Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 118




“Phất Lan Đức, ngươi cho ngươi là ai? Bất quá chỉ là một hồn thánh nho nhỏ mà thôi.” Hoắc Lân trở về sân huấn luyện khi nãy, chợt nghe một giọng thanh âm mang đầy khinh thường, cao ngạo nói.

Đi đến gần, hắn liền nhìn thấy Ninh Dung Dung, Đường Tam, Áo Tư Tạp cùng Sử Lai Khắc viện trưởng Phất Lan Đức. Rõ ràng tiếng nói khinh bỉ khi nãy phát ra từ Ninh Dung Dung.

Một bên Đường Tam và Áo Tư Tạp thất sắc, không thể tin rằng lời nói như vậy lại thốt ra từ miệng một cô nương dáng vẻ ôn nhu ngọt ngào.

Phất Lan Đức không vì lời nói của nàng mà tức giận, chỉ mỉm cười nói

“Đúng vậy, ta chỉ là hồn thánh nho nhỏ, khoảng cách ta với ngươi quá xa, Ngươi là anh tài của Thất Bảo Lưu Ly tông, cho dù có thiên phú cực cao, cũng chỉ là một đại hồn sư mà thôi. Ngươi so với ta cũng còn quá xa, khoảng các khó mà vượt qua. Nếu ngươi cảm thấy không hợp nơi này, thì mau rời đi, Sử Lai Khắc học viện không chào đón hạng người như ngươi, loại đệ tử bất tuân quy củ.”

Ninh Dung Dung cười lạnh “Đuổi ta đi? Không dễ dàng như vậy, nếu ta đã tới, sẽ không định ra đi. Phất Lan Đức, ta khuyên ngươi hay là đừng quản ta nữa, nếu không hậu quả ngươi tự gánh chịu.”

Phất Lan Đức cười nhạt “Nếu ta sợ hậu quả, thì không thể làm viện trưởng rồi. Nơi này là địa bàn của ta, mọi chuyện ta đều định đoạt được. Áo Tư Tạp!”

“Viện trưởng đại nhân.” Áo Tư Tạp tiến lên một bước, lúc này nhìn Dung Dung với ánh mắt tràn đầy phức tạp cùng không thể tưởng tượng. Hắn ẩn ước rõ ràng, đây mới là Ninh Dung Dung thật, là bản tánh của nàng, chỉ là, hôm qua nàng che dấu quá tốt.

Phất Lan Đức nói: “Ngươi mang vị Ninh Dung Dung tiểu thư này về phòng của nàng, sau đó đưa nàng rời khỏi đây. Nếu nàng phản kháng, ta cho phép ngươi sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào.”

“Phất Lan Đức, ngươi dám.” Ninh Dung Dung quát lớn, hai tay chống nạnh, phát ra khí tức dữ dằn của cô gái mười hai tuổi: “Từ nhỏ tới nay, ngươi là kẻ đầu tiên dám đối xử với ta như vậy.”

Phất Lan Đức âm thầm cười: “Cha ngươi không nỡ quản giáo ngươi, không có nghĩa là ta không dám, ngươi không phải là nữ nhi bảo bối của ta. Ở trong mắt ta, nơi này bất luận đệ tử nào đều tốt hơn ngươi. Thất Bảo Lưu Ly tháp vũ hồn quả thật là một trong các loại hỗ trợ vũ hồn cực mạnh, đáng tiếc, ngươi sẽ làm cho nó tàn phai.”

“Ngươi nói bậy!” Ninh Dung Dung lại phẫn nộ kịch liệt, ngực không ngừng thở dốc, cho tới nay, nàng biết mình chính là đệ tử xuất sắc nhất của Thất Bảo Lưu Ly tông, nàng có bao nhiêu vị huynh trưởng, nhưng không một ai có năng lượng mạnh như nàng, tại mười hai tuổi đã đột phá cấp hai mươi. Ngay chính cha nàng, Thât Bảo Lưu Ly tông chủ, cũng nói qua, nàng chính là anh tài kiệt xuất nhất trong vòng trăm năm nay, là người duy nhất có khả năng biến thành Bát Bảo Lưu Ly tháp, lúc này, Phất Lan Đức lại nói nàng là kẻ bỏ đi, cao ngạo như nàng sao chịu được sỉ nhục này.

