Chiếc Mặt Nạ Hoàn Hảo Của Thiên Thần

Chương 15-2: Xiêm y 2




Vầng trăng cong cong tỏa ánh sáng trắng nhạt bàng bạc như nước phủ xuống mặt đất, bao trùm cả cung Kim Ngô, mông lung như màn sương mù. Biện Đường thuộc phía Nam sông Xích Thủy, khí hậu ôn hòa, khung cảnh núi non hữu tình, cầu nhỏ bắc ngang hoa cỏ, kiến trúc hành lang ven hồ dài miên man không dứt.

Lý Sách giống như một cậu thanh niên vừa mới lớn, hưng phấn kéo Sở Kiều chạy băng qua từng tòa cung điện được bao phủ trong ánh trăng, gió đêm thổi khiến mái tóc dài buông xõa sau lưng Sở Kiều bay tán loạn, đôi lúc che cả mắt nàng.

Ánh trăng mênh mang như nước, những mảng tường đỏ ngói xanh theo phong cách cổ trang nhã được ánh trăng phản chiếu lấp lánh tựa ngọc, vạt áo đỏ thẫm của Lý Sách đón gió căng phồng như cánh diều, cung nữ thị tỳ cùng quan viên dọc hai bên đường gặp bọn họ đều không khỏi sợ hãi quỳ gối. Hai người chạy thật nhanh, sau lưng bọn họ còn có một đám đông cung nữ thị vệ theo hầu, người nắm váy người cầm đao tất tả chạy theo, thật giống như đàn bướm đuổi theo con gió. Mùi hương xa hoa đặc trưng của cung đình nhẹ nhàng phiêu tán trong gió đêm, vô số ngọn đèn Bát Bảo* đung đưa tỏa sáng như đom đóm bên bờ sông giữa hè.

*Đèn Bát Bảo: đèn lồng dùng trong cung đình

“Chờ… chờ một chút…” Độc trong người chưa được giải hết nên thân thể vẫn còn yếu, Sở Kiều mới chạy một chút liền đã thở hổn hển vì mệt.

“Chờ đã.” Khó khăn lắm mới dừng lại, Sở Kiều một tay chống hông, tay còn lại chỉ vào Lý Sách, hổn hển hỏi: “Đồ điên họ Lý kia, ngươi muốn đi đâu hả?”

Vận động một hồi, khuôn mặt vốn tái nhợt của Sở Kiều hơi có vẻ hồng hồng, nàng mặc chiếc váy dài bằng lụa màu vàng nhạt có thêu một đóa tường vi cực lớn, tà váy mềm nhẹ thi thoảng bị gió vờn khẽ phất phơ, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.

Lý Sách khom người cúi xuống gần Sở Kiều, mở to mắt nhìn nàng chăm chăm mà không nói tiếng nào. Đột nhiên, ánh mắt nam nhân chợt sáng bừng lên, hắn đứng phắt dậy vỗ tay cười một tiếng, sau đó trực tiếp đi tới cạnh một cung nữ, đưa tay gỡ cây trâm cài trên tóc nàng ta xuống.

Đó là một cây trâm bướm bằng vải màu lam nhìn rất tầm thường, là trang sức thường dùng của cung nhân, có điều thân trâm lại được làm bằng ngọc tím, thoạt nhìn hết sức tinh xảo. Lý Sách cũng tiện tay cởi chuỗi ngọc linh lung giá trị liên thành bên hông xuống tùy ý đưa cho cô cung nữ kia, cười híp mắt nói: “Đổi với ngươi.”

Tiểu cung nữ sợ đến ngây người, lập tức quỳ rạp xuống đất, mặt trắng bệch, nói: “Nô tỳ không dám.”

Lý Sách cũng không giận, chỉ ném chuỗi ngọc cho nàng rồi nói: “Không dám cũng phải đổi, ta thích vật này.”

Sau đó hắn xoay người đi về phía Sở Kiều, vừa đi vừa giật con bướm trên cây trâm xuống, con bướm được dính rất chặt nên giật mãi không ra, hắn liền há miệng dùng răng xé đi, sau đó lập tức phun phì một ngụm, quay lại nói với tiểu cung nữ kia: “Sau này không được dùng hương hoa nhài nữa, rất khó ngửi.”

Hoa ngọc lan hai bên đường vừa chớm nở, nửa khép nửa mở vô cùng thanh tao. Trời vừa có mưa to nên nền đất đầy nước bùn, Lý Sách cũng không ngại làm bẩn đôi giày quý giá của mình, tùy tiện đi thẳng vào trong hoa viên làm cho đám người phía sau đồng loạt kêu lên chói tai. Hắn chọn tới chọn lui rồi mới hái xuống một đóa ngọc lan màu tím nhạt, khéo léo cột đóa hoa vào đầu cây trâm, sau đó đưa lên trước mắt ngắm nghía một lát, khóe môi nở nụ cười vui vẻ.

“Điện hạ…”

“Thái tử điện hạ…”

Sở Kiều nhìn đám cung nhân đang quỳ trên mặt đất khóc lóc, còn Lý Sách lại làm như không nhìn thấy, vẫn tiếp tục ngắm nghía đóa ngọc lan mà cười toe, hai mắt híp thành một đường như mắt hồ ly.

“Đẹp!” Nói xong Lý Sách liền đi tới cạnh Sở Kiều, nhanh nhẹn vén mái tóc dài của nàng sang một bên, sau đó cài cây trâm đính đóa ngọc lan tỏa hương thơm ngan ngát lên trên vành tai nàng. Sở Kiều sửng sốt, ngay sau đó không trung liên tiếp vang lên tiếng xuýt xoa khen ngợi lấy lòng của đám cung nhân. Lý Sách đứng trước mặt nàng, môi điểm nụ cười đắc ý, đuôi mắt cùng cằm khẽ xếch lên, bộ dáng như đang rất vui vẻ.

“Lý Sách, ngươi làm gì vậy?” Sở Kiều chưa bao giờ bị người khác nhìn như vậy nên có chút quẫn bách, lập tức đưa tay lên muốn lấy đóa ngọc lan kia xuống.

“Á, nàng làm gì thế?” Lý Sách đẩy nhẹ tay Sở Kiều, nhướng mày nói một cách rất chân thành: “Kiều Kiều, nàng là con gái mà, có thể ra dáng con gái một chút không?”

Sở Kiều sửng sốt, đột nhiên cảm thấy câu này nghe hết sức quen tai, suy nghĩ một lát thì mới nhớ ra lúc ở trong phủ thành thủ thành Ổ Bành, Gia Cát Nguyệt cũng đã từng bực bội mắng mỏ nàng giống như vậy, “Cả ngày không phải trắng thì là đen, đưa tang sao chứ?”

Trên mặt đột nhiên nóng bừng, nàng còn hơi ngơ ngẩn thì lại nghe thấy Lý Sách cười một tiếng, “Đi thôi, ta dẫn nàng đi chơi.”

