Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 30: Anh Là Siêu Nhân




Hoàng cung Đại Á cũng nguy nga đồ sộ giống như Cấm Tử Thành mà An Tử Nhiên đã từng nhìn thấy qua, mái cong vách đá, lúc đầu ngồi ở trong xe ngựa, bởi vậy không có thấy rõ ràng, bây giờ đi đến Thái Thanh cung, lọt vào trong tầm mắt đó là từng mảnh ngói màu đỏ hoặc ngói lưu ly, từng tòa cung điện trang nghiêm sừng sững.

Thái Hoàng Thái Hậu ở Từ Minh cung cách Thái Thanh cũng có một đoạn, Phó Vô Thiên đề nghị ngồi kiệu qua, bị An Tử Nhiên bác bỏ.

Hắn không xác định sau này mình còn có thể tiến cung hay không, cho nên muốn thừa cơ hội này để cho Phó Vô Thiên mang theo hắn làm quen hoàng cung một chút, dự phòng vạn nhất, chiến thần tướng quân thê quản nghiêm tất nhiên là nghe hắn.

“Vương gia, kể cho ta nghe chuyện của Tiên Hoàng và tổ phụ đi?”

An Tử Nhiên chủ động khơi mào trọng tâm câu chuyện, hắn không biết lão Vương Gia sau khi hết bệnh đối với chuyện thành hôn của hắn và Phó Vô Thiên sẽ tỏ thái độ gì, để dự phòng thời khắc này đến, hắn nghĩ cần phải làm một chút công khóa. (Công khóa: bài học bài tập, để nguyên cho nó cổ)

Ban đêm vắng vẻ thanh âm trầm thấp của Phó Vô Thiên chậm rãi như dòng nước chảy.

“Tiên Hoàng và tổ phụ đều là Thái Hoàng Thái Hậu sinh ra, từ nhỏ được giáo dục huynh đệ trong lúc yếu thế phải giúp đỡ lẫn nhau, tương thân tương ái, cho nên quan hệ của bọn họ so với huynh đệ trong gia đình bình thường còn tốt hơn, tốt đến ngay cả ngôi vị hoàng đế đều từ chối cho nhau, bất quá Tiên Hoàng thân là huynh trưởng, cho nên sau đó vẫn là quyết định cho ông kế thừa, lúc đó những huynh đệ khác của Tiên Hoàng cũng có ý với ngôi vị hoàng đế, cuối cùng vẫn là tổ phụ xuất hết toàn lực trợ giúp Tiên Hoàng dọn sạch thế lực cản trở với kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước.”

“Tiên Hoàng biết tổ phụ vì ông mà bỏ ra rất nhiều, cho nên có thứ gì tốt đều sẽ đưa cho Phó vương phủ, thậm chí yêu ai yêu cả đường đi, đối phụ vương và bản vương đều rất bảo vệ.”

Tuy rằng y nói thật hời hợt, thế nhưng tranh giành ngôi vị hoàng đế vốn là một hồi tinh phong huyết vũ tranh đấu tàn khốc, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra lúc đó là thảm liệt cỡ nào.

An Tử Nhiên nghĩ tới một ít chuyện cũ mà Phó Vô Thiên trước đây đã nói với hắn, “Ta đoán, trước khi Tiên Hoàng lâm chung có phải rất hối hận năm đó hẳn nên để cho tổ phụ kế thừa ngôi vị hoàng đế phải không?”

Phó Vô Thiên đột nhiên dừng bước, trong bóng tối ánh mắt nhìn hắn đang phát sáng, tiếu ý ám áp chợt lóe lên, “Bản vương vẫn luôn biết Vương Phi rất thông minh, thế nhưng mỗi lần đều có thể gây cho bản vương kinh hỉ.”

Đó chính là hắn nói đúng.

An Tử Nhiên không khiêm tốn, cũng không kiêu ngạo, kết quả này cũng không hề sai.

Tiên hoàng là thật tâm thích một nhà tổ phụ, bằng không trước khi lâm chung sẽ không làm trò trước mặt văn võ bá quan tự mình trao tặng Phó Vô Thiên quyền lợi không nhìn hoàng quyền, cũng sẽ không tặng Phó Khiếu một vùng đất phong, đồng thời nhận lời có thể thế tập, từ điểm này cũng đã biểu thị, Tiên Hoàng đối phụ tử Phó Khiếu yêu thích thậm chí vượt lên trước con trai mình.

Sau khi Sùng Minh đế kế vị phóng đãng, Tiên Hoàng không phải là không nhìn thấy, với cảm tình ông đối Phó vương phủ, khẳng định sẽ hối hận.

“Tổ phụ để ý nhất là cái gì?”

“Suốt đời tổ phụ chỉ có hai việc tiếc nuối, một là phụ vương tráng niên mất sớm, thật ra năm đó tổ phụ là phản đối phụ vương cùng mẫu hậu ở chung với nhau.”

“Bởi vì mẫu hậu cũng không phải là người Đại Á?” An Tử Nhiên suy đoán.