“Được rồi, Dung Dung” Ngay khi Ninh Dung Dung còn định nói tiếp gì nữa, lúc này thanh âm của Hoắc Lân vang lên.

Hắn đi đến trước mặt Phất Lan Đức hơi khom người hỏi

“Viện Trưởng, Ninh Dung Dung đã làm sai việc gì đến nỗi ngươi phải đuổi nàng đi! Huống hồ nàng sống trong nhung lụa đã quen đâm ra tự phụ,cớ sao không làm cho nàng hiểu đâu?” Đối với vị viện trưởng Phất Lan Đức, vị đứng đầu Hoàng Kim Thiết Tam Giác này Hoắc Lân vẫn rất có hảo cảm không tệ, xem qua nguyên tác, hắn biết Phất Lan Đức trừ bỏ bệnh gian thương, còn lại đúng là một vị lương sư, hết mình vì Sử Lai Khắc, coi học viện như con của mình. Người như vậy thực đáng tôn kính. Nhưng gian thương nó vẫn là cái khuyết điểm lớn

Phất Lan Đức nhìn Hoắc Lân trầm ngâm không nói

Một bên Đường Tam thấy vậy, kéo qua Hoắc Lân, nói rõ đầu đuôi sự tình cho hắn

Ra là Phất Lan Đức lệnh cho Áo Tư Tạp cùng Ninh Dung Dung chạy 20 vòng, nhưng Ninh Dung Dung chả những không chạy còn chạy tới Tác Thác thành, hơn nữa lại lại ăn uống thoải mái, ngoài ra còn đi vòng tới khu vực buôn bán vui chơi, vừa mới trở về tìm được Áo Tư Tạp. Việc này bị vị này học viện lão đại phát hiện liền muốn xử phạt nàng. Ninh Dung Dung không tuân theo sau đó còn lớn tiếng, nên dẫn đến việc này.

Nghe xong, Hoắc Lân nhìn Ninh Dung Dung một mắt, trong mắt hơi mang vẻ thất vọng. Ninh Dung Dung nhìn đến trong mắt hắn từng tia thất vọng, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhói đau, tiến đến định nói gì, nhưng Hoắc Lân cũng không cho nàng cơ hội.

Hoắc Lân quay về phía Phất Lan Đức, khom người nói

“Viện trưởng, có hay không thể để cho ta chịu phạt thay nàng?” Giọng nói lãnh đạm hơi mang một tia thành khẩn.

Đứng một bên Ninh Dung Dung không thể tin được nhìn hắn. Trong ấn tượng của nàng, Hoắc Lân là một vị cao ngạo bạch mã vương tử. Hắn vừa có tướng mạo có thể mê đảo vạn người, lại thêm thiên phú cao tuyệt

Nàng không thể tin rằng, Hoắc Lân lại vì nàng, mà khom người với Phất Lan Đức, người mà nàng khinh thường.

( Khom người chút xíu với đáng nể người chả sao,quan trọng là cua gái thì cái giá nào cũng đáng cả)

So với nàng không thể tin, có lẽ kẻ kinh ngạc nhất là Đường Tam. Vì hắn thấy sức mạnh của Hoắc Lân đủ sức đánh với lão Phất Lan Đức một trận,nhưng hắn không có làm thế.

“Cả đời này ta chỉ quỳ phụ mẫu, không lạy thiên địa, cũng không lạy bất cứ ai khác, dù chết cũng không” Lời nói để lộ ngạo khí lăng nhiên, đủ để cảm nhận được sự kiêu ngạo của Hoắc Lân.

“Hoắc Lân, ngươi không cần làm như vậy, hắn không xứng” Ninh Dung Dung nhìn Hoắc Lân nói, giọng nói ôn nhu mềm mại, không hề có vẻ kiêu ngạo khi nãy.

Hoắc Lân cũng không phản ứng lại nàng, vẫn khom người đứng trước mặt Phất Lan Đức

Vị trung niên viện trưởng này nhìn Hoắc Lân trầm tư, hồi lâu mới thốt ra

“Có thể, nhưng...mà....”

Hoắc Lân lập tức ngẩng đầu, nhìn Phất Lan Đức. Hai mắt đối nhau, Phất Lan Đức nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Nhưng ngươi cần phải chạy 500 vòng. Không được phép dùng hồn lực. Nếu trước hoàng hôn mà chưa xong thì cũng không cần trở về dùng cơm tối”

“Ta hiểu,chuyện này đơn giản.” Hoắc Lân nghe vậy đáp, vẻ mặt cũng không thay đổi, trong đôi mắt không thể tìm thấy dù chỉ là một gợn sóng.

