Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Chương 17




Duyên kiếp trước cái quái gì

“Vì sao ngươi phải làm như vậy? Chẳng lẽ chiếm dụng thân thể của tiểu thư nhà quan còn chưa đủ dương khí cho ngươi hấp thụ sao?” Ta nhìn chằm chằm Lục Mẫu Đơn trước mặt.

Nàng không lập tức trả lời câu hỏi của ta mà nghiêm túc nhìn về phía ta, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi có biết, bộ dạng bây giờ của ngươi, mười phần đủ mười giống một con ngươi rồi đấy.”

“Ngươi … ngươi đang nói linh tinh lăng nhăng gì đấy? Ta biến thành người, không giống người thì giống gì?”

Nàng lại lắc đầu: “Ta là nói, ánh mắt của ngươi, thậm chí tâm tình của ngươi, cũng giống như một con người chân chính.”

“Ta …” Ta lại bị nàng hỏi khó.

“Ta luôn không hiểu, cái gì gọi là thất tình lục dục. Chúng ta hao hết tâm tư tu luyện thành hình người, cho dù có thể thoát xác thành tiên, ít nhiết cũng phải nếm thử mùi vị làm người, nhưng lại không biết trở thành con người, còn khó hơn thành tiên. Vì sao? Vì sao những chuyện ta vắt óc suy nghĩ cũng không thể hiểu rõ, ngươi lại có thể hiểu được?” Nàng chậm rãi hỏi, đột nhiên trong mắt tỏa ra vẻ ghen ghét yêu dị.

“Ta … Ta làm sao hiểu được, ngươi chớ có nói bậy.” Lòng ghen tị của hoa yêu này khiến ta sinh lòng bối rối.

“Ta đã cảnh cáo ngươi từ sớm, không được ra tay với Phạm sinh, ngươi không nghe ta nói vậy đừng trách ta trở mặt.” Sao có thể bị nàng ta nói dăm ba câu mà quên mất ý đồ đến đây. Xem ra chỉ có cách diệt trừ nàng hoàn toàn, mới có thể đảm bảo sự an toàn của Phạm sinh.

“Hừ! Ngươi cũng quá ngang ngược rồi.” Nàng liếc mắt nhìn ta một cái, cười lạnh: “Chúng ta đều là yêu, tại sao chỉ cho ngươi đi mê hoặc hắn, không cho phép ta lập gia đình với hắn? Đúng là ta thích bộ dạng đẹp đẽ của hắn đấy, thì sao nào?”

“Già mồm đoạt lý, ngươi nhập vào thân Tống Khanh Liên, lại lấy cớ hoàng đế ban hôn cưỡng ép muốn thành thân với hắn, làm sao có thể so sánh với ta? Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi rút tay không làm nữa, ta còn có thể tha một mạng cho ngươi.” Ta tới gần nàng, sắc mặt lộ ra vẻ uy hiếp.

Nàng cười to: “Uổng cho ngươi ba trăm năm đạo hạnh, sao suy nghĩ lại ngốc nghếch như vậy. Chi dù ta rút tay không liên quan nữa, vậy chuyện hoàng đế ban hôn thì làm sao giờ? Chẳng lẽ Phạm sinh của ngươi cũng không cưới Tống tiểu thư sao?”

“Hắn … Trong lòng hắn có ta, cho dù là hoàng thượng ban hôn, hắn cũng sẽ chống lại. Đến lúc đó cùng lắm thì ta với hắn cùng quy ẩn núi rừng.”

“Nếu hắn không muốn đi?”

Nếu hắn không muốn …

“Nếu hắn không muốn, coi như ta mắt mù nhìn nhầm người, ta sẽ trở về hồ huyệt tiếp tục tu luyện bảy trăm năm nữa, không xuất thế.”

Lục Mẫu Đơn im lặng, nhìn ta hồi lâu, mỉm cười. “Ta tin.”

Ta nhìn nàng nghi ngờ.

“Còn chờ cái gì? Ra tay đi.” Nàng nhắm mắt lại.

Ta nhấc tay.

“Đợi một chút!” Nàng đột nhiên nói.

