Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Chương 7




Từ cái ngày đó đến hôm nay đã là bảy ngày, Âu Vãn Quân hoàn toàn hờ hững với hắn, Tô Hoài Dương thực buồn khổ ngồi trên bãi cỏ gần sân vận động, cái cành cây nhỏ trong tay hắn đã gần như bị hắn bẻ nát. Tình huống bây giờ không phải là điều hắn mong muốn a ! Đã cố gắng lui về ranh giới bạn bè, vẫn không chịu được, hắn bị cái gì vậy ? Rốt cuộc hắn phải làm thế nào mới tốt…..

Mảnh vụn vỏ cây cầm trong tay rớt hết ra ngoài, Tô Hoài Dương thực sự phiền toái nắm lấy tóc mình.

Đi tìm cậu ! Hiện tại phải đi tìm cậu !! Con mẹ nó ! Tô Hoài Dương mày khi nào đã trở nên rụt rè sợ hãi như vậy ? Nói hết ra, cùng lắm thì đưa mặt ra cho cậu đánh một trận để hết giận là xong, về sau…… Về sau sẽ vẫn làm bạn bè bình thường với cậu, hắn tin rằng Âu Vãn Quân cũng không phải là người keo kiệt, hiện tại đã sắp đến thời gian luyện tập, đi tìm cậu thôi. Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Hoài Dương cảm thấy khá thoải mái, đứng lên vỗ vỗ bụi bặm cây cỏ dính dưới đít quần, liền nhanh chóng chạy đến phòng học của cậu.

Gần tới nơi liền thấy hai thân ảnh đang lén chuồn ra ngoài. Cái gì ? Người kia không phải là Âu Vãn Quân sao ? Còn bên cạnh cậu chính là……. Tô Hoài Dương không khỏi nheo mắt tinh tế nhìn qua, kia chính là tên mập lần trước hắn đã thấy ? Tên kia lại muốn tìm Âu Vãn Quân gây phiền phức sao ? Nghĩ vậy, trong lòng Tô Hoài Dương quýnh quáng lên, đang muốn chạy ra, nhưng nhìn kỹ lại lần nữa, người nọ thế nhưng khoác bả vai của Âu Vãn Quân, còn cười nói thân thiết, tuy rằng trên mặt Âu Vãn Quân không lộ ra biểu tình gì, nhưng cũng không thấy có chút gì là mất hứng.

Tô Hoài Dương mãnh liệt dừng bước, người này cả một tuần nay kiên cường không thèm để ý đến hắn, vậy mà hiện tại lại cùng cái loại người này kề vai sát cánh ! Cảm giác ghen tị cùng tức giận trong lòng thình lình giống như thủy triều ào ạt dâng lên ! Cậu ta xem cái thằng mập kia so với mình thuận mắt hơn ? Tô Hoài Dương tức giận đá một cước vào gốc cây ngô đồng bên cạnh, xoay người không thèm quay đầu lại, một mình hướng sân vận động đi đến.

Đã gần 5 giờ rưỡi, vậy mà Âu Vãn quân vẫn chưa xuất hiện ở sân vận động. Thằng nhóc này bị gì vậy ? Hạ Lí thực buồn bực, bình thường đến đây rất sớm, hôm nay không có nghe cậu nói qua có chuyện gì a ? « Ai ! Hoài Dương, tại sao Âu Vãn Quân vẫn chưa đến a ? » Hạ Lí hỏi Tô Hoài Dương đang đứng gần đó, « Tôi làm sao mà biết được, cái chân của cậu ta không phải mọc trên người tôi ! » Tô Hoài Dương cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng nhớ tới một màn vừa mới xảy ra kia, không khỏi lại tức giận, liền giận dữ đáp lại một câu.

Hạ Lí lắc đầu thở dài, hai vị này rốt cuộc đang bị cái quái gì vậy, nháo như thế còn chưa đủ a ? « Ai ! Lâm Triết, cậu đi tìm Âu Vãn Quân xem, như thế nào còn chưa đến. » Hạ Lí quay đầu nói với Lâm Triết đang đi đến, « Ai cũng không được phép đi, tập trung luyện tập ! » Lâm Triết vừa định trả lời đã bị Tô Hoài Dương đáp trước, nhìn thấy ngọn lửa hừng hực trên người lão Đại, Lâm Triết vội vàng le lưỡi vọt sang một bên. Hạ Lí nhìn sắc mặt của Tô Hoài Dương, cũng không dám nói cái gì nữa, hắn rất hiểu tính tình của Tô Hoài Dương, nếu hắn ta thực sự sinh khí thì không ai được phép làm trái lời hắn.

