Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 14: 14: Đe Doạ





Người đàn ông cứ thế ôm chặt Lộ Tĩnh, một đường di chuyển đến hướng xe.

Ngay khi đến nơi, liền ném cả thân thể nhỏ vào, va đập cửa xe khiến cô nhíu mày vì đau đớn.

Chưa kịp định thần, một bàn tay cứng rắn liền đem đặt lên thân thể, khiến cô gái nhỏ giật nảy mình.

Bàn tay lớn của người đàn ông nhấc bổng để cô ngồi trên người hắn, hành động vô tình khiến cơ thể cô càng nghiêng về phía trước hắn.
“Ngài… đang làm gì vậy, buông ra!”
Chỉ trong phút chốc, Lộ Tĩnh muốn phản kháng cái bàn tay đang mân mê trên đùi non minh của mình.

Cứ thế vô tình, cơ thể phần dưới quẹt qua trên đùi người đàn ông.

Hành động mờ ám, cũng khiến cô cảm nhận cái vật đang muốn nhô lên chạm vào đùi của mình từ hướng người đàn ông.
“Muốn phản kháng sao? Sau một năm gặp lại, vẫn là cái bộ dạng ở dưới thân kẻ khác như thế.

Đã xuất hiện ở cái nơi này, thì cũng đừng tỏ vẻ bản thân thanh cao.”

Mặc Kỳ Dực nhíu mày, khinh bỉ lên tiếng, giọng nói của bậc đế vương kiêu ngạo vang lên.

Nhưng vẫn không kiềm chế được ham muốn chạm vào người cô, cơ thể phảng phất hương rượu đến mê người, dẫu cho gương mặt nhỏ bị thương cũng đều thu gọn tầm mắt.

Dường như hắn không quá quan tâm, một chút xót thương dâng lên chỉ là chút ít.
Trên căn bản, Mặc Kỳ Dực chưa bao giờ phải thương xót bất kỳ người phụ nữ nào.
Chẳng qua, khi gặp lại.

Người đàn ông nhận ra hắn muốn cùng cô lên giường, ôn lại cái bộ dạng của một năm trước khi ở dưới thân hắn mà yêu cầu.
“Hầu hạ tôi, muốn thứ gì sẽ có thứ đó.”
Giọng nói người đàn ông vang lên, tĩnh lặng giữa bầu không gian, như thể đó chỉ là việc hiển nhiên.

Phụ nữ chung quy với hắn đều như một.

Thứ hắn muốn, cũng chỉ cần nói thẳng ra, chưa từng phải nhìn biểu cảm của bất kì người nào.
Đôi mắt xinh đẹp của Lộ Tĩnh chau lại, muốn rời khỏi lòng hắn, nhưng nào mà thoát được dễ dàng như thế khi bàn tay càng siết chặt, đem dồn ép cô vào sự tiếp xúc thân mật của hắn.

Men rượu say, mùi thuốc lá từ người đàn ông cũng thoang thoảng khiến đầu óc cô nhất thời choáng váng, bàn tay đặt trên bả vai người đàn ông, cứ thế bấu mạnh vào vai hắn, lần nữa lên tiếng khẳng định với giọng nói đanh thép, ánh mắt vẫn cứ quật cường.
“Ngài Mặc, tôi không bán thân!”
Người đàn ông nhướng mày, đôi mắt chim ưng quét qua cơ thể nhỏ thanh mảnh một lượt, tham lam chôn đầu vào hõm cổ nhỏ, đôi môi mập mờ lướt qua xương quai xanh tinh xảo, khẽ khàng phả hơi thở mạnh bạo của hắn ra.

Không thể phủ nhận, hắn vậy mà có ham muốn, nhưng nữ nhân này vẫn cứ phản kháng, kỳ thực hắn không thích sự phản kháng ương ngạnh này.
“Cô nhóc, em phải biết được là, thứ tôi đã muốn thì phải có được.

Đừng khảo nghiệm tính kiên nhẫn của tôi.”
Ánh mắt Mặc Kỳ Dực bất giác lóe lên tia đáng sợ, nhìn sâu thẳm vào tâm tư của cô.
Lộ Tĩnh nghiến răng, trực tiếp đẩy người đàn ông ra.

Lần này, Mặc Kỳ Dực cũng không giữ nữa, buông lỏng cơ thể cô.


Người đàn ông nhàn nhạt buông ra một câu.
“Sau này nếu phải quay lại cầu xin tôi, tôi thích dáng vẻ cầu xin khi ở trên giường lại ngoan ngoãn hơn, đừng cố phản kháng.”
Lộ Tĩnh nhìn người đàn ông, gương mặt tràn đầy sự chán ghét.

Cô rời khỏi xe, vẫn không quên cúi người kính cẩn.
“Cảm ơn ngài Mặc giúp tôi giải vây.”
Đây là điều cần thiết, nếu không có Mặc Kỳ Dực, Lộ Tĩnh thật sự sẽ bị lũ người trong căn phòng kia chèn ép không còn đường lui.
Cô không hiểu ý tứ trong từng câu nói của hắn, nhưng nó quả thực khiến Lộ Tĩnh cũng phải sợ hãi.

Dẫu sao cũng chỉ là một kẻ xa lạ, sau này cứ như vậy mà đường ai nấy đi.

Tuyệt không chung đường.
Bóng dáng nhỏ của Lộ Tĩnh khuất trên đoạn đường tối.
Mặc Kỳ Dực nhìn theo, sâu thẳm ánh mắt dâng lên tia nguy hiểm.

Xung quanh không thiếu phụ nữ, nhưng hắn là muốn cô gái nhỏ này, vẫn cái tính kiêu ngạo như thế, người đàn ông muốn ai cũng phải ngả rạ dưới chân hắn.
Quanh quẩn trên xe vẫn thoảng hương rượu cùng hương thơm nhè nhẹ từ người cô gái nhỏ để lại, bất giác để ở nơi đây một sự lưu luyến khó diễn tả thành lời.
Trợ lý bên ngoài, khi này mới bước vào xe.
“Điều tra toàn bộ thông tin của nữ nhân kia.”
Một câu nói, trợ lý lập tức cúi đầu.


Xem ra lại có thêm một nữ nhân xấu số.

Lúc trở về khu trọ nhỏ lại xập xệ, thời điểm đã vào gần mười giờ đêm.

Lộ Tĩnh muốn lên bệnh viện thăm cha, nhưng bộ dáng hiện giờ là không thể.

Vì thế cô gái nhỏ chỉ đành trở về tắm rửa.
Nghĩ lại từng cái chạm áp bức của người đàn ông kia, cả câu cảnh cáo.

Chính Lộ Tĩnh cũng không hiểu, người đàn ông thì thiếu gì nữ nhân, sao lại cứ thích dồn cô như thế.

Chỉ là Lộ Tĩnh nào hiểu được cái sự áp bức từ người đàn ông đó lớn cỡ nào.

Một bàn tay cũng dễ dàng bóp chết con mồi nhỏ như cô.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.