Sau đó hắn liền nghiêm túc quay đầu lại, trầm giọng nói: “Không ai được đi theo, nam đi theo ta liền lập tức nhảy sông tự vẫn, nữ đi theo thì cả đời này cũng đừng mong có cơ hội được thị tẩm.”

Nghe thấy lời uy hiếp không thể tưởng như vậy, Sở Kiều ban đầu có hơi ngỡ ngàng, sau đó liền chuyển sang ngạc nhiên khi thấy sắc mặt của đám người trước mặt đều có thay đổi rõ rệt, ai cũng quỳ yên một chỗ không dám nhúc nhích, chỉ có vài người ở sau cuối thì lặng lẽ đứng lên rời đi, bộ dáng giống như là đi báo tin.

“Chúng ta đi!” Lý Sách tiến đến nói bên tai Sở Kiều, sau đó cười toe kéo nàng chạy đến trước cửa thành, tung mình lên lưng một con ngựa, nhưng bản thân lại ở phía trước, để Sở Kiều ngồi ở đằng sau, cuối cùng vui vẻ hét lớn: “Kiều Kiều, nhanh lên, đừng để cho bọn họ đuổi kịp!”

Lúc này Sở Kiều mới nhớ ra nam nhân này vốn không biết cưỡi ngựa, vì vậy liền kéo dây cương hô lên một tiếng, con ngựa lập tức tung vó chạy chạy băng băng trên con đường lát đá xanh.

“Ha!” Lý Sách giang hai tay ra, kêu lên một cách thích thú, vạt áo bị gió đêm thổi áp sát vào người, “Kiều Kiều! Nhanh nữa lên!”

“Hây!” Sở Kiều giật cương thúc ngựa tăng tốc độ.

Con ngựa chở hai người chạy thẳng một đường, binh lính canh phòng ở cửa cung đều đồng loạt quỳ gối hành lễ, ánh đèn cung đình nhòe đi ở hai bên. Gió đêm lạnh như băng mang theo hương sen thoang thoảng, tiếng vó ngựa gõ lọc cọc quanh quẩn trên quảng trường, Lý Sách phấn chấn cất tiếng cười vang, lộ ra vẻ khoáng đạt tự do tự tại.

Cảm giác dồn nén tích tụ đã lâu trong đầu Sở Kiều cũng như được cởi bỏ, cánh hoa ngọc lan bên tai thỉnh thoảng cọ cọ vào vành tai nhồn nhột nhưng nàng chỉ nhún vai mặc kệ, vẫn mải miết phóng ngựa. Nhiều ngày khốn đốn đã qua đi, tứ chi dường như đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Con ngựa tung vó dần dần chở hai người ra khỏi thành, Sở Kiều quay đầu lại thì nhìn thấy xa xa có ánh đèn sáng rực cùng tiếng vó ngựa lộp cộp tựa như có người đuổi theo bọn họ. Nhưng Lý Sách lại hoàn toàn không để tâm, hiển nhiên là vì đã sớm quen với cảnh này, hắn liên tục huơ tay múa chân chỉ huy hướng chạy cho Sở Kiều, chỉ lát sau đã bỏ rơi đám người phía sau.

Một lúc sau, gió chợt trở nên mơn man êm nhẹ như bông, phía trước lộ ra một cái hồ yên ả, trên mặt hồ có thuyền hoa lững lờ trôi, không trung quanh quẩn tiếng ca cùng tiếng đàn du dương, mặt nước đen như mực lăn tăn vô số gợn sóng thật nhỏ, ánh trăng thê lương chiếu xuống hồ tạo nên vô số hình hoa lê trắng tuyết phản lên mặt hai người.

Sở Kiều tung mình nhảy xuống ngựa rồi buộc cương vào một gốc cây gần đó.

“Kiều Kiều, giúp một tay nào, đỡ ta xuống với.” Lý Sách nhẹ giọng kêu lên.

Sở Kiều giơ tay ra, Lý Sách vịn tay nàng nhảy xuống rồi chạy thẳng đến bờ hồ, giang rộng hai tay, cười nói: “Thật là mát!”

Sở Kiều cũng đi tới bờ hồ, cúi xuống chạm tay vào làn nước, cảm nhận được nước hồ vô cùng ấm áp.

Hai bên hồ rất náo nhiệt, có đạo quán, có mãi võ tạp kỹ, có gánh hát rong, có thương nhân chào mời đủ loại vật phẩm, còn có thanh lâu tửu quán bày trí rực rỡ, mấy cô nương mặt điểm phấn trang dung kỹ càng đứng ở cửa mời khách, mùi son phấn phiêu đãng theo gió bay thật xa, hòa quyện vào tiếng đàn ca du dương vọng lại từ mặt hồ.

Sở Kiều đột nhiên không muốn mở miệng nói chuyện, khung cảnh trước mắt như cái gì đó rất xa lạ với nàng, đó là một cuộc sống xa vời mà dù có cố gắng giãy giụa đến đâu nàng cũng không thể tiến vào.

Lý Sách nghiêng đầu nhìn Sở Kiều, khóe miệng khẽ cong lên. Hắn chợt đứng dậy kéo cổ tay nàng, kêu lên: “Đi, theo ta tới đây, dẫn nàng tới chỗ này rất hay!”

Nơi Lý Sách dẫn Sở Kiều đến cũng không phải là một trong những con đường chính ở Đường Kinh, không dày đặc cửa hiệu cùng tửu lâu mà hơn mấy phần cổ kính, rất nhiều dân chúng y phục vải bố thô sơ đi lại nhộn nhịp, đám trẻ con không biết là con nhà ai cũng chạy tới chạy lui vui đùa với nhau. Mà Lý Sách thì dường như rất quen thuộc với chỗ này, hắn kéo Sở Kiều đi xuyên qua làn người, không hề để ý đến đám đông dân chúng áo vải chân đất làm bẩn áo choàng của mình.

Hai người phục sức quý giá, trẻ tuổi lại mỹ mạo hơn người, vì vậy chỉ chốc lát sau đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người. Thậm chí còn có vài chủ cửa tiệm nhỏ ven đường tiến đến chào hàng son phấn, thuyết phục Lý Sách mua tặng cho tiểu nương tử xinh đẹp.

Hai người đi thẳng một mạch thì chợt nhìn thấy phía trước có một gốc đại thụ, dưới tàn cây là quầy hàng nhỏ, chủ hàng là một cô gái trẻ tuổi, không hẳn là rất đẹp nhưng trắng trẻo thanh tú, hai mắt to long lanh như nước, nàng mặc xiêm y màu lam, bên cạnh có một thanh niên tuổi không cách biệt nhiều. Khách trước quầy không quá đông nhưng từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức.

“Cô chủ quán!” Còn chưa đến nơi thì Lý Sách đã hô lớn.

Cô gái kia nghe tiếng thì xoay đầu lại, cười nói: “Thì ra là công tử, ngài lại tới đó à?”

“Ừ.” Lý Sách lôi kéo Sở Kiều, tìm được một góc nhỏ ngồi xuống rồi nói: “Hôm nay ta có dẫn bằng hữu tới nữa, cho ta hai bát mì, một dĩa thịt bò, một phần sủi cảo tôm, nhiều dấm một tí.”