Hôm nay mãi đến khi buổi luyện tập chấm dứt, Âu Vãn Quân cũng không hề xuất hiện. Tuy không nghĩ sẽ đi tìm cậu, nhưng Tô Hoài Dương vẫn không kiểm soát được cước bộ của chính mình, hướng nhà Âu Vãn Quân đi đến. Mình chỉ đi để cảnh cáo thằng nhóc này không được phép bỏ ngang luyện tập, chứ không phải vì lo lắng cho cậu ta đâu ! Dọc theo đường đi, Tô Hoài Dương đều nói như vậy để thôi miên chính mình. Khi đến dưới lầu, Tô Hoài Dương ngẩng đầu nhìn, vẫn chưa trở về sao ? Đã gần 9 giờ rồi, nhìn thấy cánh cửa sổ tối om, Tô Hoài Dương nhíu mày. Không cam lòng rời đi như thế, Tô Hoài Dương nhấc chân đi lên lầu, có lẽ cậu có ở nhà cũng không chừng, Tô Hoài Dương nghĩ như vậy.

Vừa mới đi một nửa cầu thang, Tô Hoài Dương liền nhìn thấy một bóng đen đang tựa vào cánh cửa nhà Âu Vãn Quân, nhìn kỹ lần nữa thì thấy là một người đang ngồi ! Tô Hoài Dương không khỏi khẩn trương đi nhanh về phía trước hai bước. « Tiểu Quân !! » Đương lúc Tô Hoài Dương nhìn thấy rõ người đang quằn quại ngồi dựa vào cửa chính là Âu Vãn Quân, hắn cơ hồ phát hoảng.

« Tiểu Quân ! Em….. » Quỳ xuống, một tay ôm lấy Âu Vãn Quân, Tô Hoài Dương vội vàng bật bóng đèn ngoài hàng hiên, ánh vào mắt là hình ảnh làm cho Tô Hoài Dương một thân mồ hôi lạnh.

Âu Vãn Quân khuôn mặt cùng đầu cổ đầy máu, đôi mắt hơi nhắm lại, khóe miệng cùng trán xanh tím một mảnh, tay áo đều bị xé rách, trên mặt loang lổ vết máu. Nghe thấy có người gọi tên mình, Âu Vãn Quân nửa hôn mê nửa tỉnh giãy dụa mở mắt, nhìn đến khuôn mặt lo lắng của Tô Hoài Dương, thân thể dường như thả lỏng ra, Âu Vãn Quân thở ra một hơi, tựa đầu vào trong lòng ngực của Tô Hoài Dương.

Thấy Âu Vãn Quân tỉnh dậy, Tô Hoài Dương thoáng thở một hơi nhẹ nhõm. Vội vàng từ trong túi quần của cậu lấy chìa khóa mở cửa, một phen ôm lấy Âu Vãn Quân bước nhanh vào nhà. « Em trước tiên nằm nghỉ ngơi, tôi đi gọi điện thoại kêu xe cứu thương. » Đem Âu Vãn Quân đặt trên giường, Tô Hoài Dương xoay người tính đi ra ngoài gọi điện thoại, mới vừa động, góc áo đã bị người kéo lại.

« Đừng, em không sao, không cần…… » Âu Vãn Quân giữ chặt Tô Hoài Dương nhẹ giọng nói.

« Nhưng mà em chảy máu nhiều như vậy. » Tô Hoài Dương vội la lên, muốn kéo tay cậu ra nhưng lại không dám dùng sức, sợ đụng đến vết thương của cậu.

« Em thật sự không sao. » Giọng nói Âu Vãn Quân đầy cầu khẩn.

« Vậy…….Được rồi. » Mắt thấy Âu Vãn Quân xác nhận không có gì trở ngại, Tô Hoài Dương mới miễn cưỡng đáp ứng, « Tôi đi lấy nước giúp em lau thân thể. »

Tô Hoài Dương dùng khăn mềm đã thấm ướt nhẹ nhàng lau đi vết máu đã khô trên mặt Âu Vãn Quân, ôn nhu giống như đang che chở báu vật quý giá nhất trên thế gian. Thái dương Âu Vãn Quân không biết bị cái gì đánh vào, máu trên người đại bộ phận đều từ vết thương này chảy ra, vết bầm xanh tím trải khắp trên thân thể khiến người ta sợ hãi, nhưng…….hoàn hảo, đều không có ở nơi quan trọng, xem ra đứa nhỏ này tự bảo vệ chính mình cũng khá tốt, ngón tay nhẹ nhàng run rẩy sờ qua mỗi đạo vết thương, trong mắt Tô Hoài Dương tràn đầy thống khổ cùng đau đớn tự trách. Tất cả đều là lỗi của mình, nếu khi đó gọi cậu một tiếng, nếu tự mình đi tìm cậu, nếu khi đó không ngăn Lâm Triết đi tìm cậu, nếu……. Tô Hoài Dương trong lòng tự trách không thôi.

