Chiến Đội Ace

Chương 17




Thiên đình, Kim Quy Cung

“Cô nãi nãi của ta ơi, ngài khi nào mới chịu đi lịch kiếp đây?” Nam tử áo xanh nhức đầu nhìn con rùa vàng đang phơi nắng trên chiếc ghế quý phi bên cạnh hồ sen.

“Tư Mệnh à, ngày nào ngươi cũng hỏi câu này không chán hay sao?” Con rùa vàng cười tủm tỉm trả lời nam tử áo xanh. Nam tử áo xanh chính là Tư Mệnh tinh quân, phụng mệnh đến khuyên con rùa vàng này hạ phàm lịch kiếp.

“Cô nãi nãi, chừng nào ngài chịu đi lịch kiếp thì sẽ không cần nghe câu này của thần nữa.” Tư Mệnh tinh quân cười khổ nhìn con rùa vàng.

“Ngươi đi về trước, để ta suy nghĩ thêm ít bữa.” Nói xong liền phất phất chân trước ngỏ ý tiễn khách.

“Thần cáo lui.” Tư Mệnh tinh quân bất đắc dĩ đi về, cái “ít bữa” này kéo dài cả mấy trăm năm. Trong khi các thần tiên khác muốn cơ hội lịch kiếp để phi thăng thành thượng thần cũng không có. Còn vị thần trong Kim Quy cung này lại từ chối lần này đến lần khác. Ai bảo con rùa vàng này là đồ đệ duy nhất của Thanh Liên Đế Quân cơ chứ, cho hắn mười lá gan cũng không dám ép nàng đi lịch kiếp.

Sau khi Tư Mệnh vừa ra khỏi Kim Quy cung của con rùa vàng thì một phu nhân mặc y phục màu đỏ đính hoa mẫu đơn trên tay áo và chân váy xuất hiện. “Dương Dương, con định kéo dài đến khi nào đây?“.

“Không biết” Con rùa vàng vừa ăn táo vừa trả lời.

Mẫu Đơn thượng thần thở dài khuyên “Nha đầu, đó chẳng qua là tình kiếp, con đâu thể trốn mãi được, xem như hạ phạm du ngoạn một thời gian.”

“Ta không muốn bị vây trong tình kiếp này đâu.” Dương Dương bĩu môi. “Ta không muốn giống bọn họ.”

“Chuyện của phụ mẫu con đã qua lâu như vậy rồi, con đừng chấp niệm nữa.”

“Ta không chấp niệm chỉ là không muốn rơi vào bi kịch như vậy“. Không đợi Mẫu Đơn nói tiếp, Dương Dương liền biến thành cô nương khoảng mười tám, mười chín tuổi quơ quơ tay tạm biệt Mẫu Đơn thượng thần rồi biến mất.

“Đại tỷ, nha đầu này cứng đầu như tỷ vậy.” Mẫu Đơn nhìn theo hướng Dương Dương biến mất nhẩm thầm.

Đông Hải Long Cung

“Ngươi đến đây làm gì?” Nhị thái tử Đông Hải đề phòng nhìn cô gái mặc một thân màu vàng chói mắt trước mắt.

“Hừ, bản thần đến là vinh dự của ngươi.” Một thân vàng chói mắt cũng chính là Dương Dương thần quân trả lời.

“Bản cung chả cần vinh dự này nếu mỗi lần ngươi tới là mất đi một món bảo bối.”

“Cho ta mượn nơi trú ẩn vài ngày đi, ta mấy ngày không được ngon giấc rồi.” Vừa dứt lại liền bước lên giường ngủ cũng mặc kệ nhị thái tử đồng ý hay không.

“Ngươi cái con rùa chết tiệt này! Ngươi có để cho ta danh tiếng tốt để cưới vợ không hả?” Nhị thái tử trừng mắt nhìn con rùa vàng đang nằm trên giường của hắn.

“Ngươi thật ồn!” Một cái gối bay tới mặt thái tử điện hạ.

“Ngươi” nhị thái tử tức giận ra ngoài, nhưng vừa đến cửa liền quay lại đắp mền cho con rùa vàng trên giường mặc dù biết rõ bên trong mai rùa ấm áp.

———————Ta là đường phân cách lưu manh———— —————————

Phượng Hoàng Sơn

“A Kha, ngươi khi nào hạ phàm chịu phạt lịch kiếp?” Thanh Liên đế quân híp mắt nhìn nam tử yêu nghiệt đối diện.

“Mười ngày nữa.”

“Lịch kiếp bao nhiêu năm?”

“60 năm” Nam tử yêu nghiệt nhíu mày nhìn ánh mắt tính kế của Thanh Liên đế quân. “Ngươi hỏi làm gì?”

Thấy nam tử yêu nghiệt hỏi, Thanh Liên vui vẻ nói “Ta có một tiểu đồ cần lịch kiếp để phi thăng thành thượng thần, sẵn tiện cho ta gửi tiểu đồ.”

“Được.” Nam tử yêu nghiệt muốn nhìn xem Thanh Liên đế quân muốn giở trò gì.

“Tiểu thần tham kiến Thanh Liên đế quân, Mặc Kha đế quân.” Tư Mệnh tinh quân hướng Thanh Liên cùng nam tử yêu nghiệt hành lễ.

“Ỏ, Tư Mệnh hôm nay đến Phượng Hoàng Sơn của bản quân có chuyện gì?” Thanh Liên bộ dạng biết rõ còn hỏi Tư Mệnh.

“Khởi bẩm đế quân, tiểu thần đến là có hai chuyện, chuyện thứ nhất là chuyện lịch kiếp của Dương Dương thần quân. Thỉnh đế quân giúp tiểu thần khuyên nhủ thần quân lịch kiếp” sau đó hướng Mặc Kha chắp tay nói “còn chuyện thứ hai là xin hỏi đế quân khi nào hạ phàm chịu phạt.”

“Mười ngày nữa Dương nhi sẽ cùng A Kha hạ phàm lịch kiếp.” Một câu ngắn gọn của Thanh Liên đế quân khiến Tư Mệnh tinh quân mừng đến phát khóc. Một người là ái đồ không chịu lịch kiếp của Thanh Liên đế quân, một người là hạ phạm chịu phạt Mặc Kha Đế quân, hai vị đều là đại thần Tư Mệnh hắn chọc không nổi a. Ai nói Tư Mệnh hắn được viết số mệnh lịch kiếp cho thần tiên là sướng cơ chứng. Nghe được hắn nhất định bóp chết kẻ đó.

“Đa tạ Đế quân. Làm phiền nhị vị, tiểu thần cáo lui.”

“A Kha, lần chịu phạt này của ngươi xem như kì nghỉ du ngoạn mà Ngọc Đế cho ngươi. Sau khi ngươi xé nát thư cầu hàng giết chết một đám vương tử của ma tộc làm cho thiên tộc một trận vui sướng. Trách phạt ngươi chỉ là giao đãi với ma tộc.”

“Ta biết. Chưa giết được Ma Vương báo thù cho hàng vạn thiên binh thiên tướng.” Mặc Kha đế quân toả sát khí bốn phía.

“Lần này ma tộc tổn thương nguyên khí, e là phải dưỡng thương trong một thời gian dài.” Thanh Liên tiếc nuối nói.

“Ta phải đi tìm tiểu đồ, cáo từ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.