Chiếc Nhẫn Bạc Ở Sông Lạc Dương: Giấc Mộng Của Bạo Vương

Chương 1: Quá khứ




Enson thấy wechat của cô, cũng sẽ trả lời trước tiên, hiện tại Enson không có trả lời, nếu như nói, việc cô sợ độ cao là Du Dật nói với thầy, nhưng thế thân không có tới, vậy sẽ là ai nói với thầy cơ?

Chẳng lẽ những nhân viên ở đây?

Không, không thể nào, từ trước đến giờ Lý Tình Thâm không thích người khác quấy rầy mình, điện thoại của anh, địa chỉ của anh, hành tung của anh đều xử lý trong trang thái bảo mật, cô đi học tập tại biệt thự của anh, trừ phi là người vô cùng thân mật, có rất ít những cuộc điện thoại khác gọi vào, cho nên những làm sao nhân viên này có thể sẽ trực tiếp liên lạc với Lý Tình Thâm đây? Dù là liên lạc cũng chỉ sẽ liên lạc với Du Dật chứ?

Cho nên có khả năng duy nhất là Enson rồi, nhưng mà, Enson không có trả lời wechat của cô, rất có thể căn bản Enson không có thấy wechat này

Vậy, làm sao Lý Tình Thâm biết?

Có một nỗi băn khoăn cùng nghi hoặc dâng lên trong ngực Lăng Mạt Mạt, cô không nhịn được quay đầu, nhìn về phía Lý Tình Thâm một lần nữa.

Người đàn ông vẫn mang thần thái tự nhiên như cũ, di>endydon mắt còn dừng ở trên người cô, ánh mắt nhàn nhạt mềm mỏng, Lăng Mạt Mạt từ đáy mắt anh, thấy rõ ràng cái bóng của mình.

Không biết là ánh mắt của anh quá sâu, hay rất xinh đẹp, Lăng Mạt Mạt cảm thấy đáy mắt anh lại hệt trong suốt thuần mỹ.

Tim cô không khỏi p nhanh một chút, sau đó hơi dao động mở rộng tầm mắt, nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, do dự một hồi, vẫn mở miệng, hỏi: “Vậy tại sao thầy biết là thế thân không có tới?”

Lý Tình Thâm không có nghĩ tới Lăng Mạt Mạt lại đột nhiên hỏi cái vấn đề này, vẻ mặt của anh khẽ cứng lại.

Lúc đó anh nhận được tin nhắn, đáy lòng gấp gáp, liền vội vội vàng vàng cầm chìa khóa xe, từ biệt thự lên đường.

Chỉ sợ thời gian không còn kịp nữa, căn bản quên mất trả lời tin nhắn của cô.

Hiện tại, cô hỏi câu này, là ở hoài nghi sao?

Lý Tình Thâm nhét hai tay vào túi, đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm sóng nước lăn tăn trên mặt hồ bơi, giống như là đang suy nghĩ gì đó.

Lăng Mạt Mạt vẫn luôn nhìn Lý Tình Thâm, lúc này ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào trên người anh, khảm một tầng ánh sáng kim sắc, giống như một bức tranh tuyệt mỹ.

Lăng Mạt Mạt không nhịn được nghĩ đến, mình đã tới biệt thự vô số lần, lúc đẩy cửa phòng âm nhạc ở lầu ba, đều thấy một hình ảnh như vậy.

Nhìn rất nhiều lần, nhưng vẫn không nhìn thấy ngán.

Hơn nữa, mỗi một lần nhìn, cô đều có một loại ảo giác giống như đã từng quen biết, ở trong ký ức, hình như lúc nào đó, đã nhìn thấy cảnh tượng tương tự.

Lăng Mạt Mạt không nhịn được nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Tình Thâm, phát ngôc nhìn một chút, cô cảm thấy hình ảnh trước mắt, hình như thay đổi, thậm chí lúc đó ngọn đèn rất tối, một người đàn ông đưa lưng về phía cô mà đứng, trước mặt là cảnh đêm ngàn vạn ánh đèn rực rỡ.

Enson?

Đó là một lần duy nhất cô nhìn thấybóng lưng của Enson, thậm chí lúc ấy ánh đèn trong phòng rất tối, mà cô lại rất khẩn trương, mặc dù kinh ngạc nhìn chằm chằm rất lâu, nhưng mà, lúc thật sự nhìn, cũng chỉ có một cái nhìn thoáng qua, khuynh thành chấn tâm.

Ở đáy lòng của cô, xác xác lưu lại một hình nh.

Lăng Mạt Mạt mở trừng hai mắt, hình ảnh lại biến thành bộ dáng Lý Tình Thâm, ánh sáng chảy xuôi ở trên người của anh, hóa thành ánh lộng lẫy chói rọi, khiến toàn thế giới hơi bị ảm đạm không có ánh sáng, hoàn toàn hòa cùng bóng lưng lúc trước của Enson, cho cô cảm giác giống nhau như đúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.