“Có ngay.” Cô chủ hàng trẻ tuổi cười híp mắt đáp lại, thanh niên bên cạnh nàng cũng quay sang cười toe với Sở Kiều và Lý Sách chứ không mở miệng nói chuyện, cô chủ hàng lại tiếp lời: “Đây là lần đầu tiên công tử mang bằng hữu tới đây đấy.”

Sở Kiều kỳ quái nhìn Lý Sách, cau mày hỏi: “Ngươi rất thân quen với chủ hàng sao?”

“Ừ.” Lý Sách cười đáp: “Lúc bé ta thường xuyên lén xuất cung, có một lần bị thị vệ đuổi sát nút nên cởi y phục đưa cho một đứa trẻ để đánh lạc hướng, rốt cuộc lại quên lấy túi tiền nhét trong y phục ra, kết quả phải để bụng đói đi cả ngày, vừa lúc gặp được mẹ của cô chủ hàng, ờ, khi đó nàng cũng còn nhỏ, đi theo giúp cha mẹ đến đây bày hàng, bọn họ thấy ta bị đói nên cho ta ăn mì không lấy tiền, về sau ta liền thường xuyên tới đây.”

“Ra thế.” Sở Kiều gật đầu, chẳng qua ánh mắt nhìn hắn vẫn mang vẻ kỳ quái như cũ.

“Kiều Kiều, có phải rất cảm động không? Cảm thấy ta bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong thật ra cũng là tấm lòng son đúng không?”

Sở Kiều liếc mắt nhìn hắn một cái, đưa tay chống cằm, không buồn đáp trả.

Trên mũi đột nhiên truyền đến mùi thơm nức, nam nhân trẻ tuổi bưng hai bát mì đến, ú ớ ra hiệu mời bọn họ ăn, nhìn ra được là một người câm, cô chủ hàng theo ở phía sau, hai mắt có vẻ trống rỗng nhìn về phía này. Sở Kiều sửng sốt, chăm chú nhìn sang, cô chủ hàng trẻ tuổi dường như cũng cảm giác được nàng đang nhìn nên khẽ cười một tiếng, nói: “Tiểu thư không nhìn nhầm đâu, ta bị mù, nhìn không thấy.”

Hai bát mì vừa được dọn ra thì Lý Sách liền lập tức vùi đầu cắm cúi ăn. Sở Kiều nhất thời có hơi lúng túng, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, đã thất lễ.”

“Không sao.” Cô chủ hàng nở nụ cười bình thản, nhẹ giọng nói: “Ta bị mù từ bé nên đã sớm không cảm thấy gì, chỉ là ngày thường ra đường mua thức ăn có hơi bất tiện thôi.”

Sở Kiều ăn thử hai đũa mì, hương vị rất thơm ngon. Nàng lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu lên hỏi: “Cô không nhìn thấy thì làm sao biết ta là tiểu thư?”

“Ta ngửi được hương hoa ngọc lan từ trên người tiểu thư, mùi hương rất tươi mới, chắc là vừa mới hái thôi.”

“Ra thế.” Sở Kiều gật đầu, nói: “Mũi của cô thật nhạy.”

“Mắt không nhìn thấy thì giác quan khác tự nhiên cũng tinh hơn một chút.” Cô chủ hàng cười một tiếng.

Lúc này đằng sau đột nhiên có một đứa bé gái khoảng bốn năm tuổi tới cạnh Sở Kiều, giương hai mắt nhìn nàng một cách chăm chú. Đứa bé kia thấy Sở Kiều mỉm cười với mình thì chợt lớn gan hơn, chạy tới gần hơn, nói: “Tỷ tỷ kể chuyện xưa cho ta nghe có được không?”

Cô chủ hàng nghiêm mặt nói: “Sảnh Nhi, quay lại đây, không được quấy rầy tiểu thư đang ăn.”

“Không sao.” Lý Sách vừa ăn vừa nói: “Dù sao nàng cũng không đói.”

Sở Kiều đã cả ngày không ăn gì, nói không đói thì là giả, vì vậy liền hung hăng trợn mắt nhìn Lý Sách một cái, nhưng nàng cũng không nhẫn tâm từ chối đứa trẻ mũm mĩm đáng yêu này nên nhẹ vuốt đầu cô bé, nói: “Ta không biết kể chuyện xưa.”

“Vậy để ta kể cho tỷ tỷ nghe nhé!” Cô bé leo lên ghế ngồi ngay ngắn, nhe răng cười nói.

Lúc này bàn bên cạnh có khách đến nên cô chủ hàng phải đi chào khách. Sở Kiều nhìn thấy trượng phu cô chủ vẽ vẽ trên tay nàng vài nét, nàng liền gật đầu đi về phía mấy người khách vừa mới đến, đây hẳn là phương thức giao tiếp hằng ngày giữa hai người.

Lại nghe đứa bé kia nghiêm trang nói: “Hai người ăn đi, vừa ăn vừa nghe ta kể vậy.”

Sở Kiều gật đầu, nàng quả thực đang rất đói nên liền bắt đầu động đũa.

Đứa trẻ móc từ trong túi quần ra mấy hình nhân be bé được nặn bằng đất thô sơ, cô bé chỉ vào một tượng đất tay cầm cây kiếm nhỏ còn hông được quấn một miếng vải rách, nói: “Đây là đại hoàng đế.”

*Phụt!*, Lý Sách đang uống trà, vừa nghe câu này của cô bé con liền phun ngay ngụm trà trong miệng ra ngoài, Sở Kiều tránh kịp nhưng cô bé thì bị nước trà văng đầy mặt.

Lý Sách vội vàng lau mặt cho cô bé, ngượng ngùng cười cười: “Nhìn mẹ nhóc thì cũng biết tương lai nhóc sẽ là tiểu mỹ nhân, mạo phạm rồi, mạo phạm rồi.”

Cô bé cũng không để bụng, chỉ lau mặt rồi tiếp tục cầm lên con tượng mặc đồ đỏ, nói: “Đây là một mỹ nhân rất nổi danh.”

“Ta biết rồi, nàng nhất định là phi tử của đại hoàng đế.”

“Không phải, hai người này không quen biết. Có một ngày, bọn họ đi cùng con đường, nhưng lại lướt qua nhau mà không nhìn thấy đối phương.”

Lý Sách nhăn mày, nói: “Chuyện xưa gì thế này? Hai người đi cùng một con đường, không nhìn thấy nhau mà đã đi?”

“Ngươi thật không có kiến thức.” Cô bé nói: “Đại hoàng đế ra ngoài đều ngồi xe ngựa, trước sau đều theo cả đống người, sao có thể tùy tiện gặp người khác? Cũng như tùy tiện ngồi ăn quán lề đường giống ngươi có thể là đại hoàng đế được sao?”

Sở Kiều còn đang lúng túng thì lại thấy Lý Sách cười he he, nói: “Có lý, rất có lý.”

