Chiến Đội Ace

Chương 1: Chạm mặt




Lão nhân mặc áo choàng ám vàng, áo choàng không biết là dùng chất liệu gì làm, thoạt nhìn cực kỳ bóng loáng, dưới ánh mặt trời chảy ra một loại trắng mịn sáng bóng. Dưới chân lão đi một đôi giày vải màu xanh, dính đầy bùn đất vàng.

Nhìn thấy đến người này, Kỳ Bạch trong nháy mắt chợt lóe một ý niệm: Ra đây chính là Chu lão!

Đến gần hơn chút, Kỳ Bạch tinh tường ngửi thấy mùi vị trên người lão nhân, mùi dược đắng chát. Sau khi đến nơi này, khứu giác của hắn tuy rằng so ra kém sâu sắc như Việt Kha, nhưng cũng rất mẫn cảm.

“Thầy!”

Thư Nhận rất cung kính gọi, chứng minh suy đoán của Kỳ Bạch, người này đích thực chính là Chu lão, thầy của Thư Nhận.

Chu lão tuy rằng đã qua tuổi 50, thế nhưng sắc mặt hồng nhuận, không thấy một chút già yếu. Lão vốn đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lúc này nghe tiếng Thư Nhận, đột ngột mở mắt.

Không biết là trùng hợp hay gì, lão vừa mở mắt, liếc nhìn liền bắt gặp ánh mắt Kỳ Bạch. Đó là một đôi mắt cực kỳ sắc bén, như là một lưỡi dao sắc bén có thể bổ nội tâm của anh ra, trực tiếp nhìn thấy chỗ sâu nhất trong tư tưởng của anh.

Không kẻ nào lại thích cảm giác hết thảy bản thân mình đều bại lộ dưới mí mắt người khác, Kỳ Bạch cũng thế.

Kỳ Bạch đầu tiên là kinh ngạc, mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn thản nhiên cười mặc lão đánh giá, thái độ có chút cung kính nhưng không nịnh nọt gọi, “Chu lão chào ngài, cháu tên Kỳ Bạch!”

Chu lão thoạt nhìn có chút nghiêm túc, hai môi gắt gao mím. Đột nhiên, khóe miệng đang trình một đường thẳng tắp xuất hiện chút độ cong, hai mắt vốn sắc bén thoáng chốc liền giấu đi toàn bộ bén nhọn, lúc này Chu lão thoạt nhìn tựa như lão nhân bình thường vậy, thật sự vô hại. Thế nhưng Kỳ Bạch biết, người có được đôi mắt như vậy tuyệt đối sẽ không là lão nhân bình thường.

“Cậu rất tốt!” Chu lão đột nhiên lên tiếng, giọng có chút khàn khàn, “Học trung y cần một trái tim bảy động, thế nhưng lại không cần cái loại lén lút gian trá dùng mánh lới, ta không thích!” (trái tim bảy động: là một dạng bệnh có thật khi trái tim người có nhiều hơn 4 ngăn. Nhưng nghĩa bóng thì dựa vào một đoạn trong truyền thuyết “Phong Thần Bảng”: Khi thừa tướng Tỷ Can của Trụ Vương đến gặp Khương Tử Nha đã yêu cầu Tử Nha xem tướng cho mình. Tử Nha nói Tỷ Can có một trái tim bảy động. Tỷ Can không hiểu bèn hỏi rõ nghĩa, Tử Nha giải thích: tim bảy động là trái tim có bảy ngăn quý hiếm, chỉ cần là người vô cùng thông minh đều có, chính là số lượng ngăn tim không đồng nhất thuộc loại trời sinh, không phải do người khác ban cho. Người có tim bảy động trời sinh có thể xuyên qua yêu tà quỷ vật, tâm tư xảo diệu, linh mẫn tinh tế, tinh xảo nhanh nhẹn.)

Kỳ Bạch cười nghe, chẳng những không mất hứng, ngược lại còn rất hưng phấn, người kia là đang châm biếm mình, cũng chứng tỏ mình thành công rồi?