Phó Vô Thiên gật đầu, “Tổ phụ vẫn không thích mẫu hậu, tính tình mẫu hậu cũng là mạnh mẽ, thành thân không bao lâu liền cùng phụ vương ra chiến trường, thẳng đến khi mang thai mới bị phụ vương đuổi trở về, bất quá tổ phụ cũng không vì mẫu hậu mang thai mà thay đổi thái độ….”

“Ta đã biết.”

Phó Vô Thiên nghiêng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt toát ra tiếu ý, “Vương phi biết cái gì?”

Đôi mắt An Tử Nhiên phảng phất ánh lên tia sáng tự tin phấn chấn, “Ngươi khi còn bé được Tiên Hoàng ôm vào cung cũng là vì nguyên nhân này đúng không?”

“Thông minh.” Phó Vô Thiên không chút nào keo kiệt tán thưởng.

Nói chuyện phiếm rất dễ làm cho quên mất thời gian, bất tri bất giác, hai người đã đi được hai phần ba đoạn đường, cách Từ Minh cung cũng không còn bao xa, thậm chí mơ hồ có thế nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng phía trước Từ Minh cung, có lẽ tổ phụ cũng đã đến rồi.

Một tiếng bước chân trong bóng tối lại khiến cho hai người chú ý.

Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên nhất tề hướng phía phát ra thanh âm truyền tới nhìn sang, một thân ảnh từ trong bóng tối đi tới.

An Tử Nhiên kinh ngạc nhìn nam nhân mặc đạo bào màu xanh, tóc đen thật dài buộc lại rũ xuống thắt lưng, khuôn mặt hình chữ quốc, hai chòm râu, trên tay cầm phất trần, sợi tơ tầm trắng di động ở khủy tay, Hạo Nhiên một thân chính khí nghiễm nhiên như là một đạo sĩ.

“Nguyên lai là quốc sư.”

Phó Vô Thiên thấy y, con ngươi nhanh chóng hiện lên tia kinh ngạc mà người bên ngoài không bắt kịp, nhãn thần cũng thâm trầm rất nhiều.

Nghe thấy câu này, An Tử Nhiên cũng không cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trong hoàng cung vô duyên vô cớ xuất hiện một đạo sĩ, đối phương thậm chí có thể ở trong hoàng cung tự do hành tẩu, hiển nhiên không thể nào là đạo sĩ thông thường như vậy, thân phận quốc sư và hắn phỏng đoán tám chín phần mười.

“Bần đạo ra mắt Quận Vương, Quận Vương phi.”

Quốc sư dựng thẳng tay phải một bộ phong thái đạo sĩ, hòa khí hướng hai người hành lễ, khí tức trên người hắn phi thường tường hòa, rất dễ làm cho người khác sản sinh hảo cảm.

Phó Vô Thiên phất tay, con ngươi dõi theo liếc nhìn y, “Quốc sư xuất hiện nơi này, chính là mới từ cung Thái Hoàng Thái Hậu đi ra đúng không?”

“Chính là.” Quốc sư vẫn không bị khí thế của hắn ảnh hưởng, ung dung giải thích: “Hoàng Thượng lo lắng thân thể Thái Hoàng Thái Hậu, lệnh bần đạo đến trước thăm Thái Hoàng Thái Hậu.”

“Như vậy quốc sư thấy như thế nào?”

“Đã không còn đáng ngại, chỉ là sau này phải cẩn thận một chút, không thể lại để cho Thái Hoàng Thái Hậu nổi giận.”

Phó Vô Thiên nói: “Quôc sư khổ cực rồi.”

Quốc sư cười lắc đầu, “Đa tạ Quận Vương quan tâm, đây là bổn phận của bần đạo không có gì cực khổ, nếu Quận Vương không có chuyện gì, bần đạo muốn đi gặp Hoàng Thượng bẩm báo tình huống của Thái Hoàng Thái Hậu, bần đạo xin đi trước, cáo từ!”

Bóng lưng của quốc sư rất nhanh liền biến mất ở trước mặt hai người.

An Tử Nhiên luôn cảm thấy người này có chỗ nào rất kỳ quái, nhưng hết lần này tới lần khác nghĩ không ra quái ở chỗ nào, trong tâm càng cảm thấy y thật không đơn giản, “Quốc sư này là ai?”

“Một yêu đạo mà thôi.” Phó Vô Thiên lãnh khốc nhìn phương hướng quốc sư biến mất, một lát mới thu hồi đường nhìn.

Người có thể để Phó Vô Thiên hình dung như thế, xem ra cũng không phải yêu đạo bình thường.

“Nguyên danh quốc sư Vi Thuận Khánh, đạo hiệu Hạo Nhiên, mười năm trước được Hoàng Đế sắc phong làm quốc sư Hạo Nhiên, luôn giành được tín nhiệm của Hoàng Đế, rất nhiều chuyện chỉ cần y đúng ra liền có thể dễ dàng thay đổi ý kiến của Hoàng Đế, hoàng tử đại thần cũng không dám coi khinh y.”