“Về sau có một ngày hai người lại đi cùng một đường, lại không nhìn thấy nhau. Một năm sau, bọn họ lại đi cùng một đường, nhưng vẫn không nhìn thấy nhau.” Cô bé mỗi tay cầm một tượng đất, lặp đi lặp lại hình ảnh hai người chạm mặt nhưng lại lướt qua nhau.

Lý Sách bất đắc dĩ thở dài, nói: “Chuyện xưa của nhóc không phải chỉ có vậy đó chứ? Cứ như thế, gặp nhau, ai cũng không nhìn thấy đối phương, sau đó liền tách ra?”

“Không phải.” Cô bé thành thực lắc đầu, “Sau đó quốc gia của hoàng đế bị tiêu diệt, hắn phải lưu lạc đầu đường xó chợ, vô tình gặp lại đại mỹ nhân kia. Lúc đó hoàng đế đang bị người đuổi giết, cô gái kia đã cứu hắn. Sau đó hai người đem lòng yêu nhau.”

Khuôn mặt nhỏ của đứa trẻ lộ vẻ nghiêm túc, ngữ khí thậm chí còn có chút thần thánh, cô bé nói từng chữ một: “Hắn yêu nàng, nàng cũng rất yêu hắn. Nhưng đại hoàng đế một lòng muốn phục quốc, cả ngày đều buồn bực suy nghĩ, cô gái kia vì muốn đại hoàng đế vui vẻ liền quyết định giúp đỡ hắn thành nghiệp lớn.”

“Đợi đã.” Lý Sách lại hỏi: “Nàng chỉ là một nữ nhân chứ không phải là đại quan gì, làm sao giúp hoàng đế phục quốc chứ?”

“Thì đều bởi vì nàng là một nữ nhân cực kỳ đẹp, mà đám quan binh đều rất háo sắc.” Đứa trẻ lộ vẻ không kiên nhẫn, tiếp tục lôi ra thêm hai tượng đất khác, một tượng khoác miếng vải đen làm áo choàng, giữa hai chân có khúc cây nhỏ làm ngựa. Sở Kiều nhìn thì thấy rất giống hình nhân Harry Potter cưỡi chổi nàng từng thấy trong phim ở kiếp trước.

Cô bé chỉ vào tượng gỗ cưỡi khúc cây, nói: “Đây là đại tướng quân, hắn chính là người tiêu diệt quốc gia của đại hoàng đế. Nhưng hắn cũng rất yêu cô gái này. Nhìn thấy nàng khổ sở, hắn không kiềm được mà hối hận.”

Cô bé chỉ vào tượng đất thứ tư, tượng này ăn mặc tương đối chỉnh tề, vải dán trên người làm y phục nhiều hơn mấy tượng còn lại một chút, “Còn đây là đại hoàng đế của một quốc gia khác, cũng rất yêu cô gái này.”

Cô bé để bốn bức tượng chung một chỗ, khoa tay múa chân chỉ vào từng bức tượng, nói: “Hắn yêu nàng, hắn cũng yêu nàng, hắn cũng rất yêu nàng. Nhưng nàng không thương hắn và hắn, chỉ thương hắn. Nhưng hắn không tự tin, cảm thấy mình chẳng còn gì, cho nên cho rằng nàng có thể sẽ yêu hắn hoặc hắn, vì vậy rất thương tâm. Mà hai người còn lại biết được nàng thương hắn, cũng đều vô cùng thương tâm.”

Sở Kiều và Lý Sách ngồi nghe mà đầu cứ ong ong, còn cô bé vẫn tiếp tục nghiêm trang nói: “Sau này đại hoàng đế để cô gái kia hẹn đại tướng quân ra đàm phán còn mình thì phái người mai phục. Cô gái kia không biết, đại tướng quân biết nhưng vẫn tới, vì vậy hắn đã bị đại hoàng đế giết chết.”

Sở Kiều nhướng đuôi mắt, trong lòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Cô bé để tượng đất khoác vải đen nằm xuống trên bàn, tiếp tục nói: “Sau đó đại hoàng đế thành công phục quốc, cô gái kia vì đau lòng mà rời khỏi đại hoàng đế, kết quả gặp được hoàng đế của quốc gia kia. Đại hoàng đế tức giận, lập tức phái binh tấn công quốc gia của vị hoàng đế kia. Hoàng đế kia cũng không quá lợi hại cho nên cũng bị đại hoàng đế giết chết.” Tượng đất ăn mặc tử tế cũng bị đặt nằm xuống, tỏ vẻ đã chết.

“Cô gái kia đau đớn đến tột cùng, nàng đi, đi mãi cho đến khi ngã bệnh, cuối cùng cũng chết.” Tượng đất khoác áo đỏ cũng bị để nằm xuống, cô bé dựng thẳng tượng đất có quấn vải quanh hông lên, nói: “Vì vậy thiên hạ chỉ còn lại một mình đại hoàng đế.”

Lý Sách đờ đẫn trừng mắt nhìn, hỏi: “Hết rồi?”

Đứa bé gái gật đầu, thực thản nhiên đáp: “Hết rồi.”

“Này cũng được coi là chuyện xưa?”

Cô bé nói: “Thì là một câu chuyện tình chứ còn gì nữa.”

Sở Kiều thì lại không có tâm trí theo dõi Lý Sách và cô bé con đấu võ mồm, nàng nhìn nhìn tượng đất duy nhất còn đứng trên mặt bàn mà hơi có chút sững sờ. Tấm vải quấn ngang hông bị gió đêm thổi bay phần phật khiến bức tượng lảo đảo như sắp ngã, gậy gỗ trong tay được giương cao một cách oai hùng, nhưng dõi mắt khắp mặt bàn thì không còn ai khác, ngay cả đối thủ cũng không có.

…………………………………………………………………………………….

Ăn uống xong hai người đi dạo trên đường, câu chuyện của đứa trẻ khi nãy khiến tâm trạng Sở Kiều có hơi sa sút. Nàng cũng không rõ tâm tình hiện tại của bản thân là gì, chẳng qua có hơi buồn bã nhưng lại không rõ đến tột cùng là vì sao.

Trên đường có rất nhiều người, còn có rất nhiều chùa miếu. Biện Đường là một quốc gia cởi mở, giáo phái gì cũng có, thờ cả Phật Di Lặc béo tròn hiền từ lẫn thủy thần xinh đẹp động lòng người, trán mang chú phong tượng trưng thân phận đọa thần. Cũng may người dân nơi này tính tình hiền lành chất phác, tuyệt đối sẽ không bởi vì ngươi tin phật tổ Như Lai còn ta thờ đọa thần mà liều mạng với nhau. Mới đi được một đoạn ngắn mà Sở Kiều đã bị không ít tín đồ nhét mộc bài vào tay, là một hình thức chiêu mộ giống như truyền đơn ở hiện đại vậy.

Ven đường có một gốc hải đường đỏ rực vừa chớm nở, lúc Sở Kiều và Lý Sách đi ngang thì trời chợt nổi gió khiến gốc hoa đung đưa không ngừng, cánh hoa bay tán loạn dán lên áo hai người như điểm son.

