Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Chương 22




Thấy Bạch Tố cười rạng rỡ đi tới bên này, Đường Trọng cũng biết chuyện thành, phương án của hắn được thông qua. Hắn không cần mặc váy hay là áo lông, cũng không cần bại lộ thân phận.

- Thành công. - Bạch Tố cười ha hả nói:

- Phản ứng của họ giống chúng ta, lúc nghe sơ qua thì cảm thấy cái quảng cáo này hơi bị thô, không có điểm nhấn gì lớn. Nhưng hơi suy nghĩ chút đã hiểu ẩn ý bên trong. Phùng đạo và Thái tổng đều nói có thể thử một lần. Các em chuẩn bị một chút, cứ dựa theo kế hoạch đã thương lượng trước mà tiến hành.

- Hừ. - Trương Hách Bản bất mãn nói:

- Sao lại muốn bọn cháu theo đuổi hắn? Sao hắn không theo đuổi chúng cháu? Cháu là con gái nha.

- Bản Bản, đây chỉ là quảng cáo. - Bạch Tố giải thích.

- Cháu biết mà, chỉ là oán trách một chút mà thôi. Nếu là đời thực cháu còn lâu mới thích hắn. - Trương Hách Bản nói.

-...

Mấy thợ trang điểm của tổ quay phim tới gần, nói muốn tạo hình giúp ba thành viên nhóm Hồ Điệp.

- Đường Tâm tiểu thư, rất vinh hạnh có thể giúp cô tạo hình. - Một cô gái có giọng nói ngọt ngào đứng trước mặt Đường Tâm, khẽ cười nói.

A Ken đong đưa ngón tay đi tới:

- Tiểu Tâm Tâm là của tôi. Tạo hình của cô ấy để tôi làm, các người có thể đi làm việc khác.

- A Ken tiên sinh, đây là ý của đạo diễn. - Cô gái khó khăn nói, một bên là lệnh của đạo diễn, một bên là một trong những thợ nổi danh nhất của nghề trang điểm, nàng không biết phải làm sao mới tốt.

- Sao thế? Không tin vào kỹ thuật của tôi sao? - A Ken cười lạnh nói:

- Tôi nói cho các người biết, tôi là dân chuyên nghiệp, các người phải tin tưởng sự chuyên nghiệp của tôi. Có người hoài nghi thì bảo người đó tới đây nói chuyện với tôi.

- Được rồi. - Cô gái không thể làm gì khác hơn là phục tùng mệnh lệnh của A Ken.

Bạch Tố cười thầm.

Nàng nghĩ thầm, may là Đường Trọng đã chinh phục được A Ken ẻo lả này, nếu không rất nhiều chuyện khó làm.

Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn tốp năm tốp ba tiêu sái ra sân.

Đường Trọng mặc đồng phục cấp ba xuất hiện, trên cổ buộc sợi tơ tiêu chí của nhóm Hồ Điệp. Sợi tơ tung bay, gương mặt tinh trí của hắn được đặc tả bởi ánh nắng chiều vàng nhạt chiếu rọi.

Khi hắn đi tới sân bóng cỏ thơm Nhân Nhân, Trương Hách Bản cũng mặc đồng phục cấp ba, khuôn mặt đáng yêu đâm đầu tới, hơi chút ngượng ngùng, sắc mặt thì ngọt ngào nhìn hắn. Cùng lúc đó, Lâm Hồi Âm từ phía sau đi tới, chạy thật nhanh, làn váy trắng bị gió thôi lên, lộ ra non nửa cặp đùi thon dài khêu gợi.

Đường Trọng nhìn đằng trước một chút, lại ngó phía sau một chút. Ống kính gần hơn, trong tay Đường Trọng là một cái kem đặc biệt, sau đó Đường Trọng một ngụm ăn hết cái kem đang cầm.

