Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 27: Cô Gái Thú Vị




Xe ngựa đi tới cửa chính hoàng cung thì bị cấm vệ quân thủ ở bên ngoài cản lại.

Hôm nay là quốc yến hoàng gia, thân phận người tham gia quốc yến cũng không thấp, cho nên thủ vệ so với bình thường nghiêm ngặt hơn mấy phần, ngay cả thủ vệ tuần tra bên trong thành cũng nhiều hơn bình thường.

Cung Vân khi nhìn thấy chiếc xe ngựa này, nhãn thần bỗng nhiên lóe lên một cái.

Mã xa quen thuộc liền xuất ra bài tử tượng trưng cho thân phận đã được chuẩn bị từ sớm đưa cho hắn.

Cung Vân tiếp nhận nhìn thoáng qua, xác định là bài tử của Phó vương phủ, trả lại cho mã phu nói: “Nguyên lai là Vương Gia, có thể để cho mạt tướng nhìn bên trong không?”

Vì phòng ngừa người có ý đồ bất chính trà trộn vào, đây là trình tự mỗi người tất phải trải qua một lần, cho dù là tể tướng cũng giống vậy, trọng trách của hắn là thủ vệ hoàng thành, tính tình cương trực công chính, hẳn là sẽ không bởi vì thân phận đối phương cao quý liền ngoại lệ, đây cũng là nguyên nhân Úc Bá Phi đem trọng trách này giao cho hắn.

Người ở bên trong vẫn chưa có nói cái gì, bất quá lại rất phối hợp xốc mành lên.

Trong xe ngựa chỉ có hai người Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên, lần này tham gia quốc yến, bọn họ không có mang bất luận người nào theo, từ bên ngoài nhìn thấy vừa xem đã hiểu ngay.

Đây là lần đầu tiên Cung Vân gặp Vương phi Phó Vô Thiên, thiếu niên yên lặng ngồi, áo choàng trắng tuyết ấm áp tôn lên bạch bích không tỳ vết, như một pho tượng bạch ngọc.

Hướng bọn hắn gật đầu một cái, Cung Vân lập tức để cho thủ hạ cho qua.

Không lâu sau ngay khi xe ngựa Phó vương phủ tiến nhập hoàng cung, xe ngựa Trưởng Tôn Thiếu Kỳ bị đụng hư, bất đắc dĩ chỉ có thể cưỡi ngựa do đó làm trễ nãi thời gian rốt cuộc khoan thai tới chậm, trước khi hắn chuẩn bị cả người lẫn ngựa tiến nhập hoàng cung lại bị cản lại.

“Làm gì, Bản công tử là tới tham gia quốc yến.”

Trưởng Tôn Thiếu Kỳ lập tức lớn tiếng quát dẹp đường, bởi vì mới quay về Quân Tử thành, cho nên lúc này đây chưa cùng Trưởng Tôn Thành Đức cùng đến, hơn nữa trước đây đều là Trưởng Tôn Thành Đức ra mặt, bởi vậy hắn không biết đây là trình tự và quy cũ cần thiết.

Cung Vân mặt không chút thay đổi nói: “Xin lấy ra thẻ bài thân phận của ngươi.”

Trưởng Tôn Thiếu Kỳ kiêu ngạo hất càm lên, “Ta là tôn tử tể tướng Trưởng Tôn Thiếu Kỳ.”

“Xin lấy ra thẻ bài thân phận của ngươi.”

Giọng nói Cung Vân lạnh nhạt cứng rắn, lại lập lại một lần.

Trưởng Tôn Thiếu Kỳ giận tái mặt, “Ta nói ta là tôn tử tể tướng ngươi không nghe thấy sao?”

Cung Vân nhấc lên đôi mắt ám trầm, “Cho dù ngươi là ở chỗ tể tướng cũng phải đưa ra thẻ bài thân phận, ai cũng không thể ngoại lệ.”

Trưởng Tôn Thiếu Kỳ thấy hắn không biết điều như vậy, hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn là đem thẻ bài thân phận lấy ra ném cho hắn, hắn không dám đem sự tình náo loạn lớn, chỉ có thể ở trong lòng nhớ người tên Cung Vân này, sau này có cơ hội nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt, cho nên tốt nhất cầu khẩn đừng nằm trong tay hắn.

Xác nhận thân phận xong, Cung Vân mời người đi qua.

Trưởng Tôn Thiếu Kỳ lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó phách lối nghênh ngang mà đi.

“Phó thống lĩnh, người Trưởng Tôn Thiếu Kỳ này thoạt nhìn là một người mang thù, ngươi sau này phải cẩn thận, nghe nói Trưởng Tôn Thành Đức rất trọng dụng hắn.” Thủ hạ vừa vặn thấy cái nhìn lúc Trưởng Tôn Thiếu Kỳ rời đi, nhất thời có chút lo lắng.