Lý Sách vui vẻ chỉ gốc hải đường, cười nói: “Gốc hoa thật đẹp, lúc quay lại phải bảo người mang nó về mới được.”

Một người đi đường nghe thấy thì quay sang cẩn thận đánh giá hai người bọn họ, dường như cảm thấy nam nhân này còn trẻ mà khẩu khí không hề nhỏ, ánh mắt lại mang nhiều vẻ tò mò thú vị.

“Mau xem, phía trước có biểu diễn tạp kỹ!” Lý Sách đột nhiên hưng phấn kêu to, lôi kéo Sở Kiều chạy tới chỗ tụ tập đông đảo người, hai người chỉ có thể đứng bên ngoài mà không thể chen vào.

Lý Sách khẽ đảo tròng mắt, đưa tay vào trong ngực lấy ra một xấp ngân phiếu dày cộm, đi tới một sạp hàng gần đó đổi thành một đống lớn tiền xu, sau đó dùng vạt áo bao lại, hì hục bò lên bậc thang cạnh đám đông đứng xem tạp kỹ, bất chợt cao giọng hô to: “Phát tiền đây, mau lại lượm!” Hô xong hắn liền hất vạt áo đổ đống tiền xu xuống đất.

Ban đầu đám đông còn sửng sốt đứng nhìn, một lúc sau thấy thật sự là có kẻ ngốc ném tiền thì lập tức xô đẩy nhau xông tới nhặt tiền trên mặt đất, chen chúc vô cùng náo nhiệt.

Lý Sách hất tiền xong liền kéo Sở Kiều chen qua đám đông đi tới chính giữa, nhưng đến nơi thì hắn nhất thời trợn tròn mắt, thì ra đám nghệ nhân biểu diễn cũng đều chạy đi lượm tiền cả, nơi này chỉ có bọn họ đứng ngẩn ra như hai kẻ ngốc.

“Lý Sách, Biện Đường thật tốt.” Đám đông chen nhau nhặt tiền nhưng không hề có đánh đấm đổ máu, Sở Kiều ngẩn ngơ đứng nhìn, đột nhiên thốt lên một câu như vậy.

Lý Sách cười cười, lắc đầu nói: “Thật sao? Bất quá nàng chỉ mới nhìn thấy được mặt tốt thôi, có điều dù sao so với Đại Hạ thì vẫn khá hơn một chút.”

Hai người muốn xem biễu diễn tạp kỹ lại không thành, rốt cuộc đành tiếp tục dạo phố, nói chuyện phiếm.

Lý Sách mua một ít đồ ăn vặt, kẹo mật ong, hồ lô ngào đường, bánh hoa quế, hạt dẻ, mỗi người một túi, vừa đi vừa ăn.

Sở Kiều cảm thấy nhẹ nhõm hơn, mệt nhọc nhiều ngày cũng dần tan, nàng hỏi: “Lý Sách, ngươi biết không, Đại Hạ đang truy nã ta, bây giờ ta đã thành tội phạm truy nã số một của khắp thiên hạ.”

“Tội phạm truy nã?” Lý Sách thoáng sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền ha ha cười lên, nói: “Cách nói này thực mới mẻ.”

“Ngươi không bắt ta giao nộp cho Đại Hạ sao?”

Lý Sách cau mày, kỳ quái hỏi lại: “Giao cho Đại Hạ? Có ích lợi gì? Lấy tiền thưởng một ngàn lượng hoàng kim? Hừ, còn không bằng để nàng lại ở cạnh ta.”

“Nhưng…” Sở Kiều lắc đầu, “Ta cuối cùng cũng phải trở về Bắc Yến.”

“Haiz, Kiều Kiều, nàng đang cố tình làm tổn thương trái tim của ta có đúng không?” Lý Sách gật gù tiếp lời, “Bất quá cũng không sao, ta biết nàng cố ý tới Biện Đường không phải chỉ để gặp ta.”

Sở Kiều ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn phải e ngại hỏi: “Lý Sách, ngươi hòa thân với Đại Hạ là vì muốn đối đầu với Bắc Yến sao?”

Lý Sách xoay đầu lại nhìn Sở Kiều từ trên xuống dưới một lượt, rốt cuộc thở dài một hơi, nói: “Kiều Kiều, đến giờ nàng vẫn không thể quên Yến Tuân cùng Bắc Yến, để bản thân thoải mái một tí cũng không được sao?”

Sở Kiều không đáp, Lý Sách lại tiếp tục nói: “Chiến sự giữa Bắc Yến và Đại Hạ là chuyện riêng của mấy người, ta tới cái nơi khỉ ho cò gáy xa xôi vạn dặm đó của Yến Tuân để làm gì chứ? Hắn hung dữ như vậy, rủi phát điên đánh ta thì sao? Ta nghe nói cao nguyên Bắc Yến rất lạnh, gió còn mạnh hơn ở Đại Hạ, da dẻ nữ nhân ở đó vừa dày vừa thô, không có lợi ích thì còn lâu ta mới muốn đến đấy.”

Gió đêm thổi tay áo nam nhân phần phật như cánh bướm, Sở Kiều mỉm cười nhìn Lý Sách, đột nhiên nói: “Lý Sách, mặc dù vẫn nhìn không thấu ngươi nhưng ta cảm thấy ngươi không giống như người xấu.”

Lý Sách hừ lạnh một tiếng, hất cằm nói: “Bổn thái tử thân phận hiển quý sao có thể tùy tiện bị người khác nhìn thấu, bằng không thì thực mất mặt.”

Vừa dứt lời hắn liền sáp đến, cười híp mắt hỏi: “Kiều Kiều, muốn có cơ hội nhìn thấu con người ta hay không?”

Sở Kiều bĩu môi, “Ngươi tự giữ lấy cho bản thân đi.”

“Haiz.” Nam nhân thở dài một tiếng, “Thực là nữ nhân không hiểu phong tình.”

Đi ngang qua một quầy bán cá cảnh, Sở Kiều chợt dừng chân tò mò đưa mắt nhìn, trong chậu nuôi rất nhiều cá vàng đuôi bung xòe, vảy bóng loáng, vô cùng đáng yêu.

Kiếp trước Sở Kiều nuôi cá rất khéo, nàng vốn yêu thích động vật nhỏ, lúc trước từng muốn nuôi một con chó con, nhưng do không có thời gian chăm sóc mà quân doanh cũng cho phép cho nên nàng cũng chỉ có thể lén nuôi vài con cá cảnh nhiệt đới, về sau sở trưởng phát hiện cũng bỏ qua không để ý, vì vậy sở thích nuôi cá đã trở thành thói quen luôn. Nhưng từ khi đến nơi này, sống sót còn cực kỳ gian khổ, nàng làm gì có hơi sức mà đi nuôi cá.

Lý Sách thấy nàng thích thì lập tức bỏ tiền mua, chủ quầy gặp được khách nhân hào phòng hiếm thấy như vậy thì cũng tặng thêm cho bọn họ một cái bể chứa cá bằng sứ.

