Chiến Lang

Chương 1: Mở đầu




Tôi không có tận mắt nhìn thấy quá trình Diệp Phi đi tìm Tôn Hạo Chí, tôi chỉ nhìn thấy có vết thương trên mặt của Diệp Phi. Ngày thứ hai trên đường đi học, anh ta đội mũ lưỡi trai che đi nửa khuôn mặt, nghiêng đầu, che đi vết sẹo trên khóe miệng, cười: “Anh đây chỉ là việc nhỏ, hắn so với anh còn nghiêm trọng hơn đó. Thật sự mà, hắn nói sau này sẽ không tìm đến làm phiền em nữa.”

Tôi đưa tay mở mũ của anh ta ra, muốn xem rốt cuộc anh ta bị thương ở chỗ nào.

Diệp Phi ngăn tay tôi, nói: “Đừng nhìn đừng nhìn, thật sự không có việc gì mà.”

Tôi sốt ruột dậm chân: “Không được, anh mau cho em nhìn một chút đi.”

Anh ta thấy tôi lo lắng, liền đứng dậy khó xử cười nói: “Không nghiêm trọng, chỉ có chút khó nhìn thôi.”

Tôi kéo mũ của anh ta xuống, ánh sáng mặt trời sáng sớm chiếu trên khuôn mặt trắng nõn của anh ta, toàn bộ mắt trái bầm tím sưng to lên, chỉ có thể miễn cưỡng mở ra một chút, lộ ra con mắt đỏ đến dọa người. Tôi vừa nhìn thấy, càng thêm đau lòng cùng lo lắng: “ Như thế này còn nói là không sao! Đi khám bác sĩ chưa? Nếu ảnh hưởng đến thị lực thì phải làm sao đây?”

Diệp Phi đội mũ lại, giọng nói ung dung: “Đã đi bệnh viện rồi, là bị thương ngoài da, qua mấy ngày nữa tiêu tan đi thì tốt rồi.”

Nhưng tôi càng nhìn càng cảm thấy nghiêm trọng: “Đau không?”

Diệp Phi lập tức nói: “Không đau, không đau chút nào, vết thương sưng lên cũng đều không đau.” Tôi bị anh ta chọc cười, trong hốc mắt đã ngấn lệ: “Nói hươu nói vượn, sưng lên mà vẫn không đau?”

Diệp Phi nâng vành mũ: “Thật sự đau một chút, đau một chút thôi.”

Tôi lại áy náy: “Sớm biết như thế sẽ không để anh đi tìm Tôn Hạo Chí, tại sao anh ta ra tay tàn nhẫn như vậy! Thật là quá đáng mà!”

Sự thật thì Diệp Phi không phải là tay nói xấu, vẫn hăng hái nói: “Cũng tàm tạm. Xem như hắn cũng có khí phách, những tên côn đồ kia muốn tiến lên giúp đỡ, hắn vẫn không cho, kiên trì muốn đấu một mình.”

Tôi thấy mặt mày anh ta hớn hở nói, biết vết thương của anh ta không đáng lo, liền hỏi anh ta: “Vậy anh thắng rồi?”

“Ừ, dù sao anh cũng không có thua!”

Lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt này của Diệp Phi, là lòng hư vinh của nam sinh sao? Tôi không khỏi mỉm cười.

Diệp Phi thấy tôi cười, vội giải thích: “Không phải anh yêu thích đánh nhau đâu, anh chỉ vừa nghĩ đến hắn quấy rầy em thì vô cùng tức giận, bây giờ trong nhà của em như vậy, cũng không ai có thể giúp em……”

Tôi ngẩn ra, từ từ bước đi.

Diệp Phi ở sau tôi luôn miệng nói xin lỗi: “Xin lỗi, không phải anh cố ý, anh sẽ không nói lung tung với người khác.”

Tôi lắc đầu: “Không sao cả, đến anh cũng biết rồi, có thể thấy được đã sớm không còn là bí mật gì nữa rồi.”

Trong chốc lát Diệp Phi không đáp lại, mãi một lúc sau mới nói: “Giang Tiểu Tây, về sau bất kể có chuyện gì cũng đều phải nói với anh, anh sẽ giúp em.”

