Màn đêm dần buông xuống tĩnh lặng nơi con đường, ánh đèn đường phố hiu hắt chiếu xuống, tạo rợp bóng trên dãy đường dài, phủ lên những cái cây cao, bóng ngả rạ trên đường.
Tạo cho người khác cảm giác lạnh lẽo lại cô đơn.
Từng hàng xe hào nhoáng sang trọng, phóng nhanh trên dãy đường nơi đây, hướng đến khu quán hộp đêm xa hoa trụy lạc Canalis.
Nơi đây được mệnh danh là khu thượng lưu.
Những người hiện diện đều là những kẻ có máu mặt tương đối lớn.
Muốn bước vào căn bản phải có vé hội viên.
Để có thể chi trả cho chiếc vé, số tiền chắc chắn không phải là một con số nhỏ.
Một cô gái gương mặt trông non nớt, đến khi bước vào, lập tức tiến đến khu vực thay đồ của nhân viên.
Cô gái nhỏ quệt đại một lớp son đỏ.
Bởi tính chất đặc thù, bộ đồ một màu đen ôm sát cơ thể, chiếc váy lại ngắn cũn cỡn.
Trái với nhân viên nơi đây muốn ngắn hơn để thu hút mồi chài những lão yêu râu xanh, Lộ Tĩnh thì lại đưa tay kéo kéo chỉnh cho thêm dài, nhưng tiếc là vô dụng.
Bởi vì cần tiền, nên cô mới phải làm phục vụ ở nơi đây.
Căn bản chỉ một đêm làm phục vụ, nếu có thêm tiền bo cũng đủ gom góp chữa trị cho một lần thuốc căn bệnh của cha.
Nghe cũng không vẻ vang, nhưng làm gì có ai lại được quyết định bản thân sẽ làm gì.
Từ sớm, Lộ Tĩnh cũng đã không còn đi học.
Nơi đây, tiếng nhạc xập xình chói tai vang lên, thứ ánh sáng mờ ảo lại lóa mắt, khắp nơi các thiếu gia công tử lớn ăn chơi, chung quy tụ hội nơi đây.
Lộ Tĩnh biết, nơi đây thành phần gì cũng có, cô nhủ chỉ cần cố gắng không để tâm, tập trung vào những việc bản thân cần làm.
Nữ quản lý đưa giấy và thẻ phòng, giọng càm ràm nhìn cô.
“Hiện tại giờ cao điểm nên hết người, cô bưng rượu lên khoan phòng này lẹ lên.
Đừng để vị khách phòng VIP nơi đây phải đợi.”
Lộ Tĩnh chỉ vâng dạ đáp lời cho có.
Cô nhìn tờ giấy, là khoan phòng tổng thống.
Đây được xem là khu đắt nhất lại bao nhiêu người mơ mộng bước vào, bởi vì những người đứng đầu nếu vung tay, số tiền bo sẽ tương đối là khá cao.
Cô trước giờ cũng chưa có vinh dự bước vào nơi đây.
Cô bước vào thang máy, bốn vách hợp kim lạnh lẽo phản chiếu hình ảnh nhỏ nhắn của cô.
Đưa tay nhấn phòng cao nhất, rất nhanh đã đến nơi.
Nơi hành lang ở đây vắng lặng, khác một trời một vực với khu sảnh ồn ào tiếng nhạc ở những khu tầng dưới.
Men gạch tráng sang trọng, thấy rõ mức độ xa hoa đốt tiền.
Bước chân nhanh chóng đến số phòng, sau đó liền đưa tay đẩy cửa bước vào.
Trái với dòng suy nghĩ phía trong phòng đầy những con người đầu tư đợi rót rượu, khu phòng này vậy mà lại là một phòng ngủ thiết kế xa hoa.
Một chiếc giường trắng bày biện giữa phòng vẫn chưa nhăn nheo, chăn nệm đầy đủ, vật dụng trông đều bóng loáng mới tinh.
Lộ Tĩnh đứng lặng bởi không thấy người, trên khay cầm một bình rượu lớn, dù không biết là loại rượu gì nhưng trông chất lượng đắt tiền, bên cạnh vài chiếc ly thủy tinh xếp ngay ngắn.
Ngay lúc này, chút thanh âm từ phòng tắm vang lên.
Người đàn ông từ phía trong bước ra, trên người vẫn còn hơi nước phủ lên, vài giọt nước rơi rớt trên cơ ngực săn chắc.
Bên ngoài phủ lấy một bộ áo choàng tắm tơ lụa đen tuyền.
Gương mặt quai hàm cương nghị, sóng mũi cao thẳng, đôi môi nhạt mỏng mím thành đường.
Trên người tỏa ra thứ khí phách áp lực vô hình của kẻ quyền quý.
Ánh mắt chim ưng khẽ liếc qua cô đang bước vào, sâu trong đó tia chán ghét khinh thường chẳng hề che giấu.
Người đàn ông đưa tay, khớp ngón tay đưa lên vuốt ngược mái tóc vẫn còn vươn nước.
Lộ Tĩnh cúi người chào, không dám nhìn quá lâu.
Lẳng lặng lại chiếc bàn bên cạnh giường, chậm rãi khụy người đặt chai rượu và ly rượu lên bàn.
Vóc người trên cơ thể nhỏ đường nét lại rất chuẩn.
Cũng cùng thời điểm, cửa phòng lần nữa được đẩy ra.
Một gã nam nhân cao ráo bước vào, trên tay còn dẫn theo một nữ nhân xinh đẹp ăn mặc nóng bỏng vô cùng.
Gã cất tiếng, giọng thoáng qua nghe thô kệch.
“Chào Mặc thiếu, đây là nữ nhân do chính tay ông chủ sắp xếp cho ngài.”
Dận Nguyệt nhìn người đàn ông, đường nét gương mặt của Mặc Kỳ Dực nhất thời thu hút cô ta.
Nghe ngóng không ít danh tiếng, đây căn bản chính là đại thiếu gia lãnh đạo lớn của tập đoàn Đế Đô xuyên quốc gia.
Hơn thế một tay còn ngấm ngầm hoạt động vào thế giới ngầm vững mạnh.
Ngay khi giao người, gã nam nhân thô kệch liền rời đi.
Lộ Tĩnh đứng lặng một góc, trông như thể dư thừa không biết nên làm gì.
Lộ Tĩnh chưa phục vụ rượu cho những khung tầng lớp lớn hay những căn phòng dạng như thế này nên hiển nhiên không biết bây giờ cô phải ở lại hay rời đi.
Bởi theo luật, chỉ khi rót rượu nhận được sự hài lòng, hoặc đến khi khách cho phép mới được quyền mà rời khỏi.
Nhỡ đâu rời khỏi khi chưa được phép, công việc này sẽ mất.
Mà ở lại nơi chỉ một nam một nữ, trông kiểu gì cũng khiến cô khó xử.
Sau cùng cô quyết định ở lại, vì chắc chắn rằng rất khó để Lộ Tĩnh có thể kiếm được công việc với số tiền lớn như thế này.
Cô vẫn chưa muốn bị đuổi việc.