Nói xong hắn cũng không để ý ba người khác, quay đầu chạy.

Vừa chạy Hoắc Lân ước chừng thời gian. Giờ là canh mùi, tức là đến trước hoàng hôn hắn còn bốn giờ thời gian. Bốn giờ tưởng chừng thật dễ, lấy Hoắc Lân rất nhanh có thể chạy hết. Nhưng nói thì dễ mà làm thì khó, đừng quên Hoắc Lân không thể vận dụng hồn lực đi kèm với quần áo phụ trọng nặng chừng một tấn. Hắn ước chừng thể lực của mình nếu chạy trong toàn bộ 4 giờ thì chắc cũng chỉ chạy được khoảng 300, 400 vòng mà thôi.Nếu tính cả khả năng khôi phục từ ác ma quả thực mà Hoắc Ma đưa tới thì quả thực vừa đủ, xem như phải cám ơn hắn,bởi vì hắn chưa phải là thần,sức chịu đựng vẫn có hạn.Chưa kể tác dụng phụ của việc trùng tu võ hồn làm hắn biến về lúc tuổi nhỏ, thể chất có mềm đi,yếu đi rất nhiều,nhưng bù lại khả năng phát triển cường hãn hơn ban đầu, chỉ là hiện tại thân thể quá yếu đuối,Đường Hạo cũng đánh không lại nếu không sử dụng hồn lực.

...

Chạy xong 10 vòng, Hoắc Lân vẫn hơi thở đều đặn, bước chạy trầm ổn, vận tốc ổn định.

...

Qua 100 vòng, Hoắc Lân hô hấp hơi gấp gáp, trên mặt thoáng chút mồ hôi, tốc độ hơi giảm

...

Đến vòng thứ 300, Hoắc Lân hơi thở đã trở nên nặng nề, mồ hôi như mưa, không thể duy trì bước chạy đều đặn nữa

Vòng thứ 310,311,..., 320..., 390...

Vòng thứ 400, 410,... 440...

Chạy đến vòng thứ 460 Hoắc Lân cũng đã thở không ra hơi, bước chân loạng choạng, mồ hôi ra như mưa. Hắn có đã có chút hoa mắt tuy nhiên vừa đủ.

Đang khi chạy, bỗng một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện trước mặt Hoắc Lân, hơi gượng cười ngăn cản hắn

“Hoắc Lân, ngươi dừng lại đi, không phải chạy nữa đâu”

Hoắc Lân hơi liếc nhìn nàng, không nói gì, đi vượt qua nàng.

Ninh Dung Dung sững người, nàng không tin nổi Hoắc Lân lại dám bỏ qua mình. Nàng tức giận quay về phía Hoắc Lân hét lên

“Tại sao ngươi lại phải làm khổ mình vậy chứ!!!”

Hoắc Lân khẽ dừng bước. Bỗng nhiên, hắn quay mặt lại nhìn Ninh Dung Dung, trên mặt không còn là lãnh đạm lạnh băng nữa, lộ ra một hư nhược nhưng lại khiến Ninh Dung Dung không thể quên được nụ cười

“Để ngươi không bị Phất Lan Đức đuổi ra học viện a”

“Tại sao? Có đáng để ngươi phải như vậy không?” Ninh Dung Dung lộ ra vẻ phức tạp, nghi vấn hỏi.

“Đáng, đáng chứ. Vì ngươi là của ta đồng bạn” Sau đó cũng không để ý cảm động chảy nước mắt Ninh Dung Dung, cắm đầu loạng choạng chạy tiếp.

...

Đến vòng thứ 500, cũng là vòng cuối cùng, Hoắc Lân cảm giác hai chân mình như không thể sai sử nữa vậy, trước mắt hắn mơ hồ không thể nhìn thấy gì, thân thể hư thoát, mồ hôi như mưa. Mái tóc dài ướt đẫm che trước khuôn mặt hắn, giờ đây đâu còn Hoắc Lân phiêu trần tuấn dật nữa.

