Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 3: 3: Sai Sót Khi Đổ Rượu





Kết thúc công việc, Lộ Tĩnh trực tiếp trở đến bệnh viện.

Tin nhắn từ ban chiều bác sĩ nhắn, tiền thuốc cho đợt trị bệnh lần này chính là mười triệu.

Ngày mai cô cần phải đóng phí, nhất thời không biết kiếm đâu ra số tiền lớn đó.

Có lẽ đêm nay cô lại phải đi vay.
Thở dài một hơi, tiền vay đợt trước vẫn chưa trả xong.
Cô gái nhỏ đứng ngoài phòng bệnh nhìn vào, người cha mình đang truyền nước với giấc ngủ yên tĩnh, mẹ cô từ lâu đã qua đời, hiện tại chỉ còn hai cha con nương tựa vào nhau.

Bởi trước đó ông làm việc cho các nhà máy lớn dầu khí, từ đó ảnh hưởng nghiêm trọng đến phổi.

Cả đời giờ chỉ có thể sống dựa vào thuốc than.
Nơi hành lang tĩnh lặng, bóng dáng nhỏ cô đơn.

Nhưng sâu trong ánh mắt vẫn hạ sự quyết tâm lớn.

Giờ chỉ còn lại cha, Lộ Tĩnh phải cố gắng hết sức, cô không cho phép bản thân được dừng lại.
Cô gái nhỏ trở vào phòng bệnh, đưa tay vuốt ve gương mặt già nua của cha mình.


Sau đó liền trở về khu phòng trọ nghỉ ngơi.

Bởi tám giờ sáng Lộ Tĩnh lại tiếp tục công việc phụ bếp ở nhà hàng đến tận mười giờ tối.
Mọi thứ lặp đi lặp lại như một cái máy.

Đó là một chuỗi ngày dài chẳng thể nào mà ngưng.
Và sau khi tan làm đến mười giờ tối, Lộ Tĩnh lại phải di chuyển đến hộp đêm.

Trước khi vào vẫn không quên trang điểm, vào trong lại phải thực hiện tiếp công việc thay đồ.
Bề ngoài khu nơi đây trông rất xa xỉ, những vị khách bước vào đều vận thứ lễ phục sang trọng đắt tiền.

Từ lâu thành phố Trùng Khánh xa hoa, trải qua hàng chục năm tu sửa, mọi thứ ngày càng đi lên trông thấy.

Chung quy cũng đều quy tụ lại thành phố của những kẻ có tiền làm chủ.
Lộ Tĩnh nhìn vào bảng hiệu, hôm nay vẫn như cũ.

Một phòng bao rượu sang trọng, so với phòng khoang tổng thống đêm qua, bước vào ngột ngạt chẳng có tiền bo.

Thì những căn phòng này lại được hưởng lợi nhiều hơn, nhưng cũng là nơi mà mối nguy hiểm tiềm tàn nhiều hơn.
Cô gái nhỏ bước vào, vừa đưa tay chạm cửa mở ra, lại nghe tiếng khẩn cầu van xin của một lão già trung niên.

Lộ Tĩnh không dám liếc mắt nhưng lại nhận ra giọng nói là ông chủ của hộp đêm.

Cô làm bộ không quan tâm, chỉ làm theo thứ bổn phận mà dâng rượu.
Ông chủ của hộp đêm Canalis là một lão già đã ngoài tuổi trung niên, giờ phút này đang ngồi run lẩy bẩy trên ghế.
“Ngài Mặc, mong ngài xem xét lại.

Hộp đêm Canalis từ lâu đã ngự trị tại địa điểm này của thành phố Trùng Khánh.

Lượng khách hằng năm thu vào rất cao, mong ngài thu hồi lại việc thực hiện đập phá xây dựng.

Bởi tôi thật sự cần nó.”
Nói đoạn, lão già liền run rẩy.
“Hay là, nữ nhân đêm qua tôi lựa không khiến ngài hài lòng.

Nếu không hài lòng tôi lập tức kiếm người khác, đảm bảo phục vụ cho ngài khiến ngài hài lòng thì thôi.”