“Một quần là áo lượt mà thôi, trở mình không dậy nổi cái gì biển.” Cung Vân ngược lại không lưu tâm, Trưởng Tôn Thành Đức cũng sẽ không tùy ý dính vào, hiện tại phái đại hoàng tử đang cùng nhị hoàng tử và tam hoàng tử đấu túi bụi, hắn chắc chắn sẽ không mong muốn phát sinh chuyện phiền toái gì. (Quần là áo lượt: ý chỉ quần áo của con cháu người giàu sang quyền quý, nói Trưởng Tôn Thiếu Kỳ chỉ ăn chơi, không làm dc cái gì ra hồn)

Thủ hạ lại mơ hồ, trên mặt còn lộ vẻ lo âu.

Cung Vân lại không có ý định cùng hắn giải thích nhiều lắm.

Cung Thái Thanh là địa phương xử lý chính sự hàng ngày của Hoàng đế Đại Á, quốc yến hàng năm đều được cử hành ở đây, từ Tiên Hoàng truyền đến Sùng Minh đế đã trở thành một loại tập tục, càng đến gần giờ Dậu, các quan viên và thành viên hoàng thất liền lục tục đến, bọn họ có thể tới trước thời hạn hay tới trễ, thế nhưng tuyệt không thể trễ hơn Sùng Minh đế, cho nên đều sẽ chọn đến sớm như nhau.

Lúc này, các quan viên tụm hai tụm ba trò chuyện với nhau, phe phái rõ ràng, liếc mắt là có thể nhìn ra ai là người của phe cánh nào, cách giờ dậu chỉ còn lại một khắc, đại bộ phận người đều đã tới, chỉ ngoại trừ một ít tương giao quân mao (?, không hiểu tác giả muốn nói gì ở đây lun TT_TT), có lẽ cố ý kéo dài tới một khắc cuối cùng muốn xoát cảm giác tồn tại, hoặc là chứng minh thân phận mình không giống bình thường mới ra trận.

Bất quá trong này không bao gồm Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên.

Hai người chưa từng tham gia quốc yến, kể cả Phó Vô Thiên là một trong thành viên hoàng thất.

Quanh năm hắn lưu lại ở biên quan, số lần quay về không nhiều lắm, cho nên một lần cũng không có tham gia qua, cho dù đã trở về cũng là vội vã trở về, cho nên thời điểm khi thái giám hô ‘Quận Vương, Quận Vương Phi giá đáo’, toàn trường hầu như trong nháy mắt an tĩnh.

Mọi người đồng loạt ngừng miệng nhìn sang.

Hai đạo thân ảnh một đen một trắng xuất hiện ở đại môn, tầm mắt mọi người di dộng theo bọn họ đi tới, đầu tiên là nhìn Phó Vô Thiên, sau đó mới chuyển đường nhìn sang thiếu niên đi bên cạnh hắn, ánh mắt giống như phỏng đoán của nha hoàn vương phủ, toàn bộ mọi người đều bị An Tử Nhiên kinh diễm.

Phó vương phi trong lời đồn, không phải nói lớn lên không đẹp sao?

Người thiếu niên trước mắt này nếu là không đẹp, toàn bộ Đại Á sẽ không có người nào đẹp, không ai ngu ngốc cho rằng thiếu niên không phải là Quận Vương Phi, trường hợp này không phải là tùy tùy tiện tiện người nào cũng đều có thể tham gia, bằng không chính là không tôn kính hoàng thất.

“Hình như so sánh với lần khi gặp mặt càng đẹp hơn nhiều.”

Ánh mắt Phó Nguyên Thành đuổi theo hình dáng An Tử Nhiên, chậm rãi chảy ra một tia tiếu ý cực đạm, giống như lần thứ hai nhìn thấy y đều có cảm thụ không giống nhau.

Triệu Nghị dường như hiểu rõ tâm tư của hắn, đột nhiên nói: “Hắn ta là Vương Phi Quận Vương.”

Nghe nói như thế, Phó Nguyên Thành buồn cười nhìn hắn một cái, “Ta đương nhiên biết hắn là Vương phi Vô Thiên, lại không có người so với ta rõ ràng hơn.”

Đối diện, Trưởng Tôn Thiếu Kỳ cũng vừa lúc đến yến hội, bởi vì hắn là cưởi ngựa đến, cho nên tốc độ phía sau so với bọn hắn nhanh hơn một chút, hầu như đồng thời chân trước bọn họ vừa bước vào hội trường, hắn chân sâu liền vào đến, bất quá sự chú ý của mọi người đều đặt ở trên người Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên, cho nên người chú ý tới hắn cũng không nhiều lắm.

“Gia gia.” Trưởng Tôn Thiếu Kỳ cau mày đi tới trước mặt Trưởng Tôn Thành Đức

“Nghe nói xe ngựa của con bị hư, con là cưỡi ngựa đến?” Trưởng Tôn Thành Đức nhìn hắn một cái, không dấu vết lắc đầu.

Ánh mắt Trưởng Tôn Thiếu Kỳ thoáng chốc suy tính, chợt ủy khuất nói: “Gia gia, xe ngựa của con bị người đụng hư rồi, tôn nhi còn thiếu chút bị thương, nếu không phải là vận khí tốt, lúc này chỉ sợ cũng không gặp được người.”