Cảm giác thời gian còn không đến nửa canh giờ, nếu là trạng thái khỏe mạnh đích hắn, đương nhiên nửa canh giờ thừa sức chạy được 1 vòng cuối cùng này. Vấn đề là Hoắc Lân đã chạy đến hơn 49 vòng rồi, đó là còn chưa kể việc hắn mang hơn vài tấn phụ trọng trên người trong vài canh giờ. Có thể nói, Hoắc Lân có thể chạy đến vòng thứ 500 quả là một kỳ tích. Hắn có một chấp niệm để hắn không thể dừng bước. Coi như cường hãn như Songoku cũng phải biến Saiyan mới có thể mang một tấn chạy đi dễ dàng như thế, trong khi Goku biến Saiyan lại thừa sức phá hủy đấu la đại lục thần hệ,mặc dù hắn không hề cần cái quy tắc. Mặc dù hiện tại khoa trương một điểm thể chất nhưng vẫn đánh không lại đấu la đại lục thần hệ,ân chỉ tạm thời mà thôi!

Vì Ninh Dung Dung, hắn không thể dừng bước. Đối với Tiểu Vũ, Ninh Dung Dung cùng Chu Trúc Thanh, Hoắc Lân đã không còn coi bọn họ chỉ là nhiệm vụ mục tiêu nữa. Tiểu Vũ Hoắc Lân từ lâu đã coi nàng là nữ nhân của chính mình rồi. Còn về phần Chu Trúc Thanh, hắn đồng tình với nữ nhân, à không, nữ hài tử này. Nàng từ nhỏ chịu khổ áp lực của gia tộc, sau đó còn bị Đái Mộc Bạch tổn thương, cộng thêm sáng nay ái muội sự tình, khiến cho hắn thật sâu muốn bảo vệ nàng.

Còn Ninh Dung Dung, cái nhìn của Hoắc Lân vẫn chỉ dừng lại ở trong nguyên tác. Nàng xinh đẹp ôn nhu, dịu dàng khả nhân, Hoắc Lân không muốn để nàng chỉ vì tính khí đại tiểu thư của mình mà mất đi cơ hội học tập trong Sử Lai Khắc.Trẻ nhỏ từ từ dạy,dù gì chỉ là ham chơi thôi.

Nhất là khi nãy, trước khi Hoắc Lân quay đi những giọt nước mắt, khiến hắn càng kiên định hơn ý nghĩ này.

Một bước, hai bước,... Hoắc Lân không biết mình đã đi bao nhiêu bộ rồi, vẫn chưa thể nhìn thấy đích. Hắn bây giờ chỉ muốn ngủ một trận, ý thức đã mơ hồ, cơ hồ chỉ bước đi theo bản năng. Đột nhiên, Hoắc Lân vấp chân

“Ngươi sao lại liều mạng như vậy chứ!” Một thanh âm nức nở, có vài phần trách cứ nhưng không thể che dấu được cảm động. Dưới ánh chiều tà, một thân ảnh thiến lệ hiện lên, chính là Ninh Dung Dung.

Ra là trước khi Hoắc Lân ngã xuống đất, Ninh Dung Dung liền kịp thời có mặt ôm lấy hắn.

Cảm nhận thân thể mềm mại ôm lấy mình, Hoắc Lân cố sức ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt giai nhân đẫm lệ, hắn cảm thấy tất cả mình làm là không uổng phí. Hoắc Lân khẽ cười, lấy tay vuốt đi từng giọt nước mắt của Ninh Dung Dung

“Đừng khóc, khóc nữa sẽ trở thành tiểu hoa miêu rồi”

“Ngươi đừng chạy nữa, xin ngươi đừng chạy nữa” Ninh Dung Dung nhìn khuôn mặt trắng xám của hắn, nhất thời nước mắt càng rơi như mưa, khóc nói.

Hoắc Lân mỉm cười không nói, gắng gượng từ trong lòng giai nhân đứng lên, loạng choạng xuýt nữa lại ngã ngửa. Bên cạnh Ninh Dung Dung vội vàng ôm lấy hắn

Hoắc Lân thì thào nói “Chỉ cần một vòng nữa thôi, một vòng nữa là ngươi không cần phải rời khỏi,mau buông ra gần xong rồi”

Ninh Dung Dung vừa khóc vừa lắc đầu “Đừng, đừng, xin ngươi đừng chạy nữa”

“Không có sao, chỉ cần là vì ngươi,ta chịu nổi” Hoắc Lân gượng cười, lại từng bước từng bước tập tễnh bước đi.

