Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 33: 33: Không Thể Kiểm Soát





Hơn hàng giờ liền.
Bên giường, bộ âu phục vứt tứ tung.
Mái tóc đen nhánh vươn xõa tung từng lọn trên gối hòà cùng ga giường trắng tinh, tạo nên thứ khung cảnh đối lập.

Đôi mắt nhỏ khép chặt lại, đôi môi hồng hào nay đã khô đi, hàng lông mi dài ươn ướt nước.

Lộ Tĩnh từ lâu đã bị sự mệt mỏi nhấn chìm vào giấc ngủ.
Không biết ham muốn đã bao nhiêu lần, chỉ biết rằng những lần như thế, Lộ Tĩnh rõ ràng bản thân như thể bị giam giữ nơi đại dương sâu thẳm kia.

Chẳng có ai cứu rỗi để vớt cô lên khỏi mặt nước.

(
Mặt trăng trên bên khung cửa vẫn rọi sáng.
Khoảng hơn ba giờ rưỡi đêm.
Cô gái nhỏ nằm bên giường, hơi thở yếu ớt.

Một tấm chăn vắt ngang che đi nơi đôi gò bồng mềm mại, đôi chân thon dài lộ đầy những dấu vết ám muội, kéo dài đến phía trên, ẩn hiện nơi rãnh sâu mê người.
Mặc Kỳ Dực ngồi bên giường, bắt đầu châm một điếu thuốc, làn khói trắng vương vẫn khắp căn phòng không cách nào mà tan ra.


Thân thể người đàn ông đầy tinh lực, đâu đó vài vết trầy xước nhưng rất ít, chẳng hề mang tính sát thương.
Ánh mắt chim ưng đen nhánh nhàn nhạt quét qua cô gái nhỏ đang vì mệt mỏi mà rơi vào giấc mộng bên cạnh.
Dù đã tiết chế không ít, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thể nguôi ngoai dục vọng đang sục sôi kia.
Thân thể đỗi ấm áp lại mềm mịn kia, liên tục kích thích trên cơ thể cứng rắn của hắn.

Như thể trời sinh là để dành trọn cho hắn.
Hắn vẫn còn muốn làm nữa, nhưng thời gian cũng đã quá lâu.

Còn cô gái nhỏ kia thì lại ngất, chỉ sợ nếu tiếp tục, có thể ngày mai cô lại chẳng thể xuống được giường cũng nên.
Kỳ thực, trước kia Mặc Kỳ Dực có ham muốn cũng có thể kiểm soát được, đến một lúc nhất định rồi thôi.

Chắc chắn sẽ không đến tận bây giờ lại chẳng thể kiềm chế được cái dục vọng sôi trào kia.
Hắn vẫn còn muốn cô.

Đã rất nhiều lần không nén nổi mà để thời gian kéo dài đến tận thời điểm bây giờ.

Chữ muốn trong đầu hắn cũng dần chẳng thể định nghĩa nổi, khi mà cứ hết lần này đến lần khác cũng không đủ thỏa mãn.
Nhưng thôi, thời gian còn nhiều.

Mặc Kỳ Dực không muốn để chính bản thân phụ thuộc với cái ham muốn dành cho cô gái nhỏ này.

Hắn không muốn thừa nhận dây dưa quá nhiều.
Đó là bản tính của hắn.

Cái gì cũng chỉ đến một mức nhất định rồi thôi.
Người đàn ông đứng dậy, rời khỏi giường.

Phủ lên người bộ đồ sau đó trở ra khỏi phòng.

Trước khi đi, sâu trong ánh mắt một sự lưu luyến mà chính hắn cũng chẳng thể nhận ra dành cho cô.
Bóng lưng nhỏ nhắn dần dần khuất sau cánh cửa phòng.
..•

Chỉ hơn sáu giờ sáng, trời vẫn chưa sáng hẳn.
Lộ Tĩnh đau nhức cả người, ngay cả đầu cũng cảm nhận rõ cơn đau đó.

Cô không biết uống rượu, nên hiện giờ sinh ra tác dụng phụ.

Cổ họng khô khốc, lời nói như thể bị nghẹn lại.
Một tay chống bên giường làm điểm tựa để đỡ cơ thể ngồi dậy.

Cũng ngay lúc này, bên dưới cảm giác như thể bị thứ gì đó xé toạc ra, đau đớn đến mức chẳng thể diễn tả thành lời, gương mặt bất giác nhăn nhó, sắc mặt cũng vì thế mà trở nên kém sắc khó coi.
Lộ Tĩnh cố gắng thở đều để giữ sự bình tĩnh.
Ánh mắt ngó nghiêng xung quanh, hiện giờ căn phòng một khoảng trống không, ngoài áo choàng tắm ném trên nền sàn.

Từ đằng xa, giá treo cũng đã chuẩn bị sẵn lấy một bộ đồ cho bản thân cô.
Sau vài phút bình tĩnh, Lộ Tĩnh liền cố gắng bước xuống nền sàn.

Cô thở hắt ra một hơi bởi cơn đau bất ngờ ập đến, nhưng vẫn cảm thấy bản thân may mắn, dẫu sao bên dưới đau, cũng không mấy ảnh hưởng đến việc đi lại, tuy chí hơi khó khăn đôi chút.
Sở dĩ bản thân hiện giờ có thể tỉnh táo lại, bởi trong trí nhớ vẫn nhắc nhở việc cô vốn muốn đi xem và chờ ca phẫu thuật của cha Lộ.
Mãi lâu sau, khó khăn lắm Lộ Tĩnh mới có thể thay được bộ đồ mà trở ra.

Khi này, trong phòng đã có người đến dọn dẹp.

Bọn họ không để ý đến cô, vẫn cái điệu bộ khinh thường như thế
Khi Lộ Tĩnh trở xuống, chỉ là không nghĩ khi bước xuống Mặc Kỳ Dực lại đang hiện diện trên chiếc bàn ăn.


Ánh mắt nhàn nhạt đảo qua người con gái nhỏ.

Hắn cũng hơi kinh ngạc vì không nghĩ chỉ mới sáng sớm Lộ Tĩnh đã dậy.

Hay do đêm qua đã quá nhẹ nhàng, nên bây giờ cô vẫn còn sức?
Lộ Tĩnh ngước nhìn, nhưng rất nhanh đã né tránh ánh mắt.

Nơi bàn ăn được bày biện vài món chính của Mặc Kỳ Dực.

Cô bước từng bước cẩn trọng ngang qua bàn ăn muốn rời đi, nhưng vừa đảo nhìn, đã nhận cái hất cằm của người đàn ông.
"Ngồi xuống dùng bữa."
Người đàn ông phất tay về dàn người hầu, người nào người nấy dù không thích cô nhưng cũng đều nghe lệnh.
Trước kia những nữ nhân khi phục vụ xong rồi cùng dùng bữa, bọn họ đã chứng kiến không ít khung cảnh một người phụ nữ ăn mặc quyến rũ ngồi trong lòng ông chủ để tiếp tục lấy lòng.
Đều là suy tưởng.
Hiện giờ Lộ Tĩnh làm gì còn cái tâm trí đó.
Cô dù không muốn, cũng len lén ngồi xuống ghế, nhưng vị trí lại cách rất xa người đàn ông.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.