Người đàn ông ngồi trên thứ ghế da sang trọng, như có như không, ánh mắt hờ hững nhìn nơi khoảng không.

Dường như là không có ý định buông tha, bởi trong từ điển của hắn trước giờ chưa có hai từ đó.
Nhưng rồi, tầm mắt nhìn vào nữ phục vụ vừa bưng rượu bước vào.
Lộ Tĩnh không quan tâm, liền dâng rượu lên hai người.

Cô chỉ nghe qua cuộc hội thoại ngắn, cũng đoán được là ông chủ của hộp đêm đang phải chịu sự đe doạ khinh miệt cúi thấp đầu trước người địa vị lớn ngồi ngay trung tâm.
Dàn vệ sĩ sau lưng Mặc Kỳ Dực uy nghiêm, từ đầu đến cuối đều tạo ra thứ cảm giác áp bức người khác.

Lộ Tĩnh hầu rượu, di chuyển lại phía người đàn ông, cẩn thận rót rượu.

Vẫn không hay để ý ánh mắt chim ưng đang quét qua người cô.
Ngay khi vừa tới gần, cô khuỵ người đối diện gần dâng rượu, một bàn tay lạnh lẽo liền chạm lên gương mặt nhỏ, người đàn ông đưa tay quệt nhẹ nơi gò má.

Đầu ngón tay hắn lạnh lẽo, nơi cổ tay đeo chiếc đồng hồ xa xỉ mạ vàng.
Hành động này khiến Lộ Tĩnh hoảng sợ hơi co rúm, ly rượu muốn dâng đến phía hắn cũng vì thế cợn mà đổ vài giọt lên mui giày sang trọng của hắn.
Mặc Kỳ Dực trông hành động này, nhướn mày không hài lòng, đưa tay nhận ly rượu.

Cảm giác gò má khá mềm mại lại mịn màng, gương mặt cũng không phải những lớp phấn dày đặc trang điểm tinh xảo như những nữ nhân hay dùng nhan sắc để thu hút mắt hắn, đôi môi vẫn là quệt lên một lớp son nhạt, nhưng nhan sắc cũng chẳng thể vì thế mà lu mờ.
Nhưng chưa định thần, một giọng nói thô kệch tức giận đằng sau vang lên.
“To gan, lại dám làm đổ rượu lên giày của Mặc thiếu?”
Lộ Tĩnh vội vàng cúi người, nhất thời hoảng nên lấy khăn trên bàn lau.

Tức khắc đã nghe giọng cáu gắt của lão già kia vang lên lần nữa.


Còn tức giận lại gần túm lấy tay cô kéo thật mạnh ra.
“Thứ giày đó của Mặc thiếu làm bằng chất liệu da cá sấu, mày lại để chiếc khăn bẩn đó lau giày của ngài là sao?”
Lần đầu Lộ Tĩnh phục vụ cho những vị khách hàng này, lại chẳng thể biết cách ứng xử.

Vội vàng lập tức quỳ rạp người xuống nơi chân người đàn ông hòng cầu mong sự tha thứ.

Còn lão già trung niên thì hoảng càng thêm hoảng, bởi ông ta không thể đắc tội với người đàn ông trước mặt.
Khi này, Mặc Kỳ Dực hơi cau mày, đưa tay nhấp rượu.

Bộ dạng chẳng hề quan tâm đến những thứ sự việc đang xảy ra trước mặt, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng dán lên người nữ nhân nhỏ bé đang quỳ cúi đầu run rẩy trước người hắn.
“Được rồi.”
Lão già trung niên nghe vậy, vội hoảng hồn vuốt vuốt bộ âu phục.

Lại khom lưng không ngừng cúi lấy lòng.
“Xin lỗi đã để những chuyện này làm Mặc thiếu mất hứng, để tôi bù đắp cho ngài những nữ nhân khác nhé.

Tôi chắc chắn, những kẻ đó không làm ngài thất vọng.

Đều là những diễn viên hoặc hoa hậu tham dự các sự kiện lớn, vóc sắc thiên hương.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.