Ninh Dung Dung sững người, nàng quên cả khóc, câu nói của Hoắc Lân thật sâu đánh động nàng

“Hắn, hắn là đang biểu lộ với ta sao?” Nghĩ như vậy, Ninh Dung Dung liền đi đến bên dìu hắn nói

“Ta chạy cùng ngươi”

Nghe nàng nói vậy, Hoắc Lân khuôn mặt mệt mỏi lộ ra tươi cười. Tia nắng đỏ rực như nhuộm màu cả khuôn mặt hắn, khiến khuôn mặt đã anh tuấn mười phần của Hoắc Lân càng phát ra tuấn mỹ.

Thế là Hoắc Lân cùng Ninh Dung Dung cùng nhau chạy. Nói là cùng nhau chạy, nhưng thật ra là Ninh Dung Dung ôm Hoắc Lân chạy. Đáng nói là, với một đại tiểu thư như Ninh Dung Dung, thiếu chủ của Thất Bảo Lưu Ly Tông, hòn ngọc quý trên tay tông chủ Ninh Phong Trí, vừa chạy vừa phải ôm Hoắc Lân, nhưng Ninh Dung Dung lại không lộ ra chút nào mệt mỏi, ngược lại còn lộ ra khai tâm nụ cười. Tuy rằng ôm hắn thấy nhè nhẹ, một phần là Hoắc Lân luôn vận bí pháp tự động dể dồn sức nặng về phía mình đấy,nếu nàng mà biết hắn mang cả tấn trên người thì không biết sẽ ra biểu cảm gì đâu.

“Ha, ha, cuối cùng thì cũng chạy xong” Sau khi hoàn thành vòng thứ 50, Hoắc Lân nằm bệt xuống đất, thở hồng hộc không ra hơi.

Ninh Dung Dung ngồi xuống bên cạnh hắn, hai người không nói gì yên lặng nhìn cảnh mặt trời xuống.

Một hồi lâu, đến khi Hoắc Lân muốn thiếp đi, Ninh Dung Dung đột nhiên lên tiếng “Hoắc Lân?”

“Hử?”

“Cám ơn ngươi”

“Ừm” Hoắc Lân nhẹ ừ một tiếng

Ninh Dung Dung thấy hắn không nói chuyện nữa, quay người sang nhìn hắn

Nhìn khuôn mặt tiếu bạch của hắn, ánh mắt Ninh Dung Dung hơi mê ly.

“Hoắc Lân”

“Hử, hả......” Hoắc Lân vừa quay đầu sang thì đã cảm thấy có một vật mềm mềm dính vào trên môi, niêm phong miệng mình lại.

Oanh. Trong đầu Hoắc Lân như bị nổ tung, chỉ còn lại một ý nghĩ

“Mẹ kiếp. Lão tử lại bị ngược lại rồi”

Thật lâu rời môi, Hoắc Lân nhìn sắc mặt ngơ ngác nói

“Ngươi...”

“Đừng nói, đây vẫn là nụ hôn đầu của nhân gia đây” Ninh Dung Dung lấy tay chặn lại miệng lời nói của Hoắc Lân, vẻ mặt ngượng ngùng tiểu nữ nhân đáp.

Hoắc Lân nhìn vẻ mặt nàng đỏ bừng đáng yêu, ngẩn người nhìn chằm chằm. Ninh Dung Dung bị hắn trực câu nhìn chằm chằm, không thể chịu nổi, bụm mặt chạy về phía kí túc xá, để lại một mình Hoắc Lân.

Hoắc Lân nhìn giai nhân chạy đi, chỉ để lại cho mình một bóng lưng, bỗng nhiên thốt ra một câu

“Nữ nhân tâm, mò kim đáy bể a,mặc dù là lão tử sắp mò được! Haizz hôm nào thỉnh giáo Hoắc Ma vài câu”

" Cơ mà làm thế nào hôm nay ta yếu vậy nhỉ? Đúng rồi,ta mang hơn cả tấn trên người hèn chi,thôi không quan trọng,dù gì thể chất cũng điên cuồng gia tăng lại bắt được Dung Dung tâm, một tiễn song điêu a, đói quá về làm cơm ăn đã!" Nói xong trên tay hắn hiện ra 1 cái bánh bao rạng đông sau đó hắn bỏ vào miệng cắn một cái

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.