm.”

An Tử Nhiên nghe xong liền đối với Tô quản gia giữa chân mày vẫn mang theo một tia lo lắng nói, hắn biết Tô quản gia điều không phải lo lắng mẹ con An Khả Tâm, mà là lo lắng các nàng sẽ liên lụy đến danh tiếng An gia.

“Dạ, đại thiếu gia, lão đây vội vàng lui xuống trước.”

Tô quản gia cuối cùng cũng yên tâm, lão bây giờ đối với An Tử Nhiên hầu như có một loại tin tưởng mù quáng, nghĩ chỉ cần có hắn ở đây, mặc kệ trắc trở dạng gì đều có thể dễ dàng giải quyết.

Tô quản gia đi rồi, vẫn luôn không phát ra tiếng Phó Vô Thiên đột nhiên nói một câu.

“Lâm Hâm kia là cố ý đi?”

An Tử Nhiên thản nhiên nói: “Trăm phần trăm.”

Người khác có thể không nhìn ra, thế nhưng lại không thể gạt được hai người bọn họ, Lâm Hâm nếu thật coi trọng hài tử của hắn nên phái người bảo hộ tam phòng và tứ phòng, mà không phải chỉ là cảnh cáo ngoài miệng An Khả Tâm.

An Khả Tâm tính cách cực đoan, nàng nếu dám dùng thuốc phá thai xóa sạch hài tử nhị phòng, như vậy nàng nhất định còn có thể làm tiếp những chuyện tương tự.

Thế nhưng Lâm Hâm không có, thậm chí khi tam phòng và tứ phòng mang thai ba tháng đầu mỗi ngày đều ra ngoài làm việc, đi sớm về trễ, đem An Khả Tâm và tam phòng tứ phòng ở cùng dưới một mái hiên, có thể thấy được hắn cũng không phải đặc biệt coi trọng hài tử trong bụng thiếp thất, có lẽ nói, hắn chính mình chế tạo cơ hội cấp cho An Khả Tâm tiếp cận tam phòng tứ phòng.

Lâm Hâm chán ghét An Khả Tâm, nếu An Khả Tâm không có cách nào mang đến cho hắn chỗ tốt, như vậy hắn cũng không cần thiết lại lưu lại An Khả Tâm, thế nhưng e ngại An gia, cho nên hắn cần một cái cớ danh chính ngôn thuận hưu An Khả Tâm, làm cho An gia vô pháp tìm hắn phiền phức, lại có thể đảm bảo danh tiếng Lâm gia không bị tổn hại.

Tính toán ban đầu của Lâm Hâm lợi dụng hài tử nhị phòng hưu An Khả Tâm, không nghĩ da mặt nàng lại dày như vậy, vậy mà thà chết nương nhờ Lâm gia chứ không chịu đi, lúc này mới có tam phòng và tứ phòng phía sau.

An Khả Tâm làm việc quá độc ác, liên tiếp giết hai thai nhi chưa thành hình, thậm chí còn muốn giết đứa thứ ba, truyền đi người người đều sẽ đồng tình cảnh ngộ Lâm gia, chửi rủa An Khả Tâm độc ác, đến lúc đó Lâm Hâm trái lại trở thành người bị hại chân chính.

Chiêu thức ấy của Lâm Hâm rất cao minh.

An Khả Tâm là nhị tiểu thư An gia, nếu không phải An Tử Nhiên nổi danh ở bên ngoài, người khác nhất định sẽ cho rằng An gia dạy dỗ loại nữ nhi này cũng không tốt hơn chút nào.

Quả nhiên là nhất tiễn song điêu ( 1 mũi tên trúng 2 con chim), An gia tìm Lâm gia phiền phức chỉ phải chịu thiệt thòi.

“Kế tiếp, ngươi định làm gì?” Phó Vô Thiên hỏi nói.

An Tử Nhiên trầm ngâm nói: “Việc này không dễ giải quyết, Lâm gia khẳng định sớm đã có phòng bị, nếu biết ta đã quay về An Viễn Huyền, nói không chừng Lâm Hâm còn có thể cắn ngược trở lại An gia một ngụm.”

Phó Vô Thiên cúi người đem hắn nửa kéo vào trong lòng, thấp giọng nói rằng: “Ba người thành hổ, lời đồn đãi có thể là một loại thứ tốt.”

An Tử Nhiên rũ xuống đôi mắt.

Nếu như Lâm Hâm là không biết phân biệt, chuyện này hắn sẽ không cố ý đi truy cứu, thế nhưng nếu như y muốn đánh tâm tư gì, hắn cũng không phải tùy tùy tiện tiện là có thể mặc người bóp làm thịt chà xát thành viên.

Tin tức An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên trở về rất nhanh thì ở An gia truyền ra.

Buổi chiều, An Tử Nhiên ở thư phòng xem sổ sách Tô quản gia trình giao lên, trong nửa năm khi hắn đi Quân Tử thành này, Tô quản gia đem An gia xử lý rất tốt, đặc biệt cùng Chu lão hán hợp tác xây dựng tiểu điếm bán cháo.

Tiểu điếm cháo đã biến thành tửu lâu, hơn nữa không chỉ có một nhà, bên trong có thê tử của Chu lão hán cùng trù bếp An gia cùng nghiên cứu toàn bộ món ăn, cùng cháo như nhau rất được hoan nghênh, nhiễm nhiên trở thành chiêu bài.

Tô quản gia sau lại nghĩ có thể mở rộng chiêu bài đại tửu lâu, liền ở phụ cận huyện lại mở thêm một nhà.

Tửu lâu này là lấy danh An gia, đây là phu phụ Chu lão hán kiên trì, bọn họ có thể có được sinh hoạt như ngày hôm nay toàn dựa vào An gia, cho nên bọn họ không ngại ở phía trước danh hiệu tửu lâu tăng thêm hai chữ An gia.

Theo tình hình như vậy tiếp tục phát triển tiếp, nếu như không ngoài suy đoán, tửu lâu An gia không cần vài năm nữa là có thể ở sản nghiệp tửu lâu Đại Á chiếm một chỗ đứng.

An Tử Nhiên là một người rất có nguyên tắc và hào phóng, có công liền ban thưởng, có sai liền trừng phạt, nhìn xong sổ sách kinh doanh của tửu lâu, biết được phu phụ Chu lão hán vẫn còn đang ở trong ngôi nhà cũ nát lúc ban đầu, liền để cho Tô quản gia ở trong huyện tìm một tòa trạch cách gần tửu lâu lại tương đối rộng rãi cho bọn họ ở.

Tô quản gia đã sớm có ý đó, lập tức đáp ứng.

An Tử Nhiên tựa lưng vào ghế ngồi, Phó Vô Thiên đi tới từ phía sau nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương cho hắn, thư phòng thoáng chốc nổi lên một tia an tĩnh ấm áp.

Chỉ là cũng không lâu lắm, loại an tĩnh này đã bị người phá vỡ.

Hai mẹ con Trịnh Bích rốt cục không chịu nổi chủ động xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.