Đêm đã khuya, thương thế trên người chưa lành nên Sở Kiều không khỏi có chút mệt mỏi, hai người bàn bạc một chút rồi quyết định trở về.

Thời điểm trở lại bên hồ thì ngựa của hai người còn đang nhàn nhã gặm cỏ. Đám trẻ con bên cạnh con ngựa đã mấy lần muốn chạy tới kéo cương ngựa như định trộm đi, nhưng sợ bị ngựa đá nên bọn chúng vẫn còn trù trừ do dự, giờ thấy chủ nhân trở lại liền lập tức tản ra hết.

Sở Kiều và Lý Sách cùng lên ngựa, bởi vì tay có nhiều thêm một chậu cá vàng nên hai người cưỡi ngựa vô cùng chậm.

Sở Kiều đột nhiên cảm thấy có chút lạ lùng, nhớ tới thời gian còn ở Đại Hạ, với Lý Sách bạn không ra bạn mà thù không ra thù, cảm thấy xa xôi như là chuyện của đời trước vậy. Quả nhiên như lời Yến Tuân nói, thành Chân Hoàng giống một lao ngục khổng lồ nặng nề tử khí, đủ làm ruỗng mục bất kỳ thứ gì sống ở bên trong.

Nghĩ tới đây, Sở Kiều lại tự hỏi không biết hiện giờ Yến Tuân đang ở đâu. Hắn dịch dung thành Lưu Hi chiếm đoạt của cải của Đại Đồng Hành ở Hiền Dương, hẳn sẽ chọn tuyến đường Nam Cương để chuyển tiền trở về Bắc Yến. Nếu Bắc Yến đã quyết định phản bội Đại Hạ tìm đến hào môn ở Biện Đường để nương tựa thì không khó hiểu vì sao Yến Tuân phải cải trang thành Lưu Hi. Suy đoán theo hướng đó thì Yến Tuân nhất định sẽ đến Biện Dường, còn về mục đích và nguyên nhân vì sao thì nàng vẫn không rõ.

Tiếng trống báo canh càng gần thì Sở Kiều càng thêm mệt mỏi, kể từ khi trúng độc của nữ thích khách kia, nàng hầu như ngủ suốt ngày. Cưỡi trên lưng ngựa một lúc, thân thể Sở Kiều ngày càng mềm đi, cuối cùng nàng tựa trán lên người Lý Sách, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Nam nhân ngồi trước nhất thời sửng sốt, hắn kỳ quái quay đầu lại, thấy thiếu nữ phía sau đang tựa trán lên vai mình, hô hấp khẽ khàng đều đặn như đang ngủ.

Gió đêm lả lướt, đóa ngọc lan trên tóc mai thiếu nữ tỏa ra mùi hương thơm ngát, trên mặt nam nhân không còn vẻ bất cần đời thường ngày, hắn cười khẽ, chỉ lẳng lặng nhìn thiếu nữ, mặc cho con ngựa từ tốn thả bước mà không buồn thúc cương.

Biện Đường là đất nước của muôn hoa, hai bên đường khắp nơi đều là hoa cỏ, mỗi lần gió nhẹ lướt qua, không trung đều tán loạn cánh hoa như có đàn bướm bay ngang, khiến vạt váy vàng nhạt của Sở Kiều cũng chập chờn phe phẩy theo, giữa khung cảnh rực rỡ đầy hoa nhìn như tiên tử hạ phàm.

Con ngựa chợt bước nhanh hơn khiến Sở Kiều bỗng nhiên khẽ cau mày, thân thể không tự chủ được hơi ngã về phía sau. Ngay lúc đó nam nhân vốn không biết võ kia nhất thời quay sang ôm lấy eo thiếu nữ sau lưng, đưa tay chống lên yên ngựa lấy đà nhỏm người thay đổi vị trí, một giây sau hắn đã nhảy ra phía sau, vòng tay qua eo Sở Kiều làm cho nàng tựa vào trước ngực mình, sau đó khẽ giật cương khiến con ngựa từ từ bình ổn bước chân.

Ánh trăng bàng bạc như nước phủ lên con đường trải đá xanh trang nhã, đôi nam nữ cùng cưỡi trên một con ngựa, nam nhân một tay nắm lấy cương ngựa ôm lấy thiếu nữ đang ngủ một cách ngon lành trong lòng mình, tay còn lại rút từ trong chiếc túi treo bên hông ngựa ra một chiếc dù trúc che lên đầu cả hai. Thỉnh thoảng có giọt sương lạnh như băng bị gió tạt lên mặt, vạt áo đỏ thẫm của nam nhân bay phần phật trong gió, giống như một đóa tường vi đang bốc cháy.

“Biện Đường sắp không bình yên rồi.” Nam nhân cúi đầu thở dài, ngay sau đó lại khẽ cười một tiếng, nụ cười nhìn không ra có bao nhiêu phần vui vẻ, giống như hắn đã quen cười như vậy trong mọi hoàn cảnh, “Chờ nàng khỏe lại thì sẽ mang nàng tới gặp phiên bản già của mình.”

“Trên đời này làm gì có nơi nào yên bình tuyệt đối chứ, đồ ngốc này.”

Ánh trăng mông lung như sương, cung Kim Ngô to lớn dần hiện ra ở trước mắt…

……………………………………………………………………………………

Thời điểm Sở Kiều tỉnh lại thì đã là trưa ngày hôm sau, tiểu nha hoàn tên Thu Tuệ kia đang ngồi trên ghế chờ, thấy nàng tỉnh thì vui vẻ cười lên, vội vàng bưng một chén trà tới, nói: “Cô nương tỉnh rồi, cô nương có muốn uống nước không ạ?”

Sở Kiều lắc đầu, tiểu nha hoàn tiếp tục nói: “Thái y đã chờ sẵn ở bên ngoài để thăm mạch cho cô nương, điện hạ có dặn cô nương tỉnh dậy thì cho bọn họ vào.”

Sở Kiều rửa mặt qua loa, từ chối nhã ý muốn vấn cho nàng một kiểu đầu phức tạp của tiểu nha đầu kia, chỉ tùy ý chải tóc thành một cái búi đơn giản. Nàng vốn không phải xuất thân giàu sang phú quý, trước giờ cũng trải cuộc sống không dễ dàng cho lắm, chỉ rửa mặt thôi mà có tới mười mấy người đòi hầu khiến nàng khó tránh khỏi có chút lúng túng, theo bản năng lập tức cự tuyệt. Sau đó, ngoài cửa có hơn hai mươi thái y nối đuôi đi vào, thay phiên tiến lên bắt mạch cho nàng.

Tiểu nha hoàn còn dọn sẵn một bàn đầy thức ăn, món mặn món ngọt cùng điểm tâm đủ màu sắc có đến hơn ba mươi loại. Sở Kiều căn bản không cần động tay, một bên có đám thái y xem mạch, một bên có tiểu nha hoàn đút thức ăn cho nàng. Mỗi lần gắp một món, tiểu nha hoàn sẽ nhìn Sở Kiều, nàng gật đầu thì sẽ đưa đến khóe môi, lắc đầu liền đổi sang gắp món khác. Sở Kiều cũng không ngại ngùng liên tục gật đầu, cuối cùng ăn đến no căng bụng.

