Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 17: 17: Giữ Lời





Đối diện với Mặc Kỳ Dực mang đầy sự bức ép, lòng của Lộ Tĩnh càng lúc càng nặng trĩu.

Cô rũ mi mắt, kiên quyết đáp trả trước khí thế của người đàn ông.
“Nhưng trước tiên phải mở phong tỏa cho các bệnh viện lớn, tiến hành chữa trị tiếp cho cha tôi.”
Mặc Kỳ Dực vươn tay, liền không kiêng nể đặt lên mái tóc của cô mà vuốt nhẹ, như thể một con vật ương ngạnh vừa được người đàn ông thành công dạy dỗ thuần hóa mà trở nên ngoan ngoãn.
Chiếc xe hơi sang trọng, cho dù không hỏi địa điểm của khu trọ Lộ Tĩnh sống, vẫn cứ biết rõ từng đường đi ngóc ngách nơi đây.

Đến tận bây giờ, cô gái nhỏ mới biết, mọi sự việc sớm đã nằm trong sự suy tính của người trước mặt.
Chiếc xe cứu thương xuất hiện trên đường lớn, thanh âm vang rộ cả dãy trọ, Lộ Tĩnh di chuyển lại gần cha Lộ vẫn đang nằm yếu ớt trên giường.

Mấy ngày nay lượng thuốc không được truyền đến, lại phải trải qua một thời gian không có ống thở, càng lúc gương mặt ông càng tiều tụy thấy rõ.

Ông luôn miệng nói bản thân ổn, nhưng cơ thể gầy gò đã phần nào chứng minh được.
Lộ Tĩnh muốn khóc mà chẳng thể, ngồi trên xe cứu thương đi theo.

Đến khi tận mắt nhìn thấy cha Lộ vào phòng bệnh.


Cô gái nhỏ mới dần buông lỏng cảnh giác.

Đổi lại thân thể, để cứu lấy mạng sống của cha.
Lộ Tĩnh chợt nhận ra chẳng đáng sợ là mấy, cái thân thể này thì còn gì nữa, cũng chẳng giúp cô giữ được thứ tự tôn vốn có, càng không giúp cô cứu được mạng sống của cha.

Cô đứng lặng nơi dãy hành lang tối tăm.
Khoảnh khắc này cũng khiến bản thân dần trở nên yên tâm hơn, từ lúc bị người đàn ông chặn đứng đường.

Dường như lúc nào Lộ Tĩnh cũng nơm nớp lo sợ.
Một bàn tay bất thình lình đặt lên vai, không cần ngoảnh đầu, một luồng hơi lạnh phả ra từ phía sau, bóng người đàn ông dưới ánh đèn bệnh viện hắt xuống, cao hơn cô rất nhiều.
“Xong việc của cô rồi, giờ thì tới lượt tôi.”
Từ phía sau, viện trưởng của bệnh viện lần nữa bước ra.

Giọng nói như thể vừa được lấy lòng, gương mặt ông ta vui vẻ đi theo sau Mặc Kỳ Dực như chó vẫy đuôi.
“Mặc tiên sinh yên tâm, về phần bệnh nhân Lộ Minh.

Chúng tôi sẽ cố hết sức giúp ông ấy khỏi căn bệnh này nhanh nhất, viện phí sẽ được hoàn trả toàn bộ.”
Lộ Tĩnh ngoảnh đầu, bàn tay người đàn ông tìm đúng điểm eo nhỏ mà ôm lấy.

Đem áp sát cô vào lồng ngực của hắn.

Tính mạng một người, vậy mà qua tay Mặc Kỳ Dực lại chỉ là một cuộc trao đổi.
Bộ dạng của Lộ Tĩnh ăn mặc đơn giản trông quê mùa, nhưng lại được hiện diện bên cạnh Mặc Kỳ Dực.

Vừa bước ra ngoài, dàn vệ sĩ cũng đều tinh tế mà cúi đầu trước kẻ thân phận lớn như hắn.
Bàn tay nhỏ siết chặt, giống như thể sắp giao cả tính mạng cho Mặc Kỳ Dực vậy.
Vừa bước lên xe, Mặc Kỳ Dực lần Lộ Tĩnh đều ngồi ghế sau.

Trạng thái cô im lặng, dường như cũng không muốn để ai trông thấy biểu cảm hiện tại của chính bản thân.

Cô không thích việc bản thân yếu đuối.
Người đàn ông như Mặc Kỳ Dực, chưa bao giờ nuốt lời.


Nhưng biểu cảm của Lộ Tĩnh như thế, khiến tâm trạng hắn có chút không vui.

Trên căn bản là hắn bắt ép, giờ mọi thứ đều đang dần đi theo đúng hướng của hắn.
Trước giờ làm việc, bành trướng thế lực khu địa bàn lớn nơi thành phố Trùng Khánh.

Trong mắt Mặc Kỳ Dực chưa bao giờ là có trò vui.

Chung quy thế giới của hắn, cũng chỉ tóm gọn hai chữ kẻ mạnh và kẻ yếu.

Mạnh thì thắng, yếu thì thua.

Đó là lý lẽ thường tình.
Nhưng thời điểm một năm, lại trông thấy nữ nhân bên cạnh.

Bất giác khiến Mặc Kỳ Dực gợi nhớ lại sự việc đêm đó.

Khi mà chính người đàn ông đang phá vỡ thứ quy tắc hắn đặt ra đều do sự chủ quan của chính hắn.

Để mà nói chính xác, hắn cũng cảm thấy thật lòng muốn ôn lại chuyện cũ.
Theo như chút thông tin điều tra, lại biết được Lộ Tĩnh cách người đàn ông tận mười hai con giáp.


Trong mắt hắn vẫn còn quá nhỏ, nhưng lại dâng hứng thú khi tính cách không non trẻ khi đã kiên cường đến cái mức này.
Trợ lý Quang lái xe rất chuyên tâm, không gian đều lắng đọng.
Đến lúc dừng trước khu vực cao lớn, cánh cổng sắt cao dày đặc bên ngoài.

Chiếc xe tiến vào trong, đánh lái hình vòng cung vượt qua khu biệt thự lớn trước mặt, liền tiến vào một gian biệt thự nhỏ khác.
Nơi đây không thể hình dung, để Lộ Tĩnh ví von, chẳng khác nào diện tích ngang bằng với một đoạn đường sầm uất nơi thành phố vậy.
Bố trí bày biện sang trọng, lại xa hoa.
Bước qua sảnh lớn, đi theo Mặc Kỳ Dực bước vào.

Người đàn ông rất cao, bước chân lại vô cùng nhanh chóng, cũng không có ý định sẽ đợi cô.

Người hầu nơi đây nhìn vào cô, sự khinh bỉ hiện trên đáy mắt.
Nữ nhân mà ông chủ mang về, căn bản rất nhiều.

Chung quy cũng đều dùng mấy thân thể để câu dẫn, bọn họ nhìn sớm đã phát ngán.

Chỉ là cũng gần một năm trở lại đây, mới thấy ông chủ tiếp tục dẫn người về.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.