- Cắt. - Phùng Dương vẻ mặt kích động, tay phải vung mạnh xuống, giống như là hoàn thành một hành động vĩ đại:

- Hoàn mỹ. Siêu cấp hoàn mỹ.

Vì thế, nhóm trợ thụ nghênh đón, mời ba thành viên Hồ Điệp xuống, đưa khăn lông và nước khoáng lên.

- Phát lại một lần. - Thái Yến Phân đứng bên người Phùng Dương nói.

- Không thành vấn đề. - Phùng Dương đáp ứng, sau đó ấn nút phát lại hình ảnh vừa quay.

Cho nên, màn đẹp đẽ nhưng khôi hài kia lại xuất hiện một lần nữa.

- Tốt, thật sự quá tốt. - Thái Yến Phân nhếch môi nở nụ cười:

- Hách Bản thật sự đáng yêu, thoạt nhìn đúng là học sinh trong nước. Hồi Âm chạy theo không cười, ngược lại làm cho người ta cảm thấy cô ấy rất quan tâm nam sinh. Lợi hại nhất chính là Đường Tâm, cô ấy làm sao mà diễn được thế chứ? Thoạt nhìn giộng hệt một cậu bé, đẹp trai, khỏe mạnh, còn có thể có sự khôi hài cực kỳ triển vọng. Tôi tin rằng, khi đoạn quảng cáo này được phát, thị trường của Diệu Diệu sẽ chiếm hữu thêm, có khi bước lên tầm cao mới.

- Tôi cũng cho là như thế. - Phùng Dương phụ họa:

- Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm là diễn xuất có bản sắc. Còn Đường Tâm kia thì đúng là một thiên tài a, rất có cá tính. Hình tượng đẹp trai ngày hôm nay, sau khi truyền bá thông suốt ra bên ngoài, không chỉ có nam sinh thích cô ấy, ngay cả quần thể người hâm mộ phái nữ cũng rất có thể bị chinh phục.

- Hai vị hài lòng là tốt rồi. - Bạch Tố vui sướng nói. Chuyện có thể giải quyết viên mãn, trong lòng nàng thật vui vẻ đắc ý. Ban đầu Đường Trọng nói ra cái đề nghị điên cuồng này, nàng vẫn còn do dự nhưng chuẩn bị tiếp nhận, trong lòng nghi ngờ nhưng vẫn hơi mong đợi, nhưng lại càng lo lắng hơn. Nhưng nàng không ngờ lại có được sự kinh hỉ như thế này.

- Hài lòng. Vô cùng hài lòng. - Thái Yến Phân cười nói. Nghĩ thầm, hợp đồng với nhóm Hồ Điệp đến cuối năm nay cũng tới hạn rồi. Xem ra phải nhanh chóng ký tiếp một bản, nếu không, đợi đến khi họ nổi lên như cồn, sợ rằng giá cả còn cao hơn hiện tại rất rất nhiều...

- Thái tổng, tôi nghĩ chủ đề quảng cáo có thể tên là "Diệu Diệu, tôi chỉ có một", cũng có thể là "Diệu Diệu, cảm giác động tâm". Chủ đề này tùy bà quyết định, bà cảm thấy cái nào thích hợp hơn?

- Vậy thì để Diệu Diệu, tôi chỉ có một. - Thái Yến Phân không chút do dự mà lựa chọn:

- Diệu Diệu chúng ta là độc nhất vô nhị.

- OK. Đợi đến khi cổ họng Đường Tâm tốt lên, chúng ta sẽ cho mấy cô ấy vào thu âm. Công việc hôm nay kết thúc, mọi người xong việc rồi. - Phùng Dương kích động nói. Hắn là đạo diễn, nếu có tác phẩm hay xuất hiện, cá nhân hắn cũng sẽ nhận được tài phú cùng danh dự chồng chất.