Âu Vãn Quân lẳng lặng để cho Tô Hoài Dương giúp mình rửa sạch miệng vết thương, cậu cho dù có muốn cũng không động đậy nổi, vụ đánh nhau buổi chiều nay đã làm tiêu hao hết thể lực của cậu, hiện tại cuối cùng cũng được an toàn, có người này ở bên cạnh liền……không cần phải lo lắng cái gì nữa…….

Thấy đôi môi Âu Vãn Quân khô nứt, Tô Hoài Dương vội vàng chạy ra ngoài rót một ly nước tiến vào. Chậm rãi nâng Âu Vãn Quân dậy, đem cậu bán ôm vào trong lòng ngực, tự mình đem nước uy đến bên miệng cậu. Âu Vãn Quân vừa mới uống được hai ngụm liền ho một trận, làm cho ly nước nhuộm thành màu đỏ máu.

« Tiểu Quân ! » Ly nước ‘xoảng’ một tiếng rơi trên mặt đất, Tô Hoài Dương khẩn trương nâng khuôn mặt Âu Vãn Quân lên.

« Không….. Em không sao, là vết thương trên miệng dính máu, không có gì đâu, anh đừng lo lắng. » Thấy Tô Hoài Dương khẩn trương đến nổi mặt mũi trắng bệch, Âu Vãn Quân vội vàng nhẹ giọng trấn an.

Cẩn thận ôm Âu Vãn Quân vào trong lòng ngực, Tô Hoài Dương nội tâm bỗng cảm thấy đau đớn. Không cần hỏi Âu Vãn Quân, Tô Hoài Dương đại khái cũng có thể đoán ra là ai đã hạ thủ, bản thân không thể bảo vệ được cậu làm cho Tô Hoài Dương đau đớn không thôi, nỗi thù hận này hắn nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời !!

Âu Vãn Quân để mặc cho hắn ôm, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua sót, nguyên lai hắn vẫn còn quan tâm đến mình, còn ở lại chăm sóc mình, vậy ra chính mình cũng không có bị người này chán ghét. Trong lòng lặp đi lặp lại ý niệm này, vết thương trên người tựa hồ cũng không còn đau như lúc nãy nữa.

« Là thằng mập kia hạ thủ phải không. » Đây chính là câu khẳng định.

Nghe thấy trong giọng nói của Tô Hoài Dương ẩn chứa lửa giận, Âu Vãn Quân từ trong lòng ngực hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt gợn sóng của Tô Hoài Dương. « Chuyện này…… không có gì, cùng lắm thì tên kia cũng bị em đánh bầm dập rồi, anh đừng để ý. » Biết Tô Hoài Dương chắc chắn đã nghi ngờ, Âu Vãn Quân cũng không giấu diếm nữa, nhưng tuyệt đối không hề muốn để cho hắn cuốn vào, đám người kia………….

« Em trước tiên hãy ngủ một giấc. » Biết Âu Vãn Quân trong lòng đang nghĩ cái gì, Tô Hoài Dương không muốn để cho cậu lo lắng vì hắn, nên không nói thêm cái gì nữa, nhẹ nhàng đỡ cậu nằm xuống, rồi chu đáo đắp chăn cho cậu.

« Anh ở lại với em ? » Vì lo lắng Tô Hoài Dương sẽ làm ra chuyện gì đó, Âu Vãn Quân thầm nghĩ muốn giữ hắn bên người.

« Ân, đêm nay tôi sẽ không đi. » Tô Hoài Dương cũng không nghĩ sẽ ly khai nơi này, hắn còn rất lo lắng tình hình hiện tại của Âu Vãn Quân, thuận tiện ngồi ở mép giường, nhìn thấy Âu Vãn Quân mỏi mệt đã chìm vào giấc ngủ, Tô Hoài Dương mới cẩn thận leo lên giường, ở bên cạnh cậu nằm xuống……

Ngày mới tờ mờ sáng, Tô Hoài Dương liền tỉnh dậy, nhìn Âu Vãn Quân nằm bên cạnh, thấy cậu hô hấp vững vàng liền ra quyết tâm. Nhẹ nhàng xuống giường, tận lực im lặng rửa mặt mày, phủ thêm cái áo khoác, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài. Có một số việc, nhất định phải kết thúc………………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.