Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 032




Mai Phượng nhìn chòng chọc vào Hạ Noãn Noãn.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, lúc này ánh mắt Mai Phượng giống như là một con dao, muốn xẻ Hạ Noãn Noãn tháo tám khối!

Bà ta làm sao cũng không nghĩ tới, Hạ Noãn Noãn mới nhìn qua thì mềm yếu, nhu tình như nước, xem xét cũng cô gái gặp cảnh khốn cùng, vậy mà cũng có thể nhanh mồm nhanh miệng như thế!

Mai Phượng bà ta, đời này ghét nhất, là người khác nói tới thân phận của bà ta!

Năm đó, bà ta cũng là bởi vì thân phận không tốt, cho nên mới một mực bị ông cụ xem thường.

Cũng là bởi vì thân phận của tiểu tam, cho nên không thể sinh con

Nhưng thứ này, đều là đau nhức lớn nhất trong nội tâm bà!

Thế nhưng giờ này khắc này

Mai Phượng nhíu lông mày, nhìn chằm chằm Hạ Noãn Noãn: "Vô luận trước kia thân phận của tôi là gì, hiện tại, tôi là nữ chủ nhân trong nhà này!! Hạ Noãn Noãn, rõ ràng tôi nói với cô, trong nhà này, tôi muốn cô sống không vui, biện pháp có!"

Một câu rơi xuống, bà ta chỉ thấy tròng mắt Hạ Noãn Noãn co rụt lại.

Mai Phượng nở nụ cười gằn: " Một con nhóc, còn muốn đấu với tôi! Cô cực kỳ non! Hạ Noãn Noãn, cuối cùng tôi khuyên cô một câu, ngoan ngoãn tự mình rời khỏi Thẩm gia, bằng không, đừng trách tôi không khách khí với anh!"

Loại uy hiếp trần trụi Mai Phượng, để Hạ Noãn Noãn siết chặt tay.

Cô nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, chỉ cảm thấy làm sao cũng nhìn không thấu.

Vì sao cô nhắm vào mình như vậy?

Hạ Noãn Noãn hít vào một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy ngột ngạt khó thở, có chút không thở nổi.

Nơi bụng cũng có chút đau nhức, để cho cô cảm thấy có chút choáng váng, da đầu cũng có chút run lên.

Cô biết, đây là thân thể lại không thoải mái.

Loại cảm giác buồn nôn xông tới lần nữa, để cho cô căn bản là không kiên trì nổi, tiến thẳng vào phòng vệ sinh, ói ra lần nữa.

Lần này, cô ói tới hai chân như nhũn ra, rồi mới đi ra khỏi vệ sinh.

Không thể tức giận, không thể nổi giận.

Hạ Noãn Noãn nói với chính mình như thế.

Thân thể liên tục khác thường, để chính cô đều cảm thấy là lạ.

Đây là thế nào?

Vì sao một mực hoa mắt chóng mặt?

Cô không muốn tiếp tục dây dưa cùng với Mai Phượng, quay đầu đi lên lầu.

Nhìn bóng lưng của cô, quản gia không nhịn được nhìn về phía Mai Phượng: " phu nhân, thiếu phu nhân giống như không tốt lắm, trên mặt đều không còn huyết sắc rồi."

Mai Phượng nở nụ cười: "Như vậy, không phải càng tốt sao? Nói cho người khác biết, không được đi quấy rầy thiếu phu nhân nghỉ ngơi!"

Quản gia lập tức cúi đầu, "Vâng."

Hạ Noãn Noãn lên lầu, nỗ lực nằm ở trên giường.

Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên.

Cô nghe, đối diện truyền đến tiếng Thẩm Tử Hào: " Anh vừa ra nước ngoài, không khí bên này đặc biệt tốt, có rảnh mang em tới chơi."

Hạ Noãn Noãn vô lực mở miệng: "Được."

Thẩm Tử Hào mẫn cảm bắt được sự khác thường của cô: "Noãn Noãn, em sao vậy?"

Hạ Noãn Noãn nghe nói như thế, trong lòng ủy khuất giống như là lập tức tìm được chỗ phát tiết.

Nước mắt bỗng nhiên rơi ra.

Từ khi gả cho Thẩm Tử Hào, cô liền làm xong chuẩn bị chiến đấu thời gian dài.

Nhưng bây giờ

Có lẽ là thân thể, cũng có lẽ là bởi vì Mai Phượng, nhục nhã cô, lần đầu tiên Hạ Noãn Noãn lộ ra mỏi một mặt mềm yếu: " Tử Hào, anh nói xem nếu như chúng ta không có kết hôn, sẽ thế nào?"

Không có kết hôn, sẽ thế nào?

Thẩm Tử Hào ngây ngẩn cả người: "Nõan Noãn, rốt cuộc em sao vậy?"

Hạ Noãn Noãn lấy lại tinh thần, lập tức cưỡng bách chính mình mở miệng nói: "Không có chuyện gì. Em chỉ là có chút mệt mỏi, em muốn ngủ một chút."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.