An Tử Nhiên tò mò hỏi: “Theo như ý tứ của ngươi, quốc sư này rát có thể là một thần côn, vì sao Sùng Minh đế lại tín nhiệm hắn như vậy?” (thần côn: chỉ mấy ông đạo sĩ chuyên đi lừa gạt)

“Y không chỉ là một thần côn mà thôi đâu.” Phó Vô Thiên nói, “Vi Thuận Khánh này đã từng học qua bát quái, tục truyền lúc hắn còn trẻ từng coi số mạng cho người, luyện một tay lừa dối thật là người bản lãnh, sau lại cơ duyên xảo hợp vào cung, Sùng Minh đế liền bị y lừa dối đến xoay vòng, đồng thời tin tưởng không nghi ngờ.”

“Có thể đem Hoàng Đế lừa gạt, bản lãnh người này cũng không nhỏ.”

“Vương Phi thật cho là hắn sẽ chỉ lừa dối người thôi sao?” Phó Vô Thiên đột nhiên nói một câu có thâm ý khác.

An Tử Nhiên lắc đầu, “Đương nhiên không có khả năng.”

Lừa dối người mặc dù là một môn rất học vấn thâm ảo, thế nhưng cuối cùng là cũng có cực hạn, mồm mép có lợi hại như thế nào đi nữa cũng không có khả năng làm cho một người làm Hoàng Đế hai mươi bảy năm đối với y tín nhiệm không nghi ngờ, cho nên y khẳng định còn có bản lãnh khác.

“Vương gia biết nguyên nhân?”

“Không biết.”

An Tử Nhiên không nói nhìn y, hắn sớm tập thành thói quen ác thú này của Phó Vô Thiên.

Cái tay Phó Vô Thiên còn vòng ở bên hông hắn, nhẹ giọng ghé vào tay hắn nói: “Tuy rằng Bản Vương không biết nguyên nhân là gì, thế nhưng Bản Vương lại biết một chuyện thú vị khác nữa, tin tưởng Vương Phi nhất định rất có hứng thú muốn biết.”

“Chuyện thú vị gì?” An Tử Nhiên không có kéo ra tay y.

“Vương Phi hẳn là còn nhớ mấy ngày trước quốc yến, tằng tổ có triệu kiến Bản Vương tiến cung một chuyến, lúc đó Bản Vương từ trong miệng người khác nghe nói một chuyện có liên quan đến Diễm phi, chỉ là khi đó còn không biết Diễm phi chính là An Xảo Nga, cho nên cũng không để ý mà thôi.” Phó Vô Thiên cảm thán nói, rất có loại cảm khái thế sự khó liệu.

Khuỷu tay An Tử Nhiên đánh vào cánh tay y, “Đừng thừa nước đục thả câu.”

Phó Vô Thiên hời hợt nói: “Nghe nói Diễm phi và quốc sư đi lại rất gần, hơn nữa theo Bản Vương suy đoán, bọn họ rất có thể là đã nhận thức trước lúc tuyển tú.”

An Tử Nhiên câu mày tự hỏi, sau khi biết Diễm phi rất có khả năng chính là An Xảo Nga, hắn một mực nghĩ phía sau An Xảo Nga nhất định có người, nếu như chuyện này là sự thật, người phía sau kia rất có khả năng chính là quốc sư, lấy bản lĩnh của quốc sư, giúp Diễm phi hấp dẫn Sùng Minh đế có khả năng phi thường lớn.

“Giả sử Diễm phi chính là An Xảo Nga, lấy bản lãnh không thể nào làm cẩn thận như vậy được, kẻ khác không tra ra được thân thế của nàng.”

Phó Vô Thiên gật đầu nói: “Không sai, khi chọn tú yêu cầu các tú nữ cần phải đăng ký, An Xảo Nga cũng không phải người thông minh, nếu như không phải có an bài tốt từ trước, thân phận của nàng sớm đã bị người tra ra được.”

Trên thực tế, bọn Phó Nguyên Thành cũng biết quốc sư và Diễm phi cấu kết, Diễm phi nàng mê hoặc Sùng Minh đế nhất định là công lao quốc sư, nhưng là bọn hắn không tìm được chứng cứ, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.

Thời điểm hai người đi đến gần phía ngoài Từ Minh cung, quốc sư Hạo Nhiên trong miệng bọn họ lại cùng Diễm Phi trước thời gian rời khỏi ở trên hành lang gặp nhau.

“Nguyên lai là Diễm phi nương nương, có thể nhân cơ hội nói một câu không?”

Quốc sư chủ động mở miệng, theo lý mà nói phi tử Hoàng Đế cùng quốc sư là không thể gặp mặt riêng với nhau, nhưng là bọn họ cũng không như vậy, bởi vì đây là Sùng Minh đế đồng ý.

Diễm phi cười đến thật xinh đẹp.

“Đương nhiên có thể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.