Chiến Đội Ace

Chương 45




Chu lão chỉ chỗ phía trước hai người, “Ngồi đi!”

Đợi hai người ngồi xuống, lão giơ ấm trà lên rót cho mỗi người một tách trà,“Nếm thử một chút đi!”

Kỳ Bạch không biết lão muốn khi nào mới khảo hạch mình, chỉ còn biết ngoan ngoãn bưng lấy tách trà uống ngụm nhỏ. Không biết là trà gì, có chút hương trà, thế nhưng bên trong lại có thêm một loại thanh hương khác, uống có chút đắng.

Đợi hắn uống mấy ngụm, Chu lão lại cười hỏi, “Uống rồi có nhận ra cái gì không?”

Kỳ Bạch sửng sốt, lập tức lại uống thêm một ngụm. Nước trà hơi đắng chát lăn một vòng qua yết hầu sau đó chảy vào trong bụng, cả người đều ấm áp lên, thế nhưng không nóng.

Chỉ là, trong nước trà này đến tột cùng là có cái gì, hắn lại không biết.

Thành thật lắc đầu, cung kính nói, “Xin Chu lão chỉ giáo!”

Chu lão nở nụ cười, lắc đầu bình luận, “Tri thức đầy bụng, lại không có lý luận!”

Đánh giá vậy, không thể không nói là một châm đâm chảy máu. Hết thảy tri thức của Kỳ Bạch đối với dược thảo đều là dựa vào dị năng của mình, đều chỉ là lý thuyết, sự thật như thế nào, chính hắn lại chưa từng chính mắt thấy.

“Bất quá, cái gì cũng phải từ từ đến, từng ngụm từng ngụm mới không nghẹn!” Chu lão mở nắp tách trà, nhìn nước trà màu vàng cam cam nói, “Bên trong này có sơn trà bình thường, hơn nữa còn ngao cỏ Lạnh Vàng mà thành, có tác dụng thanh nhiệt giải khát, giảm bớt mệt nhọc!”

“Mùi vị đắng chát bên trong này là sơn trà, mà vị thanh hương còn lại là cỏ Lạnh Vàng.”

Kỳ Bạch có chút xấu hổ dùng ngón trỏ gãi gãi vải dệt trên đầu gối, sắc mặt cũng có chút hồng, hắn rốt cuộc đã hiểu Chu lão vì sao lại nói hắn không có lý luận. Cỏ Lạnh Vàng này là một gốc dược thảo trong lần đầu tiên khảo hạch hắn đã gặp, bởi vì gần đây trời nóng, khi đó hắn còn định dùng nó pha trà lạnh, nhưng hiện tại nếm được thif lại một chút cũng không nhận ra được.

Thật sự là mất mặt!

“Dây Nhánh Cao là cái gì?” Chu lão đột nhiên hỏi.

Kỳ Bạch gần như theo bản năng đáp ra tri thức về dây Nhánh Cao, một tháng thời gian này hắn thật sự khổ công, nội dung bên trong không thể nói là đọc làu làu, thế nhưng cũng là nhớ nằm lòng. Bình thường hắn cũng hay kêu Việt Kha hỏi  về kiến thức bên trong, mà dây Nhánh Cao này chính là một trong số đó, bởi vậy hắn gần như là theo phản xạ trả lời.

Chu lão vừa lòng gật gật đầu, sau đó lại hỏi vài loại dược thảo, trong đó có một vài thứ Kỳ Bạch còn có chút chưa quen, nhưng vẫn có thứ tự trả lời ra.

Chu lão càng vừa lòng, không ngừng gật đầu nói, “Ừm, xem ra có hạ công phu.”

Lão buông tách trà xuống, cười ha hả nói, “Đồ đệ của Chu Thế Nhân ta, chỉ bằng hai chữ ‘tùy tâm’, ta sẽ không cưỡng cầu ai làm cái gì hoặc là không làm cái gì. Chỉ cần ghi nhớ một điều, không thể dựa vào thân phận của ta mà khinh thường ra oai, làm chuyện thương thiên hại lý!”