Hơn hai mươi lão thái y khổ công thăm mạch, hỏi han đủ kiểu xong mới cùng đi đến sảnh ngoài bàn bạc phương án chữa trị.

Lúc này bên ngoài chợt vang lên tiếng leng keng lạch cạch, Sở Kiều hỏi: “Bên ngoài đang làm gì vậy?”

Thu Tuệ rõ ràng là nha hoàn đầu lĩnh, cất tiếng giòn giã đáp: “Bọn họ đang sửa sang lại ao nước.”

Hồ nước trong lời tiểu nha hoàn là cái ao bên dưới cửa sổ phòng Sở Kiều, nàng có chút kỳ quái, lại hỏi: “Sửa ao? Tại sao?”

“Vì ao quá cạn nên điện hạ phân phó xây một guồng nước dẫn nước vào ao, dùng để nuôi cá cô nương mang về.”

Sở Kiều sửng sốt, vội vàng đi tới cạnh cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy bên ngoài có khoảng hai ba trăm đại hán bận rộn làm việc, bọn họ mồ hôi như mưa nhưng cũng không dám gây ra tiếng động gì quá lớn, dụng cụ gì đó đều được lắp sẵn ở nơi khác rồi mới cẩn thận được mang tới đây. Phải tốn nhiều nhân lực như vậy chỉ để nuôi mấy con cá vàng không đáng bao tiền, Sở Kiều quả thực có chút ngơ ngác. Đã sớm nghe nói Biện Đường giàu có, nhưng không ngờ hoàng thất lại xa hoa lãng phí đến độ này.

Từ khi nàng đến đây vẫn chưa được mấy ngày, được Lý Sách đối xử như thế quả thực khiến nàng cũng có chút ngượng ngùng, vì vậy quay sang hỏi: “Thái tử điện hạ đâu rồi?”

“Sau khi tan triều vẫn chưa thấy điện hạ trở lại.”

Sở Kiều gật đầu, tối qua trở về bằng cách nào nàng cũng không rõ, xem ra thân thể nàng thật sự có vấn đề lớn. Dù sao cũng phải lưu lại chờ cơ hội tìm Yến Tuân, không bằng cứ ở lại đây điều dưỡng thương thế ổn thỏa trước. Nghĩ tới đây, nàng từ tốn quay lại ngồi xuống giường.

“Cô nương là người Đại Hạ sao?”

Sở Kiều ngẩng đầu lên, hỏi: “Ngươi nghe ai nói?”

“Nô tỳ nghe Thiết thị vệ nói, ngày đó chính do hắn và điện hạ mang cô nương về. Hắn nói cô nương là quý tộc của Đại Hạ, bảo chúng nô tỳ phải hầu hạ cẩn thận.”

“Ra vậy.” Sở Kiều gật đầu, chắc là hộ vệ của Lý Sách.

“Đầu tiên nô tỳ còn tưởng cô nương là một vị phu nhân, nhưng tối qua điện hạ lại bảo cô nương là bằng hữu của điện hạ. Nói mới nhớ, cô nương chính là nữ bằng hữu đầu tiên của điện hạ đấy.”

Dường như thấy Sở Kiều hiền hòa dễ nói chuyện, tiểu nha hoàn vừa phe phẩy quạt cho nàng vừa liến thoắng, “Điện hạ đối xử với cô nương thật là tốt, nô tỳ chưa bao giờ thấy ngài đối xử tốt như vậy với bất kỳ vị phu nhân nào.”

“Điện hạ của các ngươi có rất nhiều phu nhân sao?”

Thu Tuệ đáp: “Đúng vậy, tính hết Thu Hoa điện, Trường Thanh điện và cả Thu Thủy các thì có khoảng… chậc, nô tỳ cũng không rõ, nhưng nói tóm lại là rất nhiều, rất rất nhiều.”

“Ra vậy.” Sở Kiều gật đầu, “Không hổ như lời đồn.”

Tiểu nha hoàn cười híp mắt, “Điện hạ yêu thích nữ nhân, mà chúng nô tỳ cũng rất thích điện hạ. Điện hạ là thái tử nhưng lại rất dịu dàng với đám nha hoàn như chúng nô tỳ, không hề ra vẻ tí nào.”

Lúc này bên ngoài đột nhiên có một nha hoàn đi vào bẩm báo: “Cô nương, Hồng Loan phu nhân đang chờ ở bên ngoài, bảo là muốn gặp cô nương.”

Sở Kiều sửng sốt, Thu Tuệ vừa nghe liền vội vàng nói: “Hồng Loan phu nhân vừa được Thái tử nạp vào phủ, vốn là vũ cơ do Hoài Tống tặng cho Thái tử.”

Sở Kiều gật đầu, tự nhiên biết người này tìm đến tận cửa là vì chuyện gì, vì vậy trầm giọng hỏi: “Nếu ta không muốn gặp nàng thì sao?”

Thu Tuệ đáp: “Dĩ nhiên là được, trước lúc rời đi Thái tử có dặn nếu không có sự đồng ý của cô nương thì bất cứ ai cũng không được tới quấy rầy.”

“Ra vậy.” Sở Kiều nói: “Vậy thì ra nói với Hồng Loan phu nhân, thân thể ta không khỏe, không muốn gặp khách, đa tạ nàng có nhã ý tới thăm.”

Tiểu nha hoàn kia nghe lời liền lui ra.

Có điều không tới nửa ngày, sau đó lại có hơn mười vị phu nhân trước sau đến thăm Sở Kiều, bọn họ đều xuất thân thế gia có thân phận cao quý. Xem ra danh tiếng phong lưu của Lý Sách không phải tự nhiên mà có, nhiều nữ nhân như vậy, Sở Kiều thực hoài nghi liệu hắn có nhớ hết được tên của các nàng hay không.

Đến xế chiều, tiết trời càng thêm oi bức, Sở Kiều lại cảm thấy uể oải muốn ngủ. Thu Thủy múc một chén đá bào, rưới thêm chút nước trái cây cùng vài miếng đào tươi định đút cho Sở Kiều thì lại có người đến báo rằng Đường Quốc phu nhân muốn gặp nàng.

Sở Kiều còn đang định bảo không gặp thì Thu Tuệ ở một bên lại cả kinh, lập tức dập đầu lắp bắp: “Cô nương, Đường Quốc phu nhân chính là hoàng hậu.”

……………………………………………………………………………………

Phượng Viên điện là nơi ở của hoàng hậu, Sở Kiều ngồi trong sảnh đã nửa canh giờ mà vẫn không thấy hoàng hậu triệu kiến. Nàng buồn ngủ đến díp mắt, vừa gắng gượng muốn ngồi thẳng người lên vừa lầm bầm nguyền rủa nữ thích khách kia. Cho đến nay độc của nữ thích khách kia dường như không nguy hại đến tính mạng, có điều nó lại khiến tinh thần nàng lúc nào cũng mơ màng, cả ngày chỉ muốn ngủ.