- Phùng đạo, quản lý Bạch, hôm nay tất cả mọi người đều rất cực khổ. tôi đã cho người đặt chỗ ở Bảo Hoa. Mọi người cùng đi ăn bữa cơm rau dưa, thỉnh mọi người đừng từ chối. - Thái Yến Phân rất biết làm người, kịp thời phát ra lời mời.

- Cảm ơn ý tốt của Thái tổng. - Bạch Tố mỉm cười nói tạ ơn:

- Tôi sợ mấy người Đường Tâm mệt mỏi, muốn đưa các cô ấy về nghỉ ngơi trước đã.

- Không có gì đáng ngại. - Thái Yến Phân nói:

- Cho dù nghỉ ngơi thì cũng phải ăn cơm đã. Yên tâm, không mất quá nhiều thời gian đâu.

- Đúng vậy, tôi cũng muốn tâm sự với nhóm Hồ Điệp. Quản lý Bạch cũng đừng từ chối chứ? - Tâm tình của Phùng Dương bây giờ rất tốt, "mặt mũi" thu lại, ngạo khí biến mất, căng thẳng cũng lắng xuống, chủ động lên tiếng muốn mời.

Bạch Tố bất đắc dĩ, chẳng qua vẫn đáp ứng:

- Được rồi, đây là vinh hạnh của chúng tôi.

Bạch Tố tới giải thích với đám Đường Trọng một phen, đang định đưa bọn họ lên xe thì một chiếc BMW thể thao mui trần màu bạc chạy tới nhanh như chớp.

Chỗ quay quảng cáo chính là một ngôi trường ngoại ngữ của thành phố Minh Châu, bởi vì hôm nay là thứ bảy, cho nên trong trường trống rỗng, không có học sinh nào. Xe thể thao không trở ngại, giống như đang khoe xe với đời vậy.

Két.

Xe thể thao dừng bên cạnh tổ quay phim, một người đàn ông gầy gò như con cóc mặc áo khoác tây trang màu trắng, đeo kính Armani đẩy cửa xe xuống.

Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, diện mạo của thằng này không đẹp mắt tý nào, vóc người càng làm cho người ta không có cảm giác an oàn. Nhưng mà, bởi vì có xe thể thao đằng sau làm nên, một thân hàng hiệu cùng khí chất giơ tay nhấc chân đều giống nhà giàu mới nổi, thật là khiến cho những cô gái khác trong tổ quay phim phát ra thanh âm than thở sợ hãi.

"Nếu như ngươi không đẹp trai thì hãy có nhiều tiền vào."

Đây chính là tiêu chuẩn lựa chọn của rất nhiều phụ nữ. Rất may, hắn thỏa mãn điều thứ hai.

Bạch Tố thấy người đàn ông này, sắc mặt trở nên cứng ngắc.

Tôn Thanh, quả nhiên hắn lấy được thông báo thời gian của các nàng ở công ty, đặc biệt chạy tới chặn đường.

Trương Hách Bản hài hước nhìn Đường Trọng một cái nói:

- Tôn hầu tử tới, Bạch Cốt Tinh mau mau biến thân đi.

- Bản Bản, đừng nói lung tung. Đường Tâm sao lại là Bạch Cốt Tinh chứ? - Bạch Tố thấp giọng quát.

- Dì bạch, dì out rồi (lỗi thời thì phải). Trên mạng đã nói, thành phần trí thức, cốt cán, phụ nữ tinh anh đều là Bạch Cốt Tinh. - Trương Hách Bản cười hì hì nói:

- Chị Đường Tâm tất nhiên thỏa mãn những điều kiện này, cũng không biết lần này Bạch Cốt Tinh có tránh được gậy như ý của Tôn hầu tử hay không. Trong Tây Du Ký, Bạch Cốt Tinh đã bị Tôn hầu tử một gậy đập chết đó.

Bạch Tố đi tới bên cạnh Đường Trọng, nhỏ giọng nói:

- Tôn Thanh, người theo đuổi Đường Tâm, con trai phó tổng của công ty. Cậu không cần lên tiếng, tôi tới ứng phó giúp cậu.