Ý niệm đầu tiên của Kỳ Bạch là ‘Ồ, hóa ra tên thật của Chu lão là Chu Thế Nhân a’, thứ hai chính là, sửng sốt.

Nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của Chu lão, Kỳ Bạch lập tức quỳ hai đầu gối xuống, “Đệ tử Kỳ Bạch, bái kiến thầy!”

Chu lão cười ha hả, “Nhóc này coi như thông minh, ta thu cũng không thiệt! Hôm nay chỉ có nước trà, làm lễ bái sư đi!”

Kỳ Bạch lập tức rót ly trà dâng hai tay.

Uống trà, Chu lão lại nói, “Ta tổng cộng có ba đồ đệ, thêm con, là thành bốn. Con có một đại sư tỷ, tên là Tê Phượng, am hiểu châm cứu nhất; Nhị sư huynh Thiệu Minh, lợi hại nhất là xem mạch, cả thầy con là ta cũng cam bái hạ phong. Đại sư tỷ cùng nhị sư huynh hiện tại không ở đây, về sau giới thiệu cho con biết. Cuối cùng, chính là tam sư huynh của con…”

Kỳ Bạch ánh mắt rơi xuống Thư Nhận, Thư Nhận lập tức cho hắn một nụ cười đắc ý, nụ cười thấy thế nào cũng rất thiếu đòn.

“Thư Nhận chính là đệ tử thứ ba của ta, các con cũng có thể quen thuộc. Nga, nó am hiểu nhất chính là chế độc dược, mớ độc thảo trong viện kia chính là bảo bối của nó đấy!”

Độc dược?

Kỳ Bạch có chút kinh ngạc, xem bộ dáng Thư Nhận tao nhã, thật sự nhìn không ra anh ta cùng với những thứ có ‘Độc’ có liên hệ gì, bất quá…

“Tam sư huynh, về sau chỉ giáo nhiều nhiều!”

Thư Nhận cảm giác tươi cười của hắn không thích hợp, theo bản năng ngửa đầu ra sau một chút, nhíu mày nói, “Cậu đừng cười như vậy, làm anh phát hoảng đó!”

Kỳ Bạch lập tức thu hồi tươi cười, cho anh ta một cái lườm.

Chu lão nói, “Ta xem con rất có thiên phú về mặt thảo dược, có thể phát triển theo hướng này!”

Kỳ Bạch gật đầu, “Con cũng nghĩ như vậy!” Dị năng của hắn chủ yếu là về dược thảo.

Chu lão nói, “Bản dược thảo tập này con cứ giữ trước, trong hai tháng kế tiếp, ta muốn con biến dược thảo bên trong bản dược thảo tập này từ lý luận thành hiện thực.”

Kỳ Bạch há miệng, lời nói thì dễ dàng, thế nhưng làm lại không dễ.

“Sao vậy, không nắm chắc?”

Kỳ Bạch nhanh chóng lắc đầu, “Sao vậy được? Con rất nắm chắc!”

Chu lão cười tủm tỉm gật đầu, “Nếu con đã chắc như vậy, thì giảm thời gian lại thành nửa tháng đi!”

Kỳ Bạch, “…” Hắn không thể nói hắn hối hận.

Thư Nhận che miệng cười trộm.

Chu lão tiếp tục nói, “Dược thảo trong bản dược thảo tập đều có ở trong ngọn núi này, về sau mỗi ngày con có thể tới đó.”

Kỳ Bạch kinh ngạc, “Trong ngọn núi này đều có?”

Mặt Chu lão lộ ra đắc ý, lại giả thờ ơ nói, “Nguyên ngọn núi này ta chuẩn bị cho gieo trồng dược thảo, dược thảo trong đó con có thể tùy ý sử dụng!”

“Thầy,” Kỳ Bạch Song mắt phát sáng, “Ngài thật sự là một người tốt!”