Hắn cố ý không nói ra tình hình thực tế, vốn định khơi mào lửa giận của gia gia, khiến cho ông nhằm vào Phó Vô Thiên, thế nhưng nhất thời hưng phấn lại đã quên, Trưởng Tôn Thành Đức đã biết ngựa của hắn bị phá hủy, làm sao có thể lại không biết tình huống lúc đó?

Trưởng Tôn Thành Đức nhìn thoáng qua hướng Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên, bình tĩnh nói: “Là đụng trúng xe ngựa Phó vương phủ đi?”

Trưởng Tôn Thiếu Kỳ tâm chợt lạnh, gia gia biết? Mặt chợt đỏ lên, thủ đoạn này của hắn ở trước mặt gia gia giống như trẻ con quả nhiên không đủ nhìn.

“Người không có việc gì là tốt rồi, thế nhưng ngươi phải nhớ cho kỹ, lần sau không nên ở trên đường phố đấu đá lung tung, đả thương người có Trưởng Tôn gia làm chỗ dựa cho ngươi, bị thương chính mình đó là chịu tội.”

Nghe thấy giọng nói uy nghiêm trầm ổn mang theo một tia không thể sao lãng, Trưởng Tôn Thiếu Kỳ lộ ra biểu tình mừng rỡ, gia gia không có trách hắn, trái lại lo lắng an toàn của hắn, có đúng hay không nói Phó vương phủ không có gì cần phải sợ?

“Gia gia, con nhớ kỹ rồi.”

Trưởng Tôn Thành Đức gật đầu, lúc này sự chú ý của ông đã không còn ở trên người cháu mình nữa, hơn nữa trường hợp này cũng không tiện răn dạy hắn, đó là lý do tuy ông giảo hoạt nhanh trí cũng không có phát hiện ra ý nghĩ trong lòng tôn tử, nếu như ông biết, nhất định sẽ trước dạy bảo hắn một trận lại nói.

Đường nhìn tò mò đuổi theo Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên một hồi liền thu về, mọi người đối với hứng thú của họ chỉ là bởi vì hai người rất ít xuất hiện ở trước mặt đại chúng, nhất thời hiếu kỳ mà thôi, về phần lôi kéo Phó Vô Thiên, tại trước khi địch ý của Sùng Minh đế đối đứa cháu này còn chưa có tiêu trừ, bọn họ là sẽ không tùy tiện tung cành ô-liu.

Trong lúc nhất thời, bên cạnh hai người ngược lại hình thành một bầu không khí mọi người tự hiểu không cần nói.

Thẳng đến khi Phó Nguyên Phàm xuất hiện, tuy rằng hắn không muốn để cho người biết hiện tại hắn cùng người Phó vương phủ có “quan hệ” khắng khít không thể phân ra, nhưng đây là quốc yến, chào hỏi tổng là có thể.

“Đường ca, đường phu.”

Phó Nguyên Phàm mừng rỡ đi tới trước mặt bọn họ, phi thường vui vẻ lên tiếng chào hỏi, Đại Hắc nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau hắn, không có thấy biểu tình bắt đắc dĩ như trước, trái lại nghiêm túc giống như một hộ vệ chân chính.

An Tử Nhiên đồng dạng trên dưới quan sát hắn, bình thường xuất cung là vì để cho thuận tiện, Phó Nguyên Phàm ăn mặc tương đối tùy ý, y phục của hắn tuyệt đại đa số là màu ánh dương quang, tỷ như màu xanh da trời, hôm nay mặc dù cũng giống vậy, thế nhưng chế tác hoa phục rõ ràng tinh tế rất nhiều, chỉ là mẫu đơn trên y phục trắng phối với đại nam nhân hắn tựa hồ không quá liên quan?

Phó Nguyên Phàm theo tầm mắt của y thấy mẫu đơn trên người mình, mặt nhất thời suy sụp, “Đây là y phục mẫu phi chọn cho ta, ta nói với bà đừng chọn đóa mẫu đơn này, bà luôn nói mẫu đơn đẹp, ánh mắt nữ nhân đương nhiên rất tốt, nhưng ta rõ ràng là một đại nam nhân.”

Ánh mắt Phó Vô Thiên ở trên người hắn dạo qua một vòng, “Bình thường ngươi không phải rất thích vũ văn lộng mặc sao, cây mẫu đơn và ngươi rất xứng đôi.”

Phó Nguyên Phàm chỉ biết đường ca sẽ không nói lời hữu ích, nói một câu rồi thức thời rời đi.

Hắn không dám theo chân bọn họ đợi quá lâu, Ngũ ca vẫn đang trông chừng hắn, nếu để cho y hoài nghi đến trên người đường phu thì phiền toái.

Ngay khi hắn rời đi không bao lâu, thanh âm thái giám lanh lảnh chợt vang lên.

“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương giá lâm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.