Nếu như ở thời điểm sớm hơn chút, tôi nghe câu nói này e rằng cũng sẽ không cảm thấy gì cả, nhưng lại ở trong thời gian này, ngay lúc tôi đang trải qua biến đổi lớn của gia đình, có bao nhiêu khát khao muốn dựa vào ai đó, có bao nhiêu khát vọng có thể có được sự ủng hộ. Diệp Phi quan tâm tôi là xuất phát từ sự thông cảm sao? Hình như từ trước đến nay tôi chưa từng nghiêm túc suy nghĩ qua. Tôi chỉ biết, ở thời khắc đó, trái tim tôi đã bắt đầu rung động, giống như một viên sô-cô-la trong lò sưởi vậy, ngọt ngào ấm áp mềm mại. Có lẽ, kể từ ngày đó, tình cảm của tôi đối với Diệp Phi đã không còn là tình bạn đơn thuần, mà chuyện xảy ra sau đó càng đẩy chúng tôi tới nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành một đôi ai ai cũng biết.

Đó là ngày mà tôi vĩnh viễn cũng thể quên được.

Mặt trời giữa trưa nóng hừng hực nướng cháy mặt đất bên ngoài, trong phòng học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ve sầu trên cây đại thụ kêu ngoài cửa sổ, một bạn học nam xông tới: “Tất cả nam sinh đều ra ngoài đi, Diệp Phi đánh nhau với người ở ngoài trường rồi!” Trong phòng học lập tức náo động cả lên, nam sinh bọn họ như ong vỡ tổ tông cửa xông ra, tôi không chút suy nghĩ liền chạy theo phía sau bọn họ.

Ngay cổng trường học có rất nhiều người vây quanh, tôi thật không dễ dàng gì mới chen lên được phía trước. Ngoài cổng, mười mấy người đánh thành một đoàn. Trong sự hỗn loạn tôi liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diệp Phi, trên trán anh ta có vết thương nhìn thấy mà giật mình, máu tươi chảy xuống dọc theo khuôn mặt anh tuấn của anh ta, nhuộm đỏ quần áo trên người anh ta, nhỏ giọt xuống đường nhựa.

Trên tay anh ta cầm một cây ống thép không biết lấy ở đâu ra, một con dao dưa hấu sáng loáng nhằm về phía anh ta chém tới, anh ta vung mạnh ống thép trên tay đánh bay con dao kia. Ở sát sau lưng lại có người chém xuống một dao, Diệp Phi phản ứng rất nhanh, nghiêng người trở tay cầm ống thép nện xuống trên vai người nọ.

Bạn học trên lớp chúng tôi cũng đã gia nhập vào cuộc đánh nhau, cầm gậy gỗ,chân ghế, gạch đá làm vũ khí, lại có bạn học ở lớp khác sôi nổi tới giúp. Mà trên tay đối thủ đều có dao hoặc ống thép, nhưng nhân số lại không nhiều, người vây quanh Diệp Phi dần dần giảm bớt, tự anh ta dư sức đối phó. Nếu không phải là đối phương đột nhiên có người vung dây xích lên, thắng bại vốn đã được quyết định. Sợi dây xích kia nhắm thẳng tới chỗ Diệp Phi, ống thép trên tay anh ta bị cuốn lấy, phía sau có người xông về phía anh ta, trên tay cầm cây dao gấp.

Lưỡi dao sáng loáng lên, phản chiếu ánh nắng mặt trời giữa trưa, vô cùng chói mắt.

Tôi không nhìn rõ Diệp Phi tránh nhát dao kia như thế nào, nhưng mà trên tay anh ta không còn vũ khí nữa, rất nhanh bị dồn ép vào trong góc. Tất cả mọi người đều đang trong cuộc đánh nhau kịch liệt, không có ai kịp tới cứu Diệp Phi.

Diệp Phi bị một tên tóc vàng cầm đầu đạp một cái ngay ngực, lùi về sau hai bước dựa trên vách tường. Tên tóc vàng kia cười độc ác nói: “Cùng với lão đại của bọn ta tranh giành phụ nữ, mày ăn gan hùm mật gấu hả!” Hắn cầm dao gấp để trên cổ Diệp Phi uy hiếp anh ta: “Không phải là mày rất cố chấp sao, để tao xem xem cho mày một đường rạch ở cổ, mày còn dám cố chấp nữa không?” Dao của hắn lập tức đưa tới, ánh mắt của Diệp Phi cũng không chớp lấy một cái, khinh bỉ nói: “Mày dám không? Tao đánh mày là phòng vệ chính đáng, mày đánh tao chính là mưu sát! Mày muốn nửa đời sau ăn cơm tù, vậy tao cũng không ngăn cản.”

Tên tóc vàng do dự một chút, thoáng buông tay Diệp Phi ra. Tôi không biết lúc ấy dũng khí ở đâu ra, thừa dịp lúc tên tóc vàng lơ là, dồn sức đi tới đẩy ngã hắn.

Diệp Phi lập tức hung dữ với tôi: “Em qua đây làm gì chứ, mau trở về đi!”

Tôi chắn ở trước anh ta, chất vấn tên tóc vàng: “Anh cùng môt dạng với Tôn Hạo Chí phải không? Bảo anh ta tới gặp tôi, chính miệng tôi nói với anh ta! Không liên quan đến chuyện của Diệp Phi, bảo anh ta đến tìm tôi đi!”

Tên tóc vàng đứng dậy từ mặt đất, hùng hổ nói với Diệp Phi: “Mày thật không có khí phách, đồ mặt trắng! Trốn sau lưng phụ nữ, còn coi là đàn ông không!”

Thân thể Diệp Phi cứng đờ một chút, rồi đưa tay đẩy tôi ra.

Tôi không chịu tránh ra, đang lúc giằng co với anh ta, ở giao lộ một chiếc xe máy chạy tới, thẳng đến chỗ chúng tôi.

Xe máy tách mọi người giữa cuộc đánh nhau ra, người trên xe xông tới chỗ đám tên tóc vàng hô to: “Mọi người làm cái gì vậy? Còn không mau chạy, cảnh sát tới rồi!”

Tên tóc vàng lập tức quay đầu chạy, những người khác chém qua loa mấy cái thì cùng nhau chạy trối chạy chết. Người ngồi trên xe máy nắm một tên côn đồ bị đánh đến khập khiễng ném lên chỗ ngồi phía sau, quay đầu lại nhìn tôi.

Cặp mắt một mí hẹp dài kia bắn ra ánh mắt sắt bén lạnh như băng, giống như phi dao vào lòng tôi. Tôi vẫn không quên được ánh mắt ấy, cho dù từ trước đến nay tôi vẫn không hiểu rõ nó có ý nghĩa gì.

Xe máy vừa mới chạy vào đường hẻm, thì tiếng xe cảnh sát từ nơi xa truyền đến. Trong đám lưu manh kia có mấy tên chạy chậm bị bắt đưa về đồn cảnh sát, nghe nói về sau đều được Tôn Hạo Chí tìm quan hệ đưa ra ngoài. Mà tôi và Diệp Phi lại không may mắn như vậy, mặc dù Diệp Phi bị mấy tên đó đánh, nhưng dù sao cũng bởi vì anh ta khơi ra cuộc ẩu đả to lớn này, tính chất ác liệt, ảnh hưởng nghiêm trọng, đến cả tin tức trên tờ báo cũng đều đưa tin, khi nào thì đại học Sư Phạm-Trường trung học phụ thuộc mới thoát khỏi tiếng xấu như vậy đây?

Cuối cùng, trường học đưa ra quyết định đuổi học Diệp Phi.

Trước tiên mẹ Diệp Phi chạy tới trường, không biết bà ấy nghe tin đồn ở nơi nào, cho rằng tôi xúi giục Diệp Phi đánh nhau, không nói hai lời liền chạy vào phòng học đánh tôi mấy cái bạt tai. Bà ấy bị Diệp Phi kéo ra sau, lại náo loạn phòng hiệu trưởng, nói người bị đuổi nên là tôi.

Cứ như vậy, danh sách bị đuổi lại thêm tôi vào. Lúc đó ba mẹ tôi đã li dị, bà ngoại lớn tuổi kéo tôi đến nhà hiệu trưởng cầu xin. Cổng nhà hiệu trưởng đóng ầm lại, bà ngoại và tôi mang theo trái cây rẻ tiền thậm chí còn không có cơ hội vào cổng. Tôi dìu bà về nhà, dọc đường đi bà ngoại không ngừng lau nước mắt, nói dù sao chăng nữa cũng muốn tôi tiếp tục đi học, một câu trách cứ tôi cũng không có.

Mà tôi cũng không có cơ hội trở về nữa, kỳ tuyển sinh trước đó một tháng, tôi từ học sinh xuất sắc được người người yêu thích , biến thành học sinh bỏ học người người cười nhạo, suốt ngày trốn ở trong nhà. Từ đó đại học sư phạm-trường trung học phụ thuộc trở thành cấm địa của tôi, khi mỗi khi bất đắc dĩ đi ngang qua, tôi đều không tránh khỏi nhớ lại trận dùng vũ khí đánh nhau đã thay đổi cuộc đời tôi, dù sao vẫn không thể nói ra nỗi khổ trong lòng. Tôi chỉ có thể cố gắng an ủi chính mình, cho dù năm đó tôi học trường chuyên cấp ba, với điều kiện nhà tôi, cũng không có khả năng để tôi học đại học.

Sau này, dưới sự giúp đỡ của người quen, vào một trường trung học cấp cao, chuẩn bị tốt nghiệp sớm một chút kiếm tiền nuôi gia đình.

Diệp Phi bị ba mẹ bắt chuyển tới một khu ký túc trung học, một tháng sau thi đậu trường trọng điểm thành phố.

Vốn là chúng tôi sẽ tiếp tục làm bạn học, giống như trước kia cùng nhau đến trường tan học, mà không phải chỉ có thể dựa vào liên lạc qua thư từ, thỉnh thoảng mới có thể lén lút gặp một lần. Nhưng mà, dù vậy, vẫn không có gì trở ngại tình cảm của chúng tôi nhanh chóng ấm lên.

Bây giờ tôi quay đầu lại xem xét kỹ nơi bắt đầu tình cảm tôi và Diệp Phi , chỉ có thể dùng hai chữ vận mệnh để giải thích tất cả. Nếu như không phải sự quấy rầy của Tôn Hạo Chí, nếu như không có sự xử phạt của nhà trường, nếu như chưa từng gặp phải ngăn cản cùng áp lực, có lẽ tình cảm lúc này của tôi và Diệp Phi sẽ không kịch liệt tới như vậy. Đúng vậy, nhất định là vận mệnh đã định, để cho chúng tôi trải qua kiếp số này, từng bước từng bước một, cuối cùng bị cánh tay của vận mệnh đẩy tới cùng một chỗ.

Tôi vẫn nhớ rất rõ ràng tâm tình của tôi khi nhận bức thư đầu tiên của Diệp Phi, cũng không biết căng thăng cái gì, mất một hồi lâu tôi mới mở lá thư ra. Trong thư anh ta thành khẩn nói xin lỗi, đổ tất cả trách nhiệm đổ lên bản thân mình, nói rằng không biết làm thế nào mới có thể nhận được sự tha thứ của tôi, lại hỏi hàng loạt câu, hỏi tình hình gần đây của tôi, còn khích lệ tôi tiếp tục học lên, nói cái gì mà học trung học cấp cao cũng có thể thi đại học. Cuối cùng anh ta còn dùng những chữ cực kỳ mơ hồ nói anh ta rất nhớ tôi.

Sau khi xem xong thư, tâm tình của tôi rất sa sút, mặc dù tôi không muốn nghĩ như vậy, nhưng dù sao giữa tôi và Diệp Phi cũng sản sinh ra sự chênh lệch. Tương lai của tôi ở đâu, bản thân tôi cũng không biết nữa. Tôi như vậy, cho dù sẽ không bị Diệp Phi ghét bỏ, thì cũng sẽ bị lòng tự trọng của bản thân chán ghét. Tôi thà rằng quên đi quá khứ huy hoàng này, yên ổn học xong trung học cấp cao. Vì vậy, tôi không có hồi âm cho Diệp Phi, nhưng mà anh ta vẫn cứ viết thư đến. Về sau, tôi thậm chí không mở thư ra, chỉ nhìn một chút rồi lấy tem thư, bỏ vào trong hộp ở đầu giường của tôi.

Rồi đến một ngày, Diệp Phi đến tìm tôi. Khi đó đã là đầu mùa đông, anh ta giống như cây đại thụ kiên cường đứng ở cổng trường trung học cấp cao. Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh ta sau khi bị đuổi học, anh ta lại cao hơn chút, tôi gần như quên mất anh ta đẹp trai như vậy, sáng sủa như vậy, mê người như vậy. Anh ta cười với tôi, giang rộng hai tay, cứ như vậy kéo tôi đây đang ngây người vào lòng. Nước mắt của tôi rơi xuống, anh ta nói: “Xin lỗi, là anh không tốt, nên đến thăm em sớm hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.