Chu lão được phát thẻ người tốt, “Đương nhiên rồi!”

Thư Nhận, “…”

“Nếu con đã đến đây, vậy hôm nay bắt đầu luôn đi!” Chu lão vung tay lên, “Thư Nhận, con mang tiểu sư đệ của mình ra ngoài đi!”

Thư Nhận đáp ‘Vâng’, đưa hai người Kỳ Bạch đi ra ngoài.

Khi đi ra Kỳ Bạch nhìn thoáng qua Chu lão, mày bất giác cau lại.

Hắn cứ có cảm giác Chu lão này có chút bất đồng với Chu lão lần trước hắn gặp, lần đó nhìn thấy rõ ràng là một lão nhân nghiêm túc, hiện tại lại rất ôn hòa.

“Làm sao vậy?” Việt Kha cầm tay hắn, nhẹ giọng hỏi.

Kỳ Bạch lắc đầu.

“Tam sư huynh,…” Kỳ Bạch gọi Thư Nhận.

Thư Nhận quay đầu nhìn hắn, “Sao?”

Kỳ Bạch nói, “Em muốn hỏi một chút, lời thầy nói, phải làm sao mới là đem lý luận hóa thành hiện thực a?”

Thư Nhận dừng lại, nhìn hắn một cái, sau đó khóe miệng nhếch lên.

Nơi họ đứng hiện tại là một hành lang thật dài, hai bên gieo trồng không phải hoa cỏ trang trí mà là dược thảo, phải nói cả tòa nhà này bên trong không có hoa cỏ gì vô dụng, đều là thảo dược.

Thư Nhận đi đến bên cạnh cúi đầu nhìn một gốc dược thảo, thần sắc chú tâm.

“Đầu tiên, cậu phải cẩn thận quan sát bộ dáng dược thảo, sau đó là hoàn cảnh sinh trưởng của nó.” Anh ta ngồi xuống xoa xoa bùn đất quanh gốc dược thảo, tiếp tục nói, “Loại thảo dược này rõ ràng không cần hoàn cảnh đặc biệt, chỉ cần cẩn thận chăm sóc nó đã có thể mọc rất tốt!”

Anh ta lại lấy một mảnh lá cây thảo dược, ngửi ngửi, sau đó bỏ vào miệng.

“Cậu phải nếm thử mùi vị của nó một chút, ừm, vị có chứa chút ngọt!” Anh ta hơi ghét bỏ phun ra thứ trong miệng, sau đó nói với Kỳ Bạch, “Dù sao cũng là thế, cậu phải đạt tới trình độ ngửi được mùi, với nếm thử mùi vị một chút là có thể chuẩn xác phân rõ đó rốt cuộc là dược thảo gì!”

Như vậy mà anh xác định hai tháng thật sự đủ sao? Kỳ Bạch rất không có tự tin.

“Đúng rồi tam sư huynh!” Kỳ Bạch đột nhiên nhớ tới cái gì đó liền cười xấu xa.

Thư Nhận cảnh giác nói, “Gì?”

Kỳ Bạch chìa một tay ra, không chút khách khí nói, “Lễ gặp mặt, phí đổi xưng hô!”

Thư Nhận, “…”Da mặt người này sao lại có thể dày như vậy?

Kỳ Bạch, “Anh sẽ không keo kiệt như vậy chứ?” Đầy mặt khinh thường.

Thư Nhận không nói gì, từ trong túi áo lấy ra một bình thủy tinh đưa cho hắn, bên trong có hồng nhạt bột phấn, “Đây là phấn Nổi Mụn anh làm, có ai xem không vừa mắt, chỉ cần làm người đó dính phải một chút, trên người sẽ xuất hiện mụn màu đỏ, còn rất ngứa ngáy, là pháp bảo tất thắng của anh đấy. Hôm nay, anh sẽ nhịn đau từ bỏ thứ yêu thích tặng cho cậu!” Nói rồi, mặt anh ta còn đầy biểu cảm đau đớn.

