Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 20: 20: Khinh Thường





Ngày hôm sau.
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ rọi vào, phảng phất khắp nơi căn phòng.

Đồ vật không quá nhiều, cũng chẳng có dấu hiệu cho thấy đây là một căn phòng có người ở, mọi thứ mới toanh.
Trên giường, người con gái nhỏ khẽ cử động, tấm chăn trên người rớt xuống, lộ ra khắp bả vai lẫn cơ thể, đầy những loạt dấu vệt xanh đỏ bắt mắt in trên làn da mềm mại.
Đầu óc Lộ Tĩnh sau một đêm choáng váng, cô nghiêng người ngồi dậy, bờ vai trần ngọc trơn nhẵn giờ đây đau nhức.

Cô đảo mắt nhìn, căn phòng nơi đây chẳng hề có ai, trống trơn.
Lộ Tĩnh đặt chân xuống giường, khi này mới để ý khắp chân đầy vệt xanh tím, cô thở dài một hơi.

Nhưng kỳ lạ thay, chân giữa không truyền đến sự đau nhức, cô gái nhỏ nhớ man mán, đêm qua đầu óc xoay mồng, cứ thế ngất đi.
Đều do thứ rượu kia quá nồng lại cay, nuốt xuống khoan miệng chỉ cảm giác khó chịu vô cùng, như có kim đâm rất đau ngay cổ, thêm việc nụ hôn người đàn ông kia còn như muốn đoạt mạng.

Thành quả không thể chịu nổi liền ngất đi.
Cô thật sự rất yếu.
Đến lúc nhìn xung quanh, mới nhận ra không có bộ đồ cũ đêm qua ở đây.


Ngoại trừ thân thể cô được cởi sạch, duy một tấm chăn che đậy.
Trong lúc còn chần chừ vì không biết mặc gì, cửa phòng đã được đẩy ra.

Một người hầu độ tuổi trung niên bước vào, ánh mắt nhìn chằm chằm cô từ trên xuống giường, sự khinh bỉ ghét bỏ hiện lên rất rõ.
Gần một năm ông chủ không mang nữ nhân về, vậy mà lần này đem về lại là một cô bé trông non nớt như thế này.

Chẳng qua bà cũng có một đứa con gái ngang độ tuổi như cô, nếu như đổi lại đứa con gái của bà dùng cách thức này để trèo lên giường kẻ khác kiếm tiền, chắc chắn bà ta sẽ đập nhừ tử thì thôi.
Mấy nữ nhân lúc trước trên giường ông chủ đều là loại phụ nữ trông già dặn thì không đáng khinh làm chi, bởi đều trông hợp với ông chủ, thêm việc tính cách đều rất coi thường.

Nhưng cô gái này lại trông quá nhỏ, đúng là ngu ngốc khi tuổi đời rất ít, chỉ biết dâng cơ thể mình cho một người xa lạ.

Kể có một tí sắc, liền đâm ra bán thân.
“Trong phòng tắm đã có đồ, thay xong thì bước xuống dùng bữa.

Ông chủ bảo chưa giao dịch, trong hôm nay cô không được rời khỏi đây.”
Lộ Tĩnh nhíu mày, chưa giao dịch, vậy có lẽ đêm qua người đàn ông đó không làm gì cô.

Không nhịn được tò mò, cô gái nhỏ liền hỏi lại.

Bởi cô muốn hôm nay rời đi để thăm cha Lộ của mình.
“Không biết ngài ấy hiện giờ có ở đây không thưa bác?”
“Không có.

Ngài ấy trăm công nghìn việc, nào có rảnh rỗi giống đám nữ nhân như cô suốt ngày chỉ biết nghĩ cách để trèo lên giường nam nhân đổi lấy tiền.”
Một câu nói không mấy lễ độ, đổi lại cái ánh nhìn khinh thường mỉa mai tột cùng.

Dặn dò xong, liền xoay người rời đi.
Lộ Tĩnh đem tấm chăn quấn quanh cơ thể, cô nhìn khắp cơ thể mình.

Cũng phải, chính bản thân cô cũng tự khinh thường mình thì nói chi đến những người khác.

Nhưng ngoài cách này, cô làm gì được quyền lựa chọn.


Nếu có lựa chọn, cô cũng chẳng dám làm như thế.
Gương mặt u uất, Lộ Tĩnh quấn tấm chăn, bước vào phía trong phòng tắm.

Mọi thứ mới toanh, nhìn về hướng tấm gương cao lớn được treo.

Cô đi chậm từng bước, bỏ tấm chăn ra, nhìn thân ảnh nhỏ mảnh mai phản chiếu trong gương.
Khắp nơi đều đầy những vết xanh đỏ lại tím.

Từ môi một dấu vết cắn ứ đọng lại bắt mắt chưa thể tan, nơi cổ nhỏ cũng có, xương quai xanh đi xuống, bờ ngực tròn mềm mại hai bên cũng đều có những ấn ký nho nhỏ.

Kể cả đôi chân thon dài, từ chân xuống dưới, sát ngay vùng tư mật.
Người đàn ông này có sở thích gặm cắn người khác hay sao?
Có lẽ vì đêm qua không thể làm gì được, nên chọn cách thức này để hành hạ.
Lộ Tĩnh thay lại bộ đồ khác, chiếc váy hai dây dài đến chân, cũng chẳng có cái nào kín kẽ để che đậy toàn bộ khắp nơi cổ.

Cứ thế dấu vết in đậm bắt mắt người nhìn.
Đến lúc trở xuống, người hầu nơi đây vẫn cứ làm việc.

Một bát cháo đặt trên bàn từ lâu đã nguội đi, Lộ Tĩnh đoán đây là phần ăn, liền lại gần.
Không khó để cảm nhận ánh nhìn chê bai xung quanh nơi đây dành cho cô.
Cháo rất khó nuốt, Lộ Tĩnh cảm giác như thứ thuốc đắng không muốn ăn.


Vừa định buông ra, người hầu ban nãy liền gắt gỏng, bà lên tiếng.
“Ông chủ bảo ăn, càng không muốn cô mất sức bởi tối nay phải phục vụ ngài ấy.

Mau ăn đi, đừng phí phạm hay tỏ vẻ thanh cao làm gì!”
Bà ta hừ một tiếng khinh thường, ông chủ không có ở đây người hầu liền có thể làm càn.

Bởi chung quy trong mắt họ, Lộ Tĩnh cũng chỉ là cuộc chơi qua đường của ông chủ.

Sau đêm nay, ngày mai cũng chẳng thấy cô, nhìn đã quá quen với biết bao nữ nhân như thế.

Bọn họ không có lý do gì để đối xử tốt.

Đến, rồi cũng sẽ đi.
Lộ Tĩnh cầm bát cháo, siết chặt lại, cảm giác nhục nhã ê chề.

Cô dứt khoát đổ hết vào miệng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.