Haiz, không biết Lý Sách có thể trị khỏi cho nàng hay không. Lúc trước Gia Cát Nguyệt có nhắc đến tên của một danh y nào đó, nàng cũng không nhớ rõ.

Không biết lại đợi thêm bao lâu, cuối cùng đột nhiên có một gã nội thị đi ra nói rằng hôm nay hoàng hậu cảm thấy thân thể khó chịu, bảo Sở Kiều về trước đi.

Sở Kiều tức muốn phát hỏa, nhưng vẫn biết chừng mực hành lễ, sau đó nặng nề lê bước đi ra ngoài. Nàng biết vị hoàng hậu kia đang nấp bên trong quan sát mình. Hiện giờ nàng đang ở Biện Đường, thân thể lại không ổn, vẫn không nên náo loạn gây xung đột thì hơn.

Vừa ra khỏi cửa Sở Kiều liền ngáp một cái rõ to, ai ngờ trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một bóng người lù lù. Nàng kinh ngạc đến nhảy dựng, nhìn lại thì thấy chính là Lý Sách đang ngủ gà gật.

Cảm giác bức bách trong lòng nhất thời tan mất ba phần, Sở Kiều khó hiểu hỏi: “Ngươi vẫn ngồi cạnh cửa nãy giờ?”

Lý Sách vừa ngáp vừa đáp: “Nghe nói nàng bị mẫu hậu gọi, cho nên ta liền tới nghe ngóng.”

Sở Kiều sửng sốt, “Vậy sao ngươi không đi vào?”

“Trong đó rất nóng.” Lý Sách tùy tiện đưa ra một cái cớ sứt sẹo, sau đó lại nhíu mày, “Ta sợ hai người nói chuyện một hồi sẽ dẫn đến động tay động chân, đành chờ ở đây để có xảy ra chuyện thì cũng còn kịp vào can ngăn.”

Sở Kiều cũng không buồn ba hoa với hắn nữa, vừa đi ra vừa nói: “Ta mệt, muốn về ngủ.”

Lý Sách đi theo sau, phụ họa: “Vừa hay, ta cũng đang buồn ngủ, chúng ta ngủ chung đi.”

Sở Kiều quay lại giơ quả đấm lên, “Không sợ chết thì cứ thử.”

Lý Sách cười ha ha một tiếng, nói: “Ta bình sinh không ngại nhất là được phái nữ uy hiếp.”

Lúc này trước mặt hai người xuất hiện một thị vệ trẻ tuổi đang chạy tới, hướng về phía Lý Sách kêu lên: “Thái tử, nữ nhi của Hà đại nhân tiến cung, đã đi thăm Tứ công chúa rồi.”

Lý Sách lập tức tỉnh táo lại, quay sang từ biệt Sở Kiều: “Kiều Kiều, ta có chuyện quan trọng, phải đi trước đây.” Nói xong hắn liền vội vàng đi theo viên thị vệ kia.

Chuyện quan trọng?

Sở Kiều nhất thời bật cười, có điều như vậy cũng tốt, ở chung với người như vậy, nàng không cần phải lo tương lai sẽ phát sinh tình cảm lung tung gì đó.

Lên kiệu xong, vừa mới ngồi xuống, Sở Kiều liền mơ màng ngủ thiếp đi.

Đến giữa khuya, đột nhiên bị một tiếng khóc rống đánh thức, Sở Kiều lục đục ngồi dậy, mặc thêm áo khoác bằng vải bông trắng, nhẹ giọng gọi Thu Tuệ.

Thu Tuệ canh ở phòng ngoài đến giờ vẫn chưa ngủ, vừa nghe Sở Kiều gọi liền lập tức chạy vào, nói: “Cô nương đã tỉnh? Không có chuyện gì đâu, ở ngoài là Hồng Loan phu nhân, nô tỳ đã cho người đuổi nàng đi rồi.”

Sở Kiều có hơi ngạc nhiên, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Xế chiều Hồng Loan phu nhân cùng muội muội là Khưu Hòa phu nhân gặp được cô nương đang ngồi kiệu trở về. Khưu Hòa phu nhân cố ý cho hạ nhân xô đẩy kiệu, suýt chút nữa đã hất cô nương xuống hồ. Thiết thị vệ đúng lúc nhìn thấy, báo cáo lên trên. Điện hạ nghe được liền phái người nhốt Khưu Hòa phu nhân vào phòng hành hình. Hiện tại Hồng Loan phu nhân đang ở ngoài khóc lóc xin cô nương hạ thủ lưu tình. Nhưng cô nương không liên quan tới quyết định của điện hạ, mà cũng không hề làm ra chuyện nước sông phạm nước giếng, cho nên nô tỳ đã đuổi nàng đi.”

Xem ra bọn họ đã coi nàng như tình địch rồi, chỉ là màn tranh thủ tình cảm của đàn bà phụ nữ mà thôi.

Sở Kiều không để bụng chuyện này nhưng chỉ âm thầm kinh hãi, độc tính trong người nàng dường như càng lúc càng nặng, ngay cả khi có người đẩy kiệu mà nàng cũng không hề phát giác, quả thực quá sơ suất rồi.

Lúc tỉnh lại vào sáng sớm hôm sau, nhìn thấy ao nước bên ngoài đã được trùng tu xong, Sở Kiều đến cạnh cửa sổ ngồi ngắm đám cá vàng nhàn nhã lượn lờ trong ao, thỉnh thoảng vươn tay ra nghịch nước.

Bên ngoài có tiếng thì thầm của đám nha hoàn, Sở Kiều có thính lực cực tốt nên dễ dàng nghe ra được chính là Thu Tuệ đang nói chuyện với một nha hoàn khác tên Thu Thiền.

Thu Tuệ nói: “Thực không biết nặng nhẹ, trong cung có biết bao vị phu nhân chứ, người như vậy sớm hay muộn gì cũng sẽ không còn mạng.”

Thu Thiền thở dài, “Nàng ta cho rằng điện hạ hồ đồ hay sao chứ? Mà thế cũng tốt, đám vũ cơ từ Hoài Tống không chết thì đều bị thương, bây giờ một người cũng không còn.”

“Ngươi không nghe cô cô nói sao? Điện hạ nghị hôn với Đại Hạ chính là vì muốn loại trừ Hoài Tống, không cho mấy vũ cơ này hoành hành. Bây giờ ứng nghiệm rồi.”

“Gì cơ? Chúng ta sắp khai chiến với Hoài Tống sao?”

“Không rõ, có điều không phải vừa mới đánh một trận sao? Tuy chỉ là trận nhỏ nhưng nghe nói cũng chết rất nhiều người, Lạc vương gia còn mới khải hoàn trở về kinh nữa mà.”

“Dường như điện hạ đang rất tức giận, ta chưa từng thấy ngài phát tác mạnh như thế bao giờ, Hồng Loan phu nhân lần này số kiếp đã định rồi. Haiz, ai cũng đều nhìