Chiến Đội Ace

Chương 8




Hôm sau sứ đoàn Hạ Quốc bước vào kinh thành Lưu Quốc, người dân hai bên đường đứng đợi không khỏi bàn tán một phen. Nghe nói Hạ Quốc lần này mang theo Phượng Quân tương lai của Lưu Quốc bọn họ đến. Hoàng thượng hình như đã ngầm chấp thuận rồi, chỉ chờ sứ đoàn đến giao người, chọn ngày hoàng đạo cử hành đại hôn thôi.

Bọn họ đến vừa lúc buổi triều sớm đã xong, theo lệ thường lẽ ra phải là Xích Lung Vương dẫn người nghênh đón sứ thần nhưng năm nào hoàng thượng cũng cho Xích Lung Vương nghỉ vài hôm sau ngày giỗ của Triệu lão tướng. Xích Lung Vương không cần thượng triều nghị sự, không cần đảm đương công vụ cho đến khi nào tinh thần khá lên.

Vì thế Nghiêm Tấn đành đảm đương trọng trách nghênh đón sứ thần. Cũng may hôm qua có hai người Mao Ngụy Phương và Mạc Liêu ngăn cản không thì hắn và Phùng Tăng đã uống đến ngất xỉu trong Tuý Hồng Lâu rồi. Kể ra ông trời giáng quả báo cũng thật sớm, để bọn họ phát hiện được bản tính của Trưởng công chúa lại trỗi dậy. Một bọn mười người vì cao hứng mà không thể kiềm chế, cả đêm uống quá chén quên cả công vụ.

Vẫn may tám kẻ u mê còn hai kẻ tỉnh táo. Đều nhờ Vương gia ngày thường đối với Mao Ngụy Phương và Mạc Liêu nghiêm khắc hơn, Xích Lung quân mới có hai vị quân sư cơ trí minh mẫn giữa một lũ võ tướng chỉ biết dùng nắm đấm nói chuyện.

Vừa nghĩ Nghiêm Tấn vừa híp mắt nhìn đoàn sứ thần đang tiến về phía mình. Bất chợt dòng suy nghĩ lướt qua trong đầu hắn. Nhắc đến Mạc Liêu, hôm nay hắn đột nhiên bị Xích Lung Vương gọi đi đến bây giờ cũng chưa thấy tăm hơi đâu. Nghe nói đêm hôm qua Vương gia có về phủ, chuyện này có chút lạ rồi. Đừng nói hôm qua có thêm đại hôn của tiền Vương quân Trịnh Nguyên, bình thường vào ngày giỗ hằng năm của Triệu lão tướng Vương gia sẽ không về phủ, cả ngày lặng lẽ ngồi ngoài mộ phần Triệu lão tướng và phu quân uống rượu, có khi còn ngủ quên trên ấy.

Chẳng biết điều gì có thể làm Vương gia thay đổi thói quen bao nhiêu năm nay?

Càng nghĩ Nghiêm Tấn càng thấy thú vị, tâm trạng ủ dột lập tức hưng phấn hơn cả, nụ cười trên môi lại càng rực rỡ, một bước nhảy xuống ngựa thi lễ đón tiếp sứ thần.

Ánh mặt trời đã lên cao, không khí cũng ấm áp hơn hẳn. Bên trong Ngự thư phòng, Đồng Thuỵ Ly nhíu mày nhìn chồng tấu chương chất cao như núi. Nàng ném tấu chương qua một bên, phiền muộn thở ra một hơi, khép mi mắt dưỡng thần. Cung nữ phía sau chậm rãi bước đến giúp nàng xoa bóp hai bên huyệt thái dương. Nếu là bình thường Đồng Thụy Ly nhất định sẽ vô cùng hưởng thụ cảm giác này, nhưng bây giờ trong đầu chỉ toàn buồn bực khi nghĩ đến Triệu Huyền Nguyệt đã chịu ủy khuất còn bị một đám vô lại đục nước béo cò dâng tấu tố tội. Nào là can ngăn nàng không nên quá mức sủng ái Xích Lung Vương, nào là nhất định phải phân tán lực lượng của Xích Lung Quân ngăn chặn ý định tạo phản của Xích Lung Vương,...

Nàng thật muốn đập bàn quát một câu, phân tán người của Xích Lung Quân rồi bổ nhiệm các người vào để tận trung với quốc gia có được không. Nhưng nhớ đến tổ huấn nàng đành nhịn xuống.

Khói hương lượng lờ trong Ngự thư phòng tạo nên làn hơi mỏng như sương, hương ngọc lan tinh khiết không thể xoa dịu tâm trí đương kim thánh thượng Lưu Quốc lúc này. Nàng phiền muộn nhíu mày càng chặt. Mi mắt nàng vừa nâng lên đã thấy Tiền Trung tay cầm khay ngọc đứng trước mặt, cúi đầu cung kính nói: “Bẩm hoàng thượng, người bên Nhạn Tâm Cung mang điểm tâm đến.”

Đồng Thụy Ly chớp mắt, chân mày giãn ra, tâm tình dường như khá lên đôi chút. Nàng phẩy tay cho cung nữ lui sang một bên, thấp giọng hướng Tiền Trung nói: “Để bên đó đi.”

Tiền Trung cúi đầu lập tức đặt điểm tâm lên bàn. Đồng Thụy Ly rời khỏi thư án, ngồi vào bàn gỗ lê trải vải gấm thêu chờ Tiền Trung dùng kim bạc thử độc xong mới nâng đũa vàng dùng bữa. Ăn được hai miếng điểm tâm Đồng Thụy Ly mới quay sang Tiền Trung hỏi: “Người của Hạ Quốc đã vào thành rồi?”

“Thưa vâng. Nghiêm tướng quân đã dẫn người ra nghênh đón.” Nói rồi lão ngẩng đầu nhìn trời, lại cung kính tiếp lời “Phỏng chừng bây giờ đã an bài chỗ ở xong xuôi rồi.”

“Tốt.” Đồng Thụy Ly buông đũa gật gật đầu “Nhạc Quân quả thật là tri kỉ, chuyện hắn an bài luôn làm trẫm yên tâm. Ngươi đến lấy quạt ngọc của trẫm đưa qua chỗ Nhạc Quân, chàng chuẩn bị cung yến cũng thật đủ vất vả rồi.”

“Nô tài tuân mệnh.”

“Còn nữa, bên chỗ hoàng tỷ ngươi cũng gửi thiếp mời đến đi. Hoàng tỷ thích náo nhiệt, vừa đại hôn xong cũng nên cho tỷ ấy thêm chút không khí vui vẻ.”Đồng Thụy Ly phân phó rồi quay sang cung nữ cầm thau đồng đựng nước ấm hầu hạ bên cạnh, cho tay vào rửa sạch qua một lượt.

Tiền Trung nhận lệnh, sau lại nhớ đến còn thiếu một nhân vật quan trọng liền lên tiếng hỏi: “Vậy bên Xích Lung Vương có cần phái người mang thiếp mời đến không ạ?”

“A Huyền sao?” Đồng Thụy Ly dùng khăn bằng lông thú lau tay một lúc mới trầm giọng đáp “Không cần đâu.”

Tiền Trung cũng chỉ hỏi lấy lệ, Xích Lung Vương có mấy khi dự yến đâu. Lão nghĩ rồi nhận lệnh cúi đầu lui ra ngoài. Đồng Thụy Ly híp mắt nhìn vầng dương bên ô cửa. Mấy ngày nay thật đủ chuyện phiền phức, A Huyền cũng không mấy thích cung yến. Chẳng biết bây giờ muội ấy có phải còn nằm lăn bên mộ phần phụ mẫu hay không.

Như vậy cũng tốt, tránh hai bên gặp nhau lại khó xử.

Chỉ là...

Đồng Thụy Ly gõ gõ nhịp nhịp tay trên thư án, cong môi cười nhạt. Chỉ là vị hoàng tỷ này thật sự để tâm tới tiểu tử Trịnh Nguyên đến vậy sao?

Đồng Thụy Ly hạ xuống nụ cười, tiếp tục nâng bút chú tâm phê duyệt tấu chương.

Mãi đến khi Tiền Trung lên tiếng gọi nàng đi dự yến, Đồng Thụy Ly mới phát hiện trời đã sụp tối.

Nàng đứng thẳng lưng để cung nữ choàng thêm áo ấm mới bước ra khỏi Ngự thư phòng, ngồi lên ngự liễn, dẫn theo một đoàn cung nữ thái giám cùng thị vệ thiếp thân rời đi.

Tiếng nhạc đàn từ trong Trữ Tâm Điện truyền ra. Thấy Đồng Thụy Ly bước xuống từ trên ngự liễn, nội quan vội vàng hắng giọng, the thé thông truyền: “Hoàng Thượng giá đáo!”

Nhạc Quân đang ngồi trên ghế liền bước xuống chạy ra cửa, hùa theo văn võ bá quan hành lễ: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Đồng Thụy Ly một thân quý khí bước vào, đuôi mắt khẽ liếc qua đám người Hạ Quốc đang khom người thi thể một bên. Nàng di chuyển ánh mắt sang nam tử vận lam bào thêu chim hạc ánh bạc, ôn nhu nâng tay dìu hắn đứng lên, trầm giọng nói: “Bình thân.”

“Tạ Hoàng Thượng!”

Văn võ bá quan trăm miệng như một đáp lời. Bọn họ nhanh chóng yên vị an ổn. Đồng Thụy Ly dắt tay Nhạc Quân bước lên phía trên, để hắn ngồi cạnh bên mình. Nhạc Quân vừa ngồi xuống liền dùng khăn ấm giúp nàng ủ hai bàn tay rồi rót rượu đào thơm nồng vừa được dâng lên đưa cho nàng. Đồng Thụy Ly cười cười nhận lấy, tuỳ tiện nói vài câu khen hắn chu đáo rồi quay sang nhìn sứ thần Hạ Quốc, nói: “Yến tiệc lần này là Nhạc Quân của trẫm chuẩn bị vì Chẩn Vương và chư vị sứ thần Hạ Quốc đón gió tẩy trần, chư vị cứ vui vẻ tận hứng, không cần câu nệ.”

Vị được gọi là Chẩn Vương Hạ Quốc tuổi vừa nhược quán liền cung kính đứng lên, bình thản nói: “Đa tạ Lưu Đế cùng Nhạc Quân thương yêu, yến tiệc lần này kỳ thực chuẩn bị vô cùng chu đáo, bản vương vô cùng cảm kích.”

“Chẩn Vương khách sáo.” Đồng Thụy Ly nói cho có lệ rồi quay sang nhìn Nhạc Quân. Hắn hiểu ý liền truyền lệnh khai yến. Ca vũ yến oanh bên dưới tiếp tục náo nhiệt.

Đồng Thụy Ly ăn hai miếng điểm tâm, uống vài ly rượu mới nhìn Đồng Chi Lạc và Trịnh Nguyên ngồi một bên. Nàng nâng ly rượu, nhếch môi hướng Đồng Chi Lạc cười cười: “Trẫm thấy sắc mặt hoàng tỷ hôm nay rất tốt.”

“Hoàng Thượng lại trêu ghẹo thần.” Đồng Chi Lạc kính rượu Đồng Thụy Ly xong nâng tay áo che mặt cười thành tiếng, nắm tay Trịnh Nguyên ngồi bên cạnh. Tay áo hai người hơi nhấc lên để lộ cặp vòng tay san hô đỏ chói mắt.

Đồng Thụy Ly nhìn hai người nắm tay thân mật liền vô cùng cao hứng khen: “Hoàng tỷ và phò mã nhất định bách niên hoà hợp.”

“Tạ ân Hoàng Thượng.” Đồng Thuỵ Ly đã lên tiếng chúc mừng, Đồng Chi Lạc cũng thành thật trả lễ cảm tạ, híp mắt cười nói “Cũng là Xích Lung Vương có lòng.”

Nhìn một cái liền biết vòng ngọc san hô đỏ này là một đôi. Tương truyền trong dân gian là độc nhất vô nhị, được tạo ra từ giọt nước mắt của Chức nữ và cánh hoa bỉ ngạn ngưng tụ trong khe sâu kết thành ngọc quý cầu chúc cho người có lòng.

Dù truyền thuyết vốn không xác thực nhưng vẫn chiếm được lòng tin của không ít người.

Bộ dáng tiên đồng ngọc nữ, xứng lứa vừa đôi của Đồng Chi Lạc và Trịnh Nguyên khiến không ít người phải xuýt xoa, nhất là mấy nữ quan còn chưa có hôn phối âm thầm ngưỡng mộ ghen tị.

Đồng Thụy Ly chỉ nói một lời như vậy rồi hơi ngã người ra phía sau xem ca vũ, dường như cũng chỉ tuỳ tiện buông câu đùa cho có lệ. Thân làm quân vương như nàng quà cáp cũng đã đưa trước từ rất sớm, cả mười toà biệt viện rải khắp kinh thành đều ghi tạc dưới tên Đồng Chi Lạc. Nàng ấy tận hiếu trong hoàng lăng kể ra đã chịu khổ không ít, người hoàng muội như nàng cũng nên ghi nhận khổ lao của nàng ấy.

Nàng thoáng nghĩ rồi đảo mắt xem mỹ nữ đong đưa eo nhỏ, nhìn nam tài tử tấu đàn, nhìn đám người Hạ Quốc trò chuyện thân thiết cùng vài viên quan, phút chốc vô tình di chuyển ánh mắt sang chiếc bàn trống còn lại trong điện.

Nàng quay sang phía Nhạc Quân, nhàn nhạt hỏi: “Chỗ đó là cho vị có mặt mũi cỡ nào?”

Nhạc Quân sao không nghe ra giọng điệu của nàng nửa phần khó hiểu cùng nửa phần không hài lòng, mỉa mai. Yến tiệc đã khai mà vẫn chưa xuất hiện, phải là vị quan to gan chừng nào.

“Vị trí này là an bài cho...”

Nhạc Quân vừa mở miệng định trả lời nàng đã bị tiếng thông truyền của nội quan cắt ngang: “Xích Lung Vương đến.”

Vừa hay vũ cơ vừa múa xong một khúc, âm nhạc cũng tắt hẳn, cả một Trữ Tâm Điện lặng phắt như tờ. Vũ cơ lũ lượt cúi đầu, trước khi lui ra khỏi điện còn thi lễ với người nào đấy bên ngoài rồi khúc núm kéo nhau chạy mất. Chỉ thấy một nữ tử lãnh ngạo bá khí toàn thân hắc bào tiêu sái bước vào. Đồng Thụy Ly chớp mắt ngồi thẳng lưng, đuôi mắt khẽ liếc sang Tiền Trung. Ông bất chợt lạnh sống lưng, cúi thấp đầu âm thầm ca thán. Oan quá thánh thượng thần kỳ thực không có mang thiếp mời đến phủ Xích Lung Vương. Vị này nếu không có mệnh của thánh thượng thì ai có lá gan mà tiếp cận a~

Trong lúc mọi người hãy còn đang nín thở đánh giá nàng, Triệu Huyền Nguyệt đã quỳ xuống ôm quyền hành lễ:

“Thần đến trễ, thỉnh hoàng thượng trách phạt.”

Cả một điện vừa rồi náo nhiệt yến oanh bây giờ chỉ còn tiếng nói của nàng vang vọng. Triệu Huyền Nguyệt vừa dứt lời xung quanh chỉ nghe vài tiếng hít thở. Đồng Thụy Ly nhìn nàng quỳ bên dưới, bình thản nói:

“Trở về chỗ ngồi đi, còn ra thể thống gì nữa. Vô phép vô tắc, mấy ngày nghỉ của ngươi bãi bỏ đi, ngày mai đi chỉnh đốn quân lực cho trẫm!”

Bá quan văn võ lúc này đến thở cũng không dám thở, trong lòng không khỏi hốt hoảng, Hoàng Thượng vậy mà trách mắng Xích Lung Vương trước mặt bao nhiêu là người. Chuyện này chỉ sợ sang ngày mai sẽ tạo ra không ít lời đồn đây.

Cả đám người không hẹn cùng liếc mắt quan sát Triệu Huyền Nguyệt, đến Trịnh Nguyên cũng vô thức nhìn nàng rất lâu. Triệu Huyền Nguyệt lại không để tâm mấy, chỉ thưa vâng một tiếng rồi đến ngồi vào chiếc bàn trống bên trái. Ngoại trừ Nhạc Quân và Tiền Trung ra thì nàng chính là người ngồi gần Hoàng Thượng nhất, chỉ sợ Trưởng công chúa cũng phải thấp hơn một bậc.

Đồng Thụy Ly vốn không có ý kiến gì với cách sắp xếp này, thậm chí còn là khá hài lòng. Nhưng khi nhìn thấy Triệu Huyền Nguyệt vừa ngồi xuống đã phải mặt đối mặt nhìn đôi tân phu thê kia, đáy mắt Đồng Thụy Ly vô thanh vô sắc trầm xuống hẳn.

Nàng không nói gì, Nhạc Quân bên cạnh thấy Xích Lung Vương cũng đã an vị liền truyền lệnh tiếp tục yến hội.

Tiếng nhạc đàn đánh động Triệu Huyền Nguyệt, nàng dời tầm mắt xuống ly rượu cung nữ vừa rót, thầm cười nhạo bản thân tự mình đi tìm khổ. Vị Nhạc Quân kia chỉ y lệnh theo thứ bậc sắp xếp vị trí khách nhân, không ngờ sẽ thật sự chừa cho nàng chỗ ngồi tốt thế này, kể ra cũng có vài phần ý tứ. Mọi chuyện đều theo lễ chế mà làm, không thể chê trách chỗ nào được.

Nhưng xem ra a tỷ không nghĩ như vậy, còn tức giận với nàng, thật không hiểu nổi.

Triệu Huyền Nguyệt âm thầm nhìn sắc mặt Đồng Thụy Ly một lúc, thấy đối phương không có ý định cho mình nửa cái liếc mắt liền không nghĩ nhiều nữa, tuỳ ý nhúng ngón tay vào chiếc ly bạc nho nhỏ trước mặt, đùa nghịch rượu nồng bên trong.

Nghiêm Tấn ngồi bên cạnh trợn mắt quan sát Triệu Huyền Nguyệt, trong lòng không nhịn xuống nổi suy nghĩ Vương gia bị đả kích phát điên rồi. Nhìn khắp một phòng văn võ bá quan ai mà không biết Xích Lung Vương ngoại trừ cung yến tất niên cuối năm ra mọi bữa tiệc khác đều không xuất đầu lộ diện. Hôm nay lại một thân hắc bào bước vào dạ yến đón tiếp sứ thần dọa người như vậy, còn phải ngồi mặt đối mặt với đôi uyên ương kia, trách không được Hoàng Thượng tức giận. Mọi người không hiểu nguyên nhân thánh thượng trách mắng Xích Lung Vương nhưng hắn làm sao không hiểu.

Tháng thượng chính là quá yêu thương, đau sủng Xích Lung Vương mà đại nộ thôi.

Kể ra người cũng chỉ trách mắng một, hai câu, nếu là kẻ khác sớm đã bị kéo ra ngoài chém vì tội bất kính rồi. Ví dụ như Tân khoa Trạng nguyên vừa rồi, Hoàng Thượng vì các sĩ tử đỗ tiến sĩ thiết yến ăn mừng vậy mà hắn còn mặc dày vác một thân hơi men đến muộn. Hoàng Thượng không nói hai lời tước bỏ danh hiệu, lôi xuống loạn côn đánh chết.

Người đối với vấn đề giờ giấc kỳ thực rất nghiêm khắc, nhưng ai bảo vị này là Xích Lung Vương muốn bao nhiêu sủng ái liền được bấy nhiêu chứ.

Nghiêm Tấn thở dài nhìn dáng vẻ lười biếng chống tay chợp mắt ngủ của Triệu Huyền Nguyệt. Hắn biết thái độ này nghĩa là gì, chính là trực tiếp đến sinh sự nhưng cố tình đợi đối phương khơi mào trước, bản thân sẽ thuận nước đẩy thuyền, xé to chuyện càng to càng tốt.

Nghiêm Tấn nuốt khan nhìn Trịnh Nguyên thi thoảng như có như không đẩy ánh mắt về phía Xích Lung Vương. Hắn nghĩ thôi cũng thấy rùng mình, vội vàng gượng gạo giật ly rượu trên bàn Triệu Huyền Nguyệt, không nói lời nào nuốt xuống. Triệu Huyền Nguyệt mở mắt quay sang lườm hắn:

“Bây giờ ta mới biết rượu hỷ còn khiến người ta uống đến lớn mật đấy.”

Nghe bằng nửa cái tai cũng biết nàng mỉa mai chuyện gì.

Nghiêm Tấn hít hà một hơi, lại rót rượu vào ly, hai tay nâng sang chỗ Triệu Huyền Nguyệt, híp mắt cười: “Thần chỉ muốn thử xem rượu ngon thế nào lại có thể khiến Vương gia hứng thú chơi đùa, nhưng hoá ra...”

Hắn cố ý kéo dài giọng, Triệu Huyền Nguyệt cũng không chen lời, một bộ dáng dửng dưng đợi hắn nói tiếp.

“Hoá ra cũng chỉ có thế thôi” Hắn còn như có như không liếc mắt, cong môi với Trịnh Nguyên đang nhìn sang bên này. Giọng hắn không lớn nhưng đủ để người cần nghe thì nghe thấy.

Lời này kỳ thực sát thương nghiêm trọng, năm chữ “cũng chỉ có thế thôi” đủ sức mạt sát toàn bộ những điều tốt đẹp nhất của một con người. Chưa kể đến trước đó hắn còn ẩn ý này nọ, người có tâm nghe thấy dĩ nhiên sẽ khó chịu.

Chơi đùa sao?

Đồng Chi Lạc chỉ cong môi cười nhạt nhìn vẻ mặt biểu tình khó hiểu của Trịnh Nguyên, siết chặt lấy bàn tay hắn hơn. Trịnh Nguyên sực tỉnh, bày ra dáng vẻ bình thản, phong thái ưu nhã cầm lấy một quả nhãn đã bóc vỏ, thong thả ăn, đôi mắt hút hồn quan sát vũ cơ đong đưa hiến vũ.

Bên này Nghiêm Tấn nghênh mặt vô cùng đắc ý, Triệu Huyền Nguyệt bật cười, lắc đầu kề ly rượu bên môi nhấm nháp. A~ Nàng chơi đùa vậy mà chơi đùa đủ ba năm, ba năm qua cũng chỉ uống được có ba buổi rượu. Ngày thành hôn, ngày hoà ly và cả hôm qua. Bây giờ ngẫm lại vẫn là rượu tốt, rượu của hoàng gia càng tốt hơn.

Nghiêm Tấn thấy Triệu Huyền Nguyệt ý cười phóng khoáng, nghĩ đã thành công lấy lòng được Vương gia liền tiếp tục vuốt mông ngựa: “Vẫn là Vương gia vận hắc bào oai phong nhất, khí chất này chỉ sợ dõi mắt khắp thiên hạ cũng không tìm được người thứ hai.”

Triệu Huyền Nguyệt nhướng mắt đặt ly rượu đã cạn xuống bàn. Nghiêm Tấn liền lanh lợi rót đầy. Triệu Huyền Nguyệt nhìn rượu nồng sóng sánh, thầm nhớ lại Tiểu Bạch Thố trong phủ. Trước khi đi nàng định vận nữ trang, là loại y phục trắng hồng thêu hoa hải đường nhẹ nhàng. Chỉ là vừa mặc lên người chưa kịp cho hạ nhân vấn tóc, tiểu tử kia đã nắm vạt áo nàng, nhảy dựng lên bĩu bĩu môi:

“A Huyền không đẹp. Mặc cái này thật giống mấy người xấu xấu ở nhà Bạch Bạch, còn cái đó, cái mùi đó cũng thật giống bọn họ.”

Triệu Huyền Nguyệt chớp mắt nhìn hắn, chân mày hơi nhếch lên, nhẹ giọng hỏi: “Chàng không thích?”

Nàng phất phất tay áo để mùi hương dùng hoa đào tinh chế ra tỏa hương thoang thoảng. Y phục này lúc trước từng cạy miệng được Trịnh Nguyên một câu: “Nhìn rất thuận mắt.” Nàng nghĩ nam tử nào cũng sẽ thích, nào ngờ Tiểu Bạch Thố bên cạnh liều mạng bịt mũi, lắc đầu nguầy nguậy, vòng mắt còn bắt đầu đỏ lên, dường như vô cùng nghẹn ngào nói:

“Không thích! Không thích! Không thích! Thích A Huyền hôm qua, thích A Huyền. Không thích mấy người xấu xấu.”

Y phục của nàng bị hắn vừa nắm vừa kéo trượt xuống, nhăn nhúm thành một đống nhìn chẳng ra làm sao. Triệu Huyền Nguyệt đành cho người chuẩn bị một thùng nước nóng khác tắm lại cho bay hết hương hoa đào, thay vào hương bạc hà thanh mát mà nàng thích, lại mặc trường bào màu đen lên. Tiểu tử kia nhìn một lúc mới nhảy lên ôm nàng một cái, cọ qua cọ lại trên người nàng mấy đợt mới thả nàng đi.

Kết quả bị muộn.

Nhưng mà, Triệu Huyền Nguyệt giơ tay nhấc chân mấy cái, cảm thấy vẫn là mặc thế này thoải mái hơn. Y phục kia đem đặt trên người nàng vẫn thấy gượng ép thế nào.

Nàng thả lỏng tâm tình, đưa tay vỗ vai Nghiêm Tấn, vô cùng hài lòng nói: “Miệng lưỡi của ngươi hiếm khi nói được mấy câu lọt tai như vậy, nói đi muốn xin ban thưởng cái gì?”

Nghiêm Tấn đang ngoác miệng cười đến tận mang tai đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh. Khoé môi hắn run run, cố gắng nghĩ tới nghĩ lui, gượng gạo cười cười:

“Hay là...hay là...Đúng rồi! Tháng này Tuý Hồng Lâu cũng sắp đến đợt ra điểm tâm mới, hay là Vương gia cùng thần đến đó vui chơi một lúc có được không?”

Nói rồi còn không quên thêm vào vài ba tiếng cười. Triệu Huyền Nguyệt làm sao không hiểu cái kiểu cười ngây ngốc không có mặt mũi này của hắn biểu lộ cái gì. Nàng lại đặt ly rượu xuống, Nghiêm Tấn nhanh nhẹn đổ đầy, bộ dáng không khác gì tiểu quan hầu rượu.

Động tĩnh của hai người không lớn nhưng Đồng Thụy Ly ngồi phía trên cũng nghe thấy không ít. Nàng thả lỏng chân mày vốn đang nhíu chặt, cúi đầu nhìn đĩa bánh màu vàng ươm bắt mắt, thấp giọng nói:

“Tiền Trung, ngươi đem đĩa bánh xốp bách hợp hạt thông này xuống cho Xích Lung Vương đi.”

Tiền Trung vội vàng vâng dạ, hai tay nâng đĩa bánh, cẩn thận bước đến chỗ Triệu Huyền Nguyệt. Nàng nhấp một nửa ly rượu, khàn giọng mỉa mai Nghiêm Tấn: “Gọi ngươi A Trư kỳ thật không sai.” Nàng vân vê ly rượu bằng bạc, gật đầu nói: “Được rồi, ta sẽ đi Tuý Hồng Lâu giành một bàn điểm tâm cho ngươi. Ngươi gọi thêm mấy người A Cẩu cho náo nhiệt. Đã lâu rồi không cùng bọn họ tận hứng.”

Nghe nàng nói vậy hai mắt Nghiêm Tấn sáng rỡ, lập tức ôm quyền, luôn miệng liếng thoắng: “Vẫn là Vương gia thương bọn người thô lỗ chúng thần.”

Nàng chỉ cười không để ý đến hắn, quay sang Tiền Trung ôm một đĩa bánh xốp đứng bên cạnh. Lão đặt đĩa bánh xuống, khúm núm nói với nàng:

“Bánh xốp bách hợp bạt thông này Hoàng Thượng bảo thần mang đến cho Vương gia. Người của Ngự thiện phòng nói Nhạc Quân đặc biệt dặn bánh không được làm quá ngọt, là dựa theo khẩu vị của Vương gia làm ra. Vương gia chậm rãi thưởng thức, nếu thấy có gì không hài lòng xin Vương gia cứ phân phó, hạ thần lập tức truyền đạt lại với Nhạc Quân.”

Triệu Huyền Nguyệt cúi đầu nhìn một đĩa bánh xốp bách hợp hạt thông ánh lên màu vàng sáng đẹp mắt, thản nhiên đáp lời Tiền Trung: “Nhạc Quân thật có lòng, bản vương cảm thấy mọi thứ rất tốt.” Dừng một lúc nàng mới ngẩng mặt nhìn Tiền Trung, phân phó: “Bánh xốp bách hợp hạt thông này ngươi mang thêm một phần cho Trưởng công chúa đi.”

“Nô tài tuân mệnh.”

Tiền Trung nhận lệnh liền quay sang cung nữ gần đó bảo bên Ngự thiện phòng cho người mang thêm một phần bánh xốp lên rồi lập tức trở về đứng cạnh Hoàng Thượng. Lão vừa đi vừa cảm khái, tình cảm của Xích Lung Vương và Trưởng công chúa vẫn tốt như vậy, thật khiến người khác không khỏi nghĩ nhiều a~

Tiền Trung đi rồi Triệu Huyền Nguyệt mới nhìn sang Đồng Thụy Ly, chỉ thấy thánh thượng ném lại cho nàng cái nhíu mày ghét bỏ. Nàng đành cười trừ cúi đầu xuống đối diện với đĩa bánh xốp bách hợp hạt thông, vươn tay gắp khối bánh lên cắn một miếng. Thật ra vị bánh như thế nào nàng cũng không biết, chỉ cảm thấy thật vô vị. Ngày trước vô tình được Hoàng Thượng tặng một phần bánh mang về, thấy Trịnh Nguyên đặc biệt thích ăn nên cứ cách hai ba ngày lại mặt dày đến Ngự thiện phòng lấy hai phần mang về cho hắn. Nhạc Quân chắc phát hiện nàng đều độ lấy bánh nên nghĩ nàng thích cũng phải.

Giờ ăn rồi mới thấy chỉ vậy thôi, so ra cũng không có chút mùi vị như mấy món vịt ăn ở nhà.

Triệu Huyền Nguyệt buông đũa, đảo mắt nhìn một vòng, lơ đễnh chép miệng nói: “Yến tiệc vậy mà không có lấy một món vịt nhỉ?”

“Hả?” Nghiêm Tấn trợn mắt ngạc nhiên.

Giọng của hắn lớn đến độ mọi người dừng hẳn mọi hoạt đồng nhìn về phía này. Triệu Huyền Nguyệt không hé môi, cũng chẳng thèm quản hắn cái gì. Nhưng không phải nàng im lặng thì không bị người khác chú ý tới.

Chẩn Vương của Hạ Quốc đặt đũa xuống, híp mắt nhìn về phía nàng. Gã ngồi phía sau thì thầm gì đó vào tai hắn, hắn liền nhướng mày, lên tiếng hỏi:

“Vị này chính là Xích Lung Vương uy vũ trong truyền thuyết sao?”

Trong mắt Triệu Huyền Nguyệt ánh lên tia sáng, cũng không mấy để tâm, chỉ thuận miệng đáp: “Chê cười rồi.”

Chẩn Vương vậy mà thật sự cười lớn tiếng. Hắn đứng lên, rời khỏi vị trí, từng bước đi đến chỗ Triệu Huyền Nguyệt, to gan lớn mật cúi mặt quan sát nàng từ trên xuống dưới:

“Thật không nghĩ đến Xích Lung Vương cũng là một mỹ nhân.”

Dáng vẻ của hắn trông chẳng khác gì một tên vô lại, ăn chơi trác táng, nào có phong phạm cao quý của Vương gia một nước hay khí chất nho nhã của công tử vừa nhược quán. Triệu Huyền Nguyệt khinh thường để ý tới hắn, ánh mắt vẫn đặt trên đĩa bánh xốp bách hợp, bên tai nàng thoáng nghe hàng loạt âm thanh rút kiếm giương đao. Nàng nhắm mắt cũng biết đám người A Mao, A Cẩu bên dưới lại vọng động rồi.

Nàng vừa di chuyển ảnh nhìn, Đồng Chi Lạc đã đập bàn tức giận mắng: “Chẩn Vương hành động như vậy là có ý gì.”

“Phải! Ngươi còn dám dùng ánh mắt đó nhìn Vương gia thì đừng có trách bọn ta!” Cả Mao Ngụy Phương cũng nhịn không được mà phụ họa với Trưởng công chúa. Nàng cũng là nữ nhân, liếc mắt một cái liền thấy kinh tởm ánh nhìn của Chẩn Vương kia, thử hỏi Vương gia làm sao dễ chịu.

Nàng vừa dứt lời một đám võ tướng có máu mặt trong Xích Lung Quân đồng loạt tán thành. Nhưng khí thế của bọn họ bị câu nói của Triệu Huyền Nguyệt chặt đứt không còn một mảnh:

“Phạm thượng! Còn không mau thu vũ khí lại cho bản vương!”

Nàng đã lên tiếng bọn họ dù không cam tâm cũng đành cắn răng tra kiếm vào vỏ nhưng tuyệt nhiên không có ngồi xuống, đứng yên một chỗ mắt lớn trừng mắt nhỏ với Chẩn Vương.

Dứt lời Triệu Huyền Nguyệt đứng lên, đảo mắt qua Đồng Thụy Ly ý bảo nàng không cần can thiệp. Đồng Thụy Ly chống tay dời trọng lượng cơ thể sang bên trái, chỉ dõi mắt nhìn, hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào.

Triệu Huyền Nguyệt yên tâm nhìn thẳng vào mắt Chẩn Vương, hai tay nàng tuỳ ý chỉnh y phục hồi lâu mới phất vạt áo kêu phạch một tiếng. Không khí xung quanh lần nữa bị nàng vuốt lặng, Chẩn Vương vô thức giật bắn người. Triệu Huyền Nguyệt trầm mặt, lạnh nhạt nói:

“Chẩn Vương đúng không? Ngươi có lời gì muốn nói với bản vương không?”

Không chỉ tất cả mọi người trong điện mà ngay cả Chẩn Vương cũng nhất thời không hiểu lời của Triệu Huyền Nguyệt có ý tứ gì. Hắn hồ đồ lắc đầu, sau lại cảm thấy bản thân mình hình như quên chuyện quan trọng gì đó mới đảo mắt sang chỗ một đoàn toàn là người Hạ Quốc đang ngồi. Sứ thần Hạ Quốc mấp mé môi, hắn lập tức nhớ ra, xốc lại tinh thần, đứng thẳng lưng hắng giọng nói:

“Phải! Bản vương muốn hỏi Xích Lung Vương định khi nào thì thả Phượng Quân của quý quốc ra đây?”

Lời vừa dứt liền khiến người người hốt hoảng.

Triệu Huyền Nguyệt nhướng mày, trong lòng cũng chấn động nhưng trên mặt hoàn toàn không bộc lộ chút cảm xúc lạ thường nào. Nàng siết chặt nắm tay dưới tay áo, lạnh nhạt nhún vai:

“Phượng Quân là do Hạ Quốc hộ tống đến, mặt mũi thế nào Hoàng Thượng cũng không biết chứ đừng nói là bản vương. Tội danh bắt giam Phượng Quân này bản vương gánh không nổi đâu.”

Nói rồi quét mắt nhìn Chẩn Vương đen mặt, lạnh giọng nói:

“Huống hồ Phượng Quân có mệnh hệ gì là do các người hộ tống không tận trách, muốn truy cứu tội trạng có phải nên bắt nguồn từ người của quý quốc hay không?”

“Ngươi!” Chẩn Vương chỉ thẳng vào mặt Triệu Huyền Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi “Chính ngươi đã bắt cóc Ngũ hoàng tử của bổn quốc, còn khiêu khích bảo muốn đòi người thì đến Xích Lung phủ lấy. Thử hỏi trên đất Lưu Quốc này ngoài nữ nhân không biết xấu hổ là ngươi ra còn kẻ nào là Xích Lung Vương nữa!”

Chẩn Vương càng mắng càng hăng say, hắn mắng nhập tâm đến độ không hề hay biết sắc mặt quái dị khi xanh khi trắng của văn võ bá quan trong điện. Người có lòng chưa kịp lên tiếng ngăn cản hắn, bảo hắn câm miệng để giữ mạng đã thấy máu đỏ phun ra như tưới nước. Chẩn Vương gào thét tái người, co thành một khối lăn mấy vòng la hét trên sàn điện.

Mà ngón tay trỏ của hắn đang lăn lốc trên tấm thảm lót chân đỏ chói, không nhìn ra được đâu là máu đâu là màu vải.

Người của Xích Lung Quân vô cùng hả hê cười lạnh, Phùng Tăng còn không nể mặt huýt gió một hơi. Triệu Huyền Nguyệt lật qua lật lại thanh chuỷ thủ trong tay, nhìn ngắm hai bên lưỡi dao bén nhọn phủ đầy máu. Triệu Huyền Nguyệt ghét bỏ ném xuống đất, cúi đầu di di mũi chân, lạnh nhạt nói:

“Bản vương quả thật có giữ một tiểu lang quân, nhưng kỳ thực không nghĩ tới hắn là Phượng Quân mà Hạ Quốc hộ tống đến.”

Nàng thẳng thắng thừa nhận làm mọi người lại được một phen hút khí, văn võ bá quan có cảm tưởng chỉ cần Xích Lung Vương xuất hiện trong phổi bọn họ chỉ toàn chứa khí lạnh không thôi.

Sứ thần Hạ Quốc cuối cùng đã nhịn không nổi cảnh tượng máu me này, Chẩn Vương còn đang tê tái không thốt nổi lời nào. Lão ta vội vàng đứng lên, nhíu mày nói:

“Xích Lung Vương không khỏi quá ngông cuồng rồi! Dám hỏi Lưu Đế, đây chính là lòng thành, là đạo đãi khách của các người sao?”

“Hừ.” Chặt đứt khí thế hùng hồn của sứ thần Hạ Quốc, Đồng Thụy Ly lạnh nhạt nói: “Đạo đãi khách của bổn quốc thế nào các ngươi có tư cách để xen vào sao? Các ngươi cũng không nhìn lại xem mình đang ở tình thế gì, Lưu Quốc của bọn ta lại đang ở vị trí nào!”

Mặt rồng đại nộ rồi!

Tim của văn võ bá quan lập tức treo trên trời cao. Lần này bọn họ còn chưa kịp hít khí đã nghe Đồng Thụy Ly bồi thêm một câu:

“Nếu Hạ Quốc các ngươi cảm thấy Lưu Quốc ta không phải đạo thì chuyện liên minh ba mươi mấy năm nay cũng bỏ đi!”

Người người trong điện hốt hoảng quỳ xuống, sứ thần Hạ Quốc đã điếng người, chút sức lực cũng không giữ được mà ngã xấp xuống. Xong rồi! Xong rồi! Nhờ liên minh với Lưu Quốc mà Hạ Quốc mới tồn tại được tới nay, nếu không có tầng hậu thuẫn này đợi mười năm thái bình kết thúc Thuận Quốc bên kia không phải sẽ nuốt sống Hạ Quốc sao?

Lần này lão ta đi sứ lại đem về tin đại hung thế này, cửu tộc nhất định bị tru di mất thôi.

Lão sứ thần chậm rãi bò dậy, liên tục dập đầu không ngơi nghỉ, khẩn khiết cầu xin Lưu Đế bớt giận.

Cả đại điện chỉ còn Triệu Huyền Nguyệt ung dung đứng vững, nàng xoa xoa thái dương, híp mắt nhìn Đồng Thụy Ly còn đang lạnh mặt dọa người. Đã ra hiệu là đừng xen vào rồi mà. A tỷ dạo này cũng thật là tuỳ hứng.

Ánh mắt Triệu Huyền Nguyệt ghim trên người Đồng Thụy Ly cũng thật có lực. Nàng ấy phẩy phẩy tay, nói: “Xử lý thế nào tuỳ theo Xích Lung Vương đi.”

Mười năm thái bình là Xích Lung Vương đoạt về, bọn người kia dù có nghẹn cũng không thể trách Hoàng Thượng thiên vị.

Triệu Huyền Nguyệt vô cùng hài lòng, nàng chắp tay sau lưng, từ tốn lướt qua Chẩn Vương nằm một đống trên sàn, dừng chân trước vị sứ thần Hạ Quốc đang thành thành thật thật dập đầu.

Nàng khom lưng, vân đạm phong khinh cất lời: “Sứ thần Hạ Quốc dừng lại được rồi. Ngươi không sợ hỏng đầu nhưng bản vương sợ sàn điện bị ngươi đập cũng muốn hỏng rồi.”

Lão ta bị châm chọc cũng không dám hé nửa lời, chỉ quỳ ở đó, yên lặng dõi mắt nhìn Triệu Huyền Nguyệt. Nàng nhếch môi, lạnh nhạt hướng bên ngoài cửa điện gọi: “A Toả vào đây!”

Nàng vừa dứt lời Mạc Liêu đã dẫn đầu bước vào, phía sau là bốn binh sĩ vác hai cái thi thể, thuận tay ném xuống bên cạnh sứ thần Hạ Quốc.

Lão ta rét run, liếc mắt một cái liền nhận ra bọn chúng là một trong những người Hoàng Hậu nương nương an bài, nhưng vẫn cứng miệng giọng run run hỏi: “Xích Lung Vương làm vậy là có ý gì?”

“Ý gì?” Triệu Huyền Nguyệt lơ đãng liếc mắt qua hai cái thi thể bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Ngay cả người của mình cũng không nhận? Ngươi nghĩ bản vương mù hay là mất trí mà không nhận ra giáp phục bọn tặc tử này mặc là của Hạ Quốc?”

Nghĩ rằng không mang cờ lệnh bản vương không nhìn ra các ngươi là người phương nào sao? Lưu Quốc và Hạ Quốc kết liên bang từ khi tiên hoàng còn tại vị, từng giúp đỡ nhau trên sa trường không ít. Những chuyện kề vai chinh chiến đó sẽ thiếu mẫu tử nàng sao? Nàng từ nhỏ phần lớn ở quân doanh, làm thế nào sẽ không nhớ giáp phục quân ta là gì, giáp phục nước đồng minh là gì?

Lão sứ thần nhất thời cứng họng, cặp mắt gian xảo đảo tới đảo lui, cúi cùng già mồm phun ra một tràng dài:

“Làm sao ta biết được giáp phục này có phải các ngươi tuỳ tiện vận vào người bọn chúng rồi chụp tội lên đầu bổn quốc hay không? Ngươi có dã tâm cướp Phượng Quân của Lưu Đế cũng phải có gan mà nhận tội đi chứ!”

Lão vừa dứt lời đáy mắt Triệu Huyền Nguyệt lập tức phủ một tầng băng: “Hay! Lý lẽ thật hay! Bản vương tài thô học thiển, tự nhận không bằng.”

Triệu Huyền Nguyệt ngửa cổ cười nhưng người người trong điện đều không rét mà run. Tứ đại hùng tướng không hẹn mà cùng đẩy ánh mắt thương hại sang sứ thần Hạ Quốc.

Tự cầu nhiều phúc đi là vừa.

Triệu Huyền Nguyệt cười một hồi mới thở hắt ra, híp mắt thẳng tay nắm lấy một phần giáp phục của cái thi thể, dùng lực xé ra. Giáp sắt trong tay nàng bị bóp méo, nàng ném xuống trước mặt sứ thần Hạ Quốc, lạnh giọng nói: “Ngươi nhìn cho kỹ thế này có phải là giáp phục bản vương đem từ bên ngoài mặc lên người bọn chúng không?”

Người trong điện được một phen nôn mửa. Bên trong tấm giáp phục bị xé ra đó phủ lớp da dính máu của cái thi thể. Cả da thịt cũng dính vào giáp phục rồi, còn dám bảo là người khác vu oan đổi y phục?

Mọi người đồng loạt che mũi che miệng, không dám liếc mắt nhìn cái thi thể phơi trần máu thịt bầy nhầy.

Cả Trịnh Nguyên cũng nhịn không nổi phải quay mặt sang nơi khác, mày kiếm nhíu chặt đầy tức giận.

Quá tàn nhẫn rồi!

Triệu Huyền Nguyệt hoàn toàn không để phản ứng của chư vị khách nhân vào trong mắt, chỉ bình bình đạm đạm hỏi:

“Sao lại câm như thóc rồi? Hạ Quốc muốn chụp cái mũ sát nhân lên đầu bản vương thì cũng phải xem bản vương có nguyện ý hay không đã.”

Nhìn cái mặt xám ngoét như tro tàn của sứ thần Hạ Quốc, Triệu Huyền Nguyệt vô cùng mất hứng. Tội là do lũ ngu xuẩn các ngươi gây ra mà còn bày cái vẻ mặt uỷ khuất như bản vương ăn hiếp các ngươi vậy.

“Ngươi hộ tống Phượng Quân liền hộ tống lên tận mộ phần phụ mẫu của bản vương. Các ngươi dốc ra ba mươi người, mười kỵ binh, mười bộ binh cùng mười nhân sĩ giang hồ la hét chém chém giết giết. Thử hỏi bản vương làm sao an tâm để một tiểu lang quân cầm không nổi thanh chuỷ thủ lại cho các ngươi? Chưa tính tới chuyện các ngươi một lòng muốn sát hại hắn, chỉ riêng chuyện các ngươi quấy rối mộ phần phụ mẫu bản vương, bản vương đã đủ lý do xé các ngươi ra rồi.”

Triệu Huyền Nguyệt trừng mắt quát một hồi, trong lòng đại nộ rút trường kiếm bên thắt lưng ghim thẳng vào bàn tay của sứ thần Hạ Quốc. Lão gào rú dữ dội, cố gắng giật bàn tay ra để giải thoát nỗi đau nhưng cũng chỉ như con tê tê đang co giật run rẩy. Triệu Huyền Nguyệt chưa dừng lại ở đó, nàng cúi người chống tay lên chuôi kiếm, nhếch môi lạnh nhạt:

“Nếu hôm nay Hạ Quốc không cùng bản vương nói rõ ra, bản vương không ngại ba mươi năm chi giao gì đó. Bản vương tuổi trẻ khí thịnh, cướp được từ Thuận Quốc giao ước mười năm thịnh thế cũng không ngại tiếp tục nhắm đến Hạ Quốc đâu!”

Nàng mạnh miệng tuyên bố một lời này khiến bá quan trong điện có người đã sợ đến bất tỉnh. Ai đời vừa thái bình lại muốn gợi chiến tranh. Xong rồi! Xong rồi! Thật sự xong rồi!

Bọn họ nơm nớp lo sợ nhưng Hoàng Thượng ngồi trên cao cũng không tỏ vẻ bất bình gì. Người chỉ ngồi bình thản uống rượu, thưởng thức điểm tâm, tựa như đang xem một màn ca múa đặc sắc vậy.

Bên phía Hạ Quốc mắt thấy đã động tới liên minh giữa hai nước liền như ngồi trong đống lửa. Một viên quan trong sứ đoàn Hạ Quốc đứng lên, chưa kịp nói gì đã bị cái liếc mắt của Triệu Huyền Nguyệt bịt kín miệng.

“Bản vương chỉ muốn nghe lời đáng tin, không muốn xem các ngươi nói hươu nói vượn.”

Vị kia xanh mặt vội vàng ngồi xuống. Một đoàn Hạ Quốc rần rần lửa nóng. Nói lời này không phải muốn ép chết bọn họ sao? Lời đáng tin? Ở đây ai có thể nói lời đáng tin cho nàng ta nghe chứ?

Trừ khi...

Trừ khi là Hắc Ảnh Vương ra mặt.

Hắc Ảnh Vương có giao tình rất tốt với Xích Lung Vương, hôm nay hắn cũng có theo đoàn sứ thần đến.

Nhưng Hắc Ảnh Vương cũng chẳng khác Xích Lung Vương là mấy, hắn không ưa náo nhiệt, không yến hội, không ca vũ, không tửu sắc. Huống hồ hắn còn là huynh trưởng của Ngũ hoàng tử, để hắn biết sự tình thành ra thế này, hắn sẽ nguyện ý nói giúp một câu sao?

Hoàng Hậu nương nương muốn âm thầm xử lí Ngũ hoàng tử bộ dạng ngốc nghếch làm gì kia chứ? Đúng là tạo nghiệt mà!

Bọn họ âm thần khóc một dòng sông, ai nấy đều ướt mồ hôi đầy tay, sống lưng lại lạnh toát, dường như sắp bị bầu không khí đặc quánh này bóp chết.

Đang lúc mọi áp lực dâng đến cao trào nội quan đột nhiên cất tiếng thông truyền: “Hắc Ảnh Vương Hạ Quốc đến!”

Mọi người đồng loạt di chuyển ánh nhìn ra ngoài cửa điện. Triệu Huyền Nguyệt bất tri bất giác đứng thẳng lưng, thì thào gọi: “A Phong?”

Hắn cũng đến?

Nàng rút thanh kiếm ra khỏi bàn tay của sứ thần Hạ Quốc, chắp tay sau lưng dõi mắt nhìn nam tử đang từ từ tiến vào. Hắn có dáng người dong dỏng cao, làn da cháy nắng sa trường, gương mặt góc cạnh bị che đi một nửa bởi chiếc mặt nạ nạm vàng, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh sáng ngời.

Hắc Ảnh Vương dừng bước bên cạnh Triệu Huyền Nguyệt, ôm quyền vái chào Đồng Thụy Ly. Nàng đáp một tiếng không cần đa lễ hắn mới quay sang nhìn Triệu Huyền Nguyệt từ trên xuống dưới.

Thấy dáng vẻ cùng điệu bộ của hắn có chút khác thường, nàng nhếch môi chế giễu: “Đứng ở ngoài nghe lén lâu như vậy mới bước vào kỳ thật không giống ngươi cho lắm.”

Hắc Ảnh Vương bị nàng nhìn thấu mặt cũng không đổi sắc, chỉ ôm quyền ra vẻ chào hỏi rồi trầm giọng cất lời: “Xích Lung Vương muốn câu trả lời bản vương liền cho ngươi câu trả lời.”

Nói xong hắn quay mặt thì hai binh sĩ đi theo. Bọn họ nhận lệnh lập tức đi ra ngoài kéo hai kẻ đã bị trói tay trói chân, dùng giẻ nhét vào miệng, đạp một phát để bọn chúng quỳ gối xuống. Triệu Huyền Nguyệt liếc mắt liền nhận ra chúng, không phải hai tên cẩu tặc nàng đá khỏi sườn dốc hôm trước sao?

Triệu Huyền Nguyệt hài lòng chớp mi mắt, rõ ràng đang đợi xem Hắc Ảnh Vương xử lí thế nào.

Hắc Ảnh Vương không nói hai lời rút trường kiếm bên mình một đường chém vào cổ hai tên kia. Bọn chúng chỉ kịp trợn mắt đã đổ gục xuống, chết cũng chẳng thể kêu một tiếng.

Đoàn sứ thần Hạ Quốc nhảy dựng lên kinh hãi. Mùi máu tươi trong điện ngày một nồng nặc, đến Nhạc Quân ngồi bên cạnh Đồng Thụy Ly cũng bắt đầu chịu không được, chỉ mong Xích Lung Vương xử lí nhanh gọn.

“Bản vương tuyệt nhiên không bao che tặc tử. Câu trả lời này Xích Lung Vương có hài lòng không?” Hắc Ảnh Vương thu kiếm lại, nhàn nhạt nói.

Triệu Huyền Nguyệt vốn có chút nghi ngờ nhưng hành động nhanh gọn như vậy cũng chỉ Hắc Ảnh Vương đủ bản lĩnh làm ra. Nàng tin.

“Hắc Ảnh Vương đã trượng nghĩa như vậy, bản vương cũng không truy cứu làm gì.” Triệu Huyền Nguyệt bình thản đáp.

“Vậy Xích Lung Vương có phải nên trả Ngũ hoàng đệ lại cho bản vương rồi không?”

Giọng nói hắn dù lạnh nhạt nhưng Triệu Huyền Nguyệt nghe ra sự lo lắng mệt mỏi của hắn. Chắc hẳn hắn đã tìm tiểu bạch thố kia cả một ngày trời rồi.

Triệu Huyền Nguyệt siết chặt nắm tay cố gắng kiềm nén cảm xúc, quay sang nói với Mạc Liêu: “Ngươi trở về mang tiểu bạch thố lên đây.”

Mạc Liêu lập tức vâng lệnh, mang theo vài người cùng rời đi. Hắc Ảnh Vương nhìn thấy hắn đã đi khuất mới ôm quyền, trầm giọng nói: “Xích Lung Vương có ơn chăm sóc hoàng đệ, ngày khác có dịp bản vương nhất định trả lễ.”

“Hắc Ảnh Vương khách khí rồi.” Triệu Huyền Nguyệt vỗ vai hắn, cúi đầu trầm giọng “Mở to mắt ra, chăm sóc hoàng đệ của ngươi cho tốt!”

Còn một đoạn “nếu hắn có mệnh hệ gì ta nhất định không tha cho ngươi” bị nàng nuốt xuống bên khoé môi.

Thấy Hắc Ảnh Vương gật đầu nàng mới quay sang Đồng Thụy Ly, hành lễ: “Thần xin phép lui xuống trước.”

“Được rồi, lui đi.” Đồng Thụy Ly phất phất tay ra vẻ đuổi người.

Triệu Huyền Nguyệt quay lưng bỏ đi. Nàng cố gắng lục tìm những lời mà Đồng Thụy Ly đã nói. Nàng nhớ a tỷ đã nói sẽ cưới Ngũ Hoàng tử Hạ Quốc làm Phượng Quân để thắt chặt giao tình. Ngũ Hoàng tử Hạ Quốc tên Bạch Lang Tự, thân hoàng đệ của Hắc Ảnh Vương Hạ Quốc.

Những lời như vậy mà nàng lại không mấy để tâm, chỉ ừ hử cho xong. Bây giờ mới thấy duyên phận quả thật có thù truyền kiếp với nàng, phàm là người nàng thích vừa chạm đến tay liền thuộc về người khác.

Triệu Huyền Nguyệt cứ vậy lặng lẽ bỏ đi.

Nhìn một vòng sảnh điện hỗn loạn be bét máu, Đồng Thụy Ly nhàm chán đứng lên. Nàng nhàn nhạt nói với Nhạc Quân: “Hôm nay trẫm nghỉ ở Ngự thư phòng, lang quân không cần đợi.”

Nàng chỉ bỏ lại một lời đó rồi thẳng lưng đi mất. Tiền Trung vội vàng dẫn đầu một đoàn thái giám cung nữ rời đi cùng Hoàng Thượng. Nhạc Quân mơ hồ cảm thấy Đồng Thụy Ly lạnh nhạt cũng không còn tâm trạng đôi co với đám người bên dưới, đành hành lễ cung tiễn nàng rồi phiền muộn hạ lệnh kết thúc yến tiệc, trở về Nhạn Tâm Cung.

Yến tiệc đón gió tẩy trần nồng mùi máu tươi cứ thế khép lại. Có người bị dọa đến ám ảnh, có kẻ không còn mệnh để bước ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.