Đường Trọng gật đầu, không nói gì.

Tôn Thanh rất có phong độ gật đầu mỉm cười với những người bên cạnh, bước nhanh tới chỗ nhóm Hồ Điệp.

- Đường Tâm. - Tôn Thanh vẻ mặt vui sướng hô:

- Cuối cùng chúng ta đã gặp lại.

- Tôi còn tưởng Tôn đại thiếu gia tới để gặp tôi chứ. - Trương Hách Bản ra vẻ đang ghen:

- Lần trước anh nói tới tìm tôi, lần này lại tới gọi Đường Tâm, anh thay lòng đổi dạ thật là nhanh a.

- Ha ha, Bản Bản nói chuyện vẫn luôn khắc bạc như vậy. - Tôn Thanh trong lòng hận Trương Hách Bản tới chết đi sống lại. Nghĩ thầm, sớm muộn gì ông mày cũng leo lên người mày.

Tôn thiếu, cổ họng Đường Tâm không thoải mái. Bác sĩ nói cô ấy không thể mở miệng nói chuyện. - Bạch Tố cười ha ha giải thích.

- À. tôi cũng đã nghe cô nói chuyện này. - Tôn Thanh nhìn về phía Đường Trọng, cảm thấy có chút gì đó không đúng. Trước kia Đường Tâm đi theo làn gió trung tính, nhưng từ trong xương vẫn thiên về nhu nhược. Hiện tại Đường Tâm không chỉ đi theo đường trung tính, nhưng con người trở nên cứng rắn hơn. Tuy rằng khuôn mặt vẫn là khuôn mặt đó, nhưng mà khí chất vẫn khác biệt so với Đường Tâm mà hắn biết.

"Xảy ra chuyện gì?" Tôn Thanh sửng sốt một chút, cũng không nghĩ thông được đã xảy ra chuyện gì. "Chẳng nhẽ là bởi vì A Ken thay đổi tạo hình cho cô ta?"

- Đường Tâm, sao lại không cẩn thận như thế chứ? Em không biết tiếng nói có ý nghĩa thế nào với một ca sĩ hay sao? Bây giờ khá hơn chút nào chưa? - Tôn Thanh ánh mắt nóng rực nhìn Đường Trọng, vẻ mặt ân cần nói.

- Bây giờ khá hơn một chút. Nhưng mà vẫn cần một khoảng thời gian nghỉ ngơi, tạm thời không nói chuyện được. Vừa rồi quay quảng cáo, Đường Tâm không có cách nào nói lời kịch, còn phải chờ khi cổ họng tốt hơn thì tới phòng thu âm thu lại. - Bạch Tố nói, vốn nàng đã đáp ứng nhận lời mời ăn cơm của Thái Yến Phân, nhưng bây giờ oan gia này tới, dù thế nào nàng cũng phải mang Đường Tâm về:

- Tôn thiếu, các cô ấy diễn cả ngày rồi. Tôi đưa các cô ấy về nghỉ ngơi trước đã.

- Tốt lắm, tôi trở về cùng các cô. - Tôn Thanh sảng khoái nói.

- Như thế không tốt lắm đâu. - Bạch Tố ra vẻ khó khăn nói:

- Tôn thiếu, anh đi thì các cô ấy chẳng có cách nào nghỉ ngơi cả. Anh nghĩ đi, anh là khách quý, các cô ấy sao có thể không ngồi với anh một chút chứ? Nếu không, anh đợi Đường Tâm khá hơn một chút, lúc có thể nói chuyện thì anh lại đến, anh lại nói chuyện vui vẻ một chút?

Vẻ mặt Tôn Thanh trở nên âm trầm.

Hắn chỉ vào mặt mình, tàn bạo nhìn Bạch Tố nói:

- Bạch Tố, cô có phải thấy tôi lớn lên rất ngu ngốc hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.