“Ngươi lại muốn làm gì?” Ta cả giận nói.

“Ta quên nói cho ngươi biết, ta đang ở trong người Tống Khanh Liên, ngươi muốn giết ta, chỉ có cách giết cả nàng.”

Ta kinh hãi: “Cái gì?”

“Ngươi không đành lòng? Nếu ngươi giết cả nàng thì có thể miễn phiền phức hoàng thượng ban hôn.” Nàng tiến sát đến gần ta.

“Nhưng …” Thiên kim tiểu thư yếu đuối này có tội vạ gì?

Ta thu tay lại.

“Bây giờ ta không giết ngươi, nhưng ngươi nhớ cho rõ, ta quyết sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi.”

Lục Mẫu Đơn lại cười: “Ngươi qủa nhiên là hồ ly miệng rắn lòng mềm.”

“Ta như thế nào, không cần ngươi quản.” Ta lạnh lùng nói.

Nàng than nhẹ: “Ta không giống ngươi, ta là vật trên đất, nói không chừng một ngày nào đó sẽ hương tan ngọc nát trong mưa gió. Ta chỉ muốn nhân dịp ở nhân gian, trải nghiệm một lần mùi vị làm người, tình cảm của phụ nữ, tình yêu hôn nhân, tất cả những việc khi được làm người, chẳng lẽ như vậy lại là xa xỉ sao?” Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn như bạch ngọc lên, đôi mắt trong vắt, so với vẻ kiêu ngạo của hồ ly thì lại có một nét thanh tao khác lạ.

Còn ta lại hơi động dung.

Không hiểu tại sao, ta buột miệng nói ra: “Ngươi có biết, hắn là Văn Khúc tinh đương thế, nếu ngươi ở cùng hắn, sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh.”

“Lời này là thật?” Nàng sợ hãi, ngọc dung có chút vặn vẹo.

“Ngươi đã sớm biết rõ, vì sao …”

Ta cười khổ: “Ở vào hoàn cảnh giống như ta đây, từ lâu đã không nghĩ được nhiều như vậy rồi.”

Nàng hít sâu một hơi, ngẩn ngơ, trên mặt hiện lên vài phần cương quyết, “Nếu như thế, ta đây cũng không quan tâm đến mấy chuyện này.”

“Ngươi …” Ta kinh hãi. “Là ngũ lôi oanh đỉnh đó.”

“Nếu ngươi có thể không quan tâm, ta cũng có thể.” Nàng kiên định nói, “Vì có thể biết được lòng người, đáng giá.”

Trong phút chốc ta nói không lên lời.

“Hừ! Tính mạng đối với ngươi giá trị bao nhiêu? Ngươi tưởng ta không biết sao? Thứ mà yêu nghiệt các ngươi muốn chính là lòng người.”

Trong đầu ta hiện lên tiếng gầm của đạo sĩ điên.

***

Đầu mùa đông, kinh thành đón nhận trận tuyết lớn đầu tiên.

Ta choàng áo khoác ở trong vườn ngắm tuyết, kinh ngạc phát hiện vài chấmđỏ rực trên cây mai. Nhìn hàn mai đã ba trăm năm, vì sao năm nay, lại khác biệt? Là mai, là mẫu đơn, là hồ ly, là người, chẳng lẽ không phải đều là chúng sinh của thế gian này? Sống ba trăm năm, hôm nay mới biết, thì ra trước giờ luôn sống một cách mơ hồ, chưa từng nghĩ về quá khứ, cũng không có tương lai, lại càng không biết xuân hoa thu nguyệt, mưa tuyết mùa đông, tuy đẹp được ngàn vạn năm, nhưng cũng không phải nhân gian.

Sáng sớm ngoài vườn yên tĩnh tự tách mình khỏi không khí vui mừng, mặt đất trắng xoá bị đạp thành những đống lộn xộn.

Nghe nói nhà Tống Chi Vấn đại nhân ở kinh thành đêm nay phải gả nữ nhi, hoàng thượng ban hôn, Tống gia hiển vinh tự đắc, đặc biệt lệnh đội ngũ vòng một phòng kinh thành trước khi tới Phạm phủ, dọc đường đi rải đầy tiền, ngay cả nơi hoang vắng của ta cũng đầy ăn mày chen chúc nhau, chờ tiền rơi từ trên trời xuống.