Kỳ Bạch giật giật khóe miệng, khinh bỉ nhìn anh ta nói, “Chỉ một lọ phấn Nổi Mụn như vậy, anh tùy tay là có thể dung hợp, ra tay một lần làm được cả một trăm tám mươi bình, anh cũng thật sự đủ ‘Hào phóng’ quá ha!”

Thư Nhận thoải mái tiếp nhận đánh giá, cười nói, “Đa tạ tán thưởng của cậu!”

Kỳ Bạch, “…” Tôi không phải đang tán thưởng anh.

Mấy người đi dọc theo hành lang, Kỳ Bạch đột nhiên nhìn thấy một người, thốt ra một câu, “Cậu ấy sao lại ở trong này?”

Một tòa nhà to như vậy lại không có khí người, toàn là dược thảo mọc lan đầy, bởi vậy đột nhiên xuất hiện một người rất là thu hút.

Người kia cầm trong tay một sọt trúc, trời nóng thế này lại mặc áo khoác dài bao trụ toàn thân màu đen, thoạt nhìn cảm giác nóng chịu không nổi. Cũng vì như thế, đôi bàn tay trắng nõn như ngọc kia liền có vẻ vô cùng bắt mắt, một đen một trắng, đối lập tương phản như thế, cực hấp dẫn sự chú ý.

Mà người này Kỳ Bạch cũng đã gặp, chính là thiếu niên trong lần đầu tiên khảo hạch, hắn nhớ rõ.

Người kia chắc là nghe thấy tiếng Kỳ Bạch, xoay người lại, khi nhìn thấy ba người Kỳ Bạch, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó đi nhanh tới.

“A Nhận!” Bạch Lam đi tới, trong mắt gần như chỉ còn lại có mình Thư Nhận, hai người còn lại đều làm nền hoặc đã không còn ở trong ánh mắt cậu ta.

ánh mắt Kỳ Bạch quét tới quét lui giữa hai người kia, trực giác nói cho hắn, có gian tình!

Khác với sự nhiệt tình kia, thái độ Thư Nhận có vẻ hơi lãnh đạm, chỉ liếc mắt nhìn người kia, sau đó hỏi Kỳ Bạch, “Cậu biết cậu ta?”

Kỳ Bạch gật đầu, “Từng gặp một lần!”

Bạch Lam nhìn hắn một cái, khô cằn nói, “A, là cậu hả!” Sau đó ánh mắt lại nóng bỏng nhìn về phía Thư Nhận, nếu cậu ta có cái đuôi, chỉ sợ đuôi đã vui thích vung vẩy lấy lòng Thư Nhận.

Kỳ Bạch, “…”Đối lập rõ ràng như vậy, người ta đáng ghét như vậy sao? Nhìn người ta mà chán ghét như đang nhìn ruồi bọ! Còn người kia không phải tính cách lãnh đạm sao? Sao lại biến thành trung khuyển rồi.

Kỳ Bạch bĩu môi, nói, “Em cùng Việt Kha đi trước một bước!” Nói rồi cũng không đợi Thư Nhận phản ứng, kéo Việt Kha đi về phía trước.

Làm phiền người ta yêu đương là bị sét đánh đó, chính yếu là hắn sợ còn ở đó nữa sẽ bị ánh mắt Bạch Lam bắn thủng. Đương nhiên, có Việt Kha, sức chiến đấu của Bạch Lam đều thành cặn bã.

Kỳ Bạch trong lòng nhịn không được kiêu ngạo lên.

Bạch Lam hiếm khi cho Kỳ Bạch một ánh mắt tốt, sau đó ngăn lại Thư Nhận muốn cùng đi, ngóng trông nhìn, “A Nhận, em rất nhớ anh!”

Thư Nhận mặt không chút thay đổi khô cằn nói, “Ừm!”

Bạch Lam ai oán, “Anh không nhớ em sao?”

“Không nhớ!” Giọng như đinh đóng cột không chút do dự.

Bạch Lam, “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.