Chu lão giương mắt nhìn hắn, đột nhiên tay phải tại rút ra một quyển sách dày như sách sử dưới xích đu ném vào trong lòng hắn, nói, “Trong một tháng, thuộc lòng toàn bộ những thứ bên trong này, đến đó rồi nói tiếp!”

Kỳ Bạch nhanh tay lẹ mắt ôm sách vào trong ngực, nghe vậy không thể tin cúi đầu nhìn cuốn sách còn dày hơn so với từ điển Oxford, thất thanh nói, “Một tháng?”

“Sao nào? Không được?” Chu lão tuy rằng nằm trên xích đu ở bên dưới, thế nhưng khí thế thì một chút cũng không yếu thế.

“Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy cũng không nhớ được, cậu có thể trở về tắm rửa đi ngủ!”

Ánh mắt khinh thường, quả thực khiến người xem bốc hỏa.

Khóe miệng Kỳ Bạch run rẩy, không thể tin được này người lại là Chu lão mà Việt Kha nói!

“Cháu… cháu sẽ cố gắng!” Nhìn cuốn sách rất nặng này, Kỳ Bạch trong lòng âm thầm phát khổ, có chút không xác định đáp.

“Không phải cố gắng!” Ánh mắt Chu lão như mũi tên nhọn soạt soạt đâm về phía hắn, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại chỉ về phía hắn, “Là phải làm, không nhớ thì cậu không cần đến đây nữa!”

Hai câu nói nhẹ bẫng lại khiến Kỳ Bạch khẽ biến sắc, “Sao vậy được?”

“Vì sao không được?” Chu lão hừ hừ nói, phất tay giống như đuổi muỗi phất trong không trung, “Được rồi, cậu có thể trở về!”

Kỳ Bạch phồng hai má trừng lão, lại không biết nên nói gì.

“Được rồi, chúng ta trở về thôi!” Thư Nhận vỗ vỗ vai của hắn, “Thầy là như vậy, có đôi khi giống đứa trẻ, quen là ổn thôi!”

Quen kiếc cái gì, thật sự không sao đấy chứ?

Cùng Thư Nhận về tới nơi Việt Kha chờ, nhìn thấy nam nhân thân hình cân xứng, phong thái xuất chúng kia, Kỳ Bạch nhịn không được nở nụ cười, đến bây giờ, hắn mới phát hiện, tuy rằng không nhận ra, thế nhưng hắn lại rất căng thẳng, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đều toát mồ hôi.

Dường như cảm giác được ánh mắt hắn nóng cháy, nam nhân đang cúi đầu ngẩng lên, con ngươi trong mắt thanh tịnh như băng khi nhìn thấy người đi tới trong thoáng chốc như băng tuyết gặp xuân, hòa tan ra.

Nếu là một người đối với ai cũng đều ôn nhu thì sự ôn nhu sẽ không có vẻ trân quý, thế nhưng một người đối với ai cũng nghiêm túc, khi ôn nhu với ai, chỉ ôn nhu với một mình người đó, vậy sẽ khiến người ta say mê, cũng khiến người ta tâm động.

Kỳ Bạch nhịn không được muốn cười, cũng không để ý ánh mắt Thư Nhận bên cạnh, bước qua.

“Thế nào rồi?” Việt Kha xoa đầu hắn hỏi.

Kỳ Bạch đắc ý nhìn y, “Tất nhiên được rồi, cũng không xem em là ai!”

“Chậc chậc, trước mặt tình nhân đắc ý như vậy, nếu một tháng sau không thông qua khảo nghiệm của thầy, tôi xem khi đó cậu làm sao!” Thư Nhận nhìn không nổi bộ dáng đắc ý kia, châm chọc nói.

Kỳ Bạch trừng mắt nhìn liếc mắt nhìn kẻ phá hoại, lườm một cái nói, “Liên quan gì đến anh!”

Thư Nhận cười nhạo một tiếng, “Tôi chỉ là không nhìn được có người mạnh miệng mà thôi!”

“Có phải mạnh miệng hay không, một tháng sau gặp rồi biết!” Kỳ Bạch cũng không tranh cãi nhiều, chỉ là kỳ quái nhìn anh ta, sắc mặt quái dị nói, “Anh dọc theo đường đi thái độ đối với tôi tuy rằng không được đến thân thiện, nhưng không cay nghiệt như hiện tại. Ô, để tôi nghĩ xem, vì sao thái độ của anh thay đổi nhỉ?”

Khi biểu cảm Thư Nhận dưới ánh mắt hắn trở nên không được tự nhiên, hắn mới đột nhiên nhếch khóe miệng, nói một phát trúng tim đen, “Hay anh từng bị đá?”

Sắc mặt Thư Nhận cứng đờ.

Kỳ Bạch nheo lại mắt, cười giống con mèo ăn cắp, “Anh gặp phải một nam nhân bạc tình hẹp hòi, cho nên mới không thể nhìn tôi cùng Việt Kha tình cảm tốt đẹp!”

Thư Nhận khóe miệng run rẩy, “Vì sao là nam nhân, chứ không phải nữ nhân?”

“Nhìn bộ dáng anh không phải là bên bị đè sao?” Kỳ Bạch đầy mặt đương nhiên.

Thư Nhận thiếu chút nữa phun ra một búng máu, hừ lạnh một tiếng không thèm nhìn bọn hắn nữa, xoay người đi vào bên trong, vừa đi vừa nói, “Hai người mau trở về đi, trước khi đi nhớ đóng cửa đó!”

“Anh ta rõ ràng chính là bị em nói trúng tâm sự, chột dạ!” Kỳ Bạch cuối cùng hạ kết luận.

Việt Kha một tay cầm lấy cuốn sách trên tay hắn, một tay nắm tay hắn đi về.

“Ngược lại anh có nghe nói qua một ít chuyện về cậu ta, em lần sau đừng nói đến chuyện này ở trước mặt cậu ta!”

“Cái gì?” Kỳ Bạch đầu tiên là sửng sốt, lập tức giật mình nói, “Chẳng lẽ thật bị em nói trúng?”

Việt Kha giải thích, “Sự tình rốt cuộc là thế nào anh cũng không rõ lắm, thế nhưng sự thật cũng chênh lệch không bao nhiêu với lời em, thật sự là em nói trúng rồi!”

Kỳ Bạch nhăn mặt, “Sớm biết thế thì em đã không nói như vậy!” Hắn cũng không thích đạp cái chân đau của người khác, xem người khác đau khổ cũng không phải đam mê của hắn, chỉ có thể nói là quá trùng hợp đi.

Việt Kha không phải một người thích nghị luận sau lưng người khác, chỉ nhắc nhở một câu, cho Kỳ Bạch về sau khi ở cùng Thư Nhận sẽ không bởi vì không biết mà phạm vào kiêng kị.

Kỳ Bạch cũng không hỏi nhiều, chỉ bỏ chuyện này vào trong lòng, âm thầm cảnh cáo mình lần sau trăm ngàn lần không được nói như vậy nữa.

Hai người tay không tới rồi cầm một quyển sách thật dày về, khi Chu lão đưa sách Kỳ Bạch có xem một lát. Bìa sách là giấy màu vàng, chỉ dùng bút đen viết ba chữ lớn ‘Dược thảo tập’, tên rất trực diện, nội dung bên trong chính là về dược thảo.

Bề ngoài, tập tính, dược tính, sinh trưởng… tất cả về dược thảo, rất chi tiết, thậm chí còn tri kỷ kết hợp với hình vẽ. Hơn nữa chính yếu là, nguyên quyển sách này toàn bộ là viết tay. Cái này mới là chỗ khiến Kỳ Bạch giật mình nhất, một quyển sách cả ngàn trang hoàn toàn viết tay, Kỳ Bạch cảm giác có chút huyền huyễn.

Ý thức được quyển sách này trân quý, động tác Kỳ Bạch cầm nó cũng bất giác nhẹ đi vài phần. Chỉ là quyển sách này có trân quý mấy, cũng không lấp được chuyện hắn phải thuộc lòng nội dung trong vòng một tháng, còn chưa bắt đầu xem, Kỳ Bạch liền có chút nổi giận.

“Không được, mình sao có thể cam chịu chứ? Chỉ cần cố gắng, cho dù là quyển sách như vậy cũng tuyệt đối không thành vấn đề!” Nói xong bản thân cũng không tin tưởng lời tự cổ vũ đó, Kỳ Bạch lắc lắc cánh tay, bộ dáng muốn liều mạng.

Cơ mà cũng đích thực là liều mạng, sau đó, trừ ăn ngủ, tất cả thời gian hắn đều dùng vào cho tập dược thảo kia. Nếu không phải cần thiết, hắn hận không thể đem thời gian ăn ngủ cũng dùng luôn.

Trước kia là hắn kéo Việt Kha ngủ, mà hiện tại biến thành Việt Kha khiêng hắn đi ngủ. Hơn nữa cho dù là ngủ, hắn nói mớ cũng đều là, “Cây Gỗ Cúc Sinh, hoa nở như cúc, màu hơi trắng, có chứa mùi thơm dịu, sinh trưởng ở…“các loại, quả thực hoàn toàn là ma chướng.

Trí nhớ vốn tốt của Kỳ Bạch lúc này phát huy tác dụng thật lớn, chỉ cần xem qua hai ba lần, hắn có thể hoàn toàn nhớ kỹ. Đương nhiên, sau đó lại quên thì là một chuyện khác.

Đây chính là điểm khác khiến Kỳ Bạch phát điên, hắn phát hiện trước đó hắn rõ ràng nhớ rất rõ, qua hai ngày xem lại, thì gần như quên sạch, hắn thiếu chút nữa phát điên.

Cuộc sống như vậy liên tục đến ngày thứ năm, hai người Việt Kha Kỳ Bạch nghênh đón một nhà ba người Tư Quận hàng xóm, Kỳ Bạch vốn đắm chìm tâm hồn trong sách cũng không thể không buông để chiêu đãi họ.

Pha trà ngon đặt ở trước mặt bọn họ, Kỳ Bạch kỳ thật có chút nôn nóng, thế nhưng cũng tuyệt đối không phải không chào đón. Nếu là bọn họ đến làm khách hắn tuyệt đối giơ hai tay hai chân hoan nghênh, chỉ có điều hiện tại hắn lo lắng một tháng sau nhớ không hết thứ trong sách, khó tránh khỏi có chút lo âu.

“Các người sao hiện tại lại đến, gần đây tôi đang bận rộn đến đòi mạng!” Cào cào mái tóc lộn xộn, Kỳ Bạch đã quen thuộc với một nhà kia cũng không che giấu, nói thẳng.

“Kỳ Bạch ca ca!” Tư Đạc mập mạp khả ái víu trong lòng hắn, giọng non nớt hỏi, “Có phải là không thích Tiểu Đạc tìm anh chơi hay không a?”

“Nào có?” Kỳ Bạch ôm lấy đứa trẻ đến thơm thật sâu một cái mới nói, “Tiểu Đạc khả ái như vậy, ca ca rất thích!” Nói rồi, lại thơm mấy cái trên mặt bé.

“Hi hi ~” Đứa trẻ bị hắn thơm cứ cười mãi, đầu không ngừng né tránh.

Triệu Đức Nam cười nói, “Gần đây thấy cậu không ra ngoài, liền tới đây thăm cậu!”

“Hắc hắc,” Tư Quận tặc cười hai tiếng, nói, “Nếu không phải có người nhờ, tôi còn không muốn đến đâu đó, không dễ dàng mới có ngày nghỉ, tôi còn định cùng vợ yêu nhà tôi trải qua thế giới hai người đây này!”

Triệu Đức Nam da mặt mỏng lập tức đỏ mặt, tay phải nhịn không được nhéo eo người kia.

Kỳ Bạch vừa định hỏi ‘có người nhờ’ trong lời hắn là sao, chuông cửa lại vang lên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.