Nghe nói tân lang đón dâu dáng vẻ đường hoàng, như cây ngọc trước gió, sắp sửa cưỡi con ngựa cao lớn, mặc áo đỏ dẫn đầu đội ngũ, trên đầu ngựa đeo một đóa hoa to kết bằng lụa màu đỏ thẫm…

Ta chỉ nghe tiếng người ăn mày cái ngoài cửa nói như thế, chỉ là nghe nói.…

Trên nền tuyết vang lên tiếng lộp cộp, không cần nghi ngờ là sau lưng có người đang giẫm lên tuyết tới đây, ta không cần quay đầu cũng biết người tới là ai.

“Cái tên thư sinh ngốc nhà ngươi này.” Ta hít khẽ một tiếng.

Người sau lưng có chút kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình.

“Từ lâu ta đã biết ngươi thông minh không ai bằng, nhìn rõ mọi thứ như vậy, mà ta, tự thấy xa không với kịp.”

Ta xoay người: “Ta nhìn rõ mọi thứ như thế, nhưng duy chỉ một thứ không nhìn rõ, là ngươi. Còn ngươi, từ đầu tới cuối lại không hiểu lời của ta, ngươi thật sự không hiểu, hay là không muốn biết?”

“…” Hắn im lặng một lúc lâu không nói gì.

“Nàng đã làm gì Khanh Liên tiểu thư?”

Hắn quả thật là không muốn biết. Ta cười khổ.

“Nàng nói gì với ngươi?”

Hắn lắc đầu: “Ta biết nàng không lượng thứ chuyện hoàng thượng ban hôn, nhưng, chuyện này không liên quan gì tới Khanh Liên tiểu thư, sao nàng có thể giận lây sang nàng ấy?”

“Ta không giận lây sang nàng ta, ta là không muốn giận lây sang hoàng thượng.” Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của hắn, ta bật cười một tiếng. Đột nhiên cảm thấy đã hiểu rõ rất nhiều rồi.

“Ngươi sẽ không từ hôn, phải không?”

“…” Hắn không mở miệng.

“Cho dù … Là vì ta?” Ta cười thê lương, trong một thoáng cảm thấy ta là con hồ ly bi ai nhất trên đời này. Ngay cả trước mặt người khác biểu hiện đoạn tuyệt như thế, nhưng trong lòng lại không ngừng lừa dối chính mình. “Ngươi cũng không yêu nàng.”

Hắn chần chừ một lát mới nói: “Nếu ta từ hôn, Khanh Liên tiểu thư sẽ ra sao? Nàng hiểu biết lễ nghĩa sách vở,tính tình hiền lành, dịu dàng lịch sự, không đáng phải chịu bị người ta đối xử như vậy.”

Còn ta thì sao?

Ta không tài nào thốt ra thành lời, trong lòng chứa đầy uất ức, gần như sắp phun ra máu.

“Hồng Tụ, chúng ta … E rằng cuối cùng đành vô duyên thôi.”

Ta mỉm cười.

“Tiên sinh trăm ngàn ngày không ngồi ở đây, thế nhưng bây giờ lại ngồi nơi này, thiếp thân gặp trăm ngàn người mà không cùng vui vẻ, thế nhưng lúc này lại ái mộ người. Đây không phải duyên kiếp trước, vậy thế nào mới là duyên kiếp trước đây?”

Hắn kinh ngạc nhìn ta.

Ta không biến sắc nói tiếp: “Nếu thật là duyên kiếp trước, ta thấy tiểu thư lúc này nhất định là tâm tinh lay động, nhưng bây giờ ta lại hờ hững bất động. Ở đâu ra duyên kiếp trước, rõ ràng là vô duyên.”

“Hồng Tụ!”Hắn rốt cuộc nhịn không được quát ta dừng lại.

“Thời điểm ngươi nói, quả thật trái tim ngươi hờ hững bất động sao?” Ta cười nhìn hắn, nhưng hốc mắt lại nóng lên.

Hắn chăm chú nhìn ta hồi lâu, cuối cùng thở dài, lắc đầu.

“Vậy….” Giọng ta có phần nghẹn ngào, nhưng vẫn cố chấp tự hỏi: “Nếu ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện không làm quan, cùng ta quy ẩn núi rừng suốt quãng đời còn lại, đã bao giờ, ngươi, từng, một lần đồng ý trả lời ta: Được không?”

Hắn thở dài: “Được.”

“Như vậy là đủ rồi.” Ta cười khổ nói.

“Ai, ta nên nói cho ngươi biết từ trước, người trình thơ kia, thật ra chính là ta.”

“Nàng…” Hắn lại nhíu mày, giống như muốn khiển trách ta.

“Khanh Liên tiểu thư kia, thật ra là bị mẫu đơn yêu nhập vào.”

“Hồng Tụ!” Hắn trách mắng.

Ta vẫn lải nhải liên tục, nói những điều chưa nói mấy ngày qua ra bằng sạch, để bản thân hoàn toàn nhẹ nhõm.

“Ngày đó cho ngươi vào đây ở, là ta sai, không hạ quyết tâm đuổi ngươi đi, là ta sai, tránh người ở dưới cửa sổ, là ta sai, một cái hắt hơi, lại càng sai mười phần….”

“Hồng Tụ, đủ rồi!” Mặt hắn lộ vẻ không đành lòng.

“Hôm nay lập gia thất …. Đã là chuyện phải làm… Chỉ là trái tim ta không muốn phụ bạc nàng. Nếu nàng không để ý, sau khi lập gia đình chúng ta vẫn có thể…”

Ta bất ngờ lùi hai bước, nhìn thẳng vào hắn.

Hắn cũng kinh ngạc, giống như không tin mình lại có thể nói ra những lời như vậy, vì thế cúi đầu, ngay cả ánh mắt của ta cũng không dám đụng chạm.

“Phụ thì là phụ, có gì mà có tâm hay vô tâm? Ngươi cho rằng ta thật sự là hồ ly nuôi trong nhà ngươi sao, mê hoặc ngươi, ái thê ngươi cưới, vinh hoa ngươi được, ngay cả thanh danh cũng muốn sạch sẽ sao?”

“Là ta lỡ lời.” Hắn không còn cách biện bạch.

Ta lại ngây dại, câu nói vừa từ trong miệng ta thốt ra lúc này lại quanh quẩn trong đầu ta.

Giống như một tia sét đánh ngang đầu, người trước mắt ta đột nhiên mờ mịt, mơ hồ đến nhạt dần, rồi từ từ trở nên trong suốt, trong suốt giống như không còn tồn tại, trong suốt đến rõ ràng, đen trắng, cuối cùng minh bạch tất cả.

Giờ phút này hắn nói thì là nói, cúi đầu thì là cúi đầu, đau đớn như cha mẹ chết, cũng không khơi dậy nửa phần rung động trong lòng ta.

Tâm của người này, ta đã nhìn thấu.

Bên môi, đang có một đoá hoa cười nhỏ bé như có như không mạnh mẽ thoát ra.

Hắn trong suốt, si dại nhìn ta như vậy.

Đoá hoa nhỏ bé kia liền nhẹ nhàng bật ra.

Thừa dịp thư sinh ngốc kia sững sờ, ta đi đến gần, một kích thành công, hai đôi môi khó khăn đụng vào nhau, ta dịu dàng dùng lưỡi thuận theo môi hắn xoay một vòng, một ít linh khí thuận lợi nhập vào trong bụng hắn. Cảm giác được hắn vẫn đứng ngây ngốc, ta nổi ý xấu, dứt khoát cắn mạnh một cái vào môi dưới của hắn.

“Nàng …” Hắn kinh hoàng che môi, giống như bị người ta khinh nhờn vậy. Ừm, hình như đúng là bị khinh nhờn.

Trong miệng có chút máu tươi, trong lòng ta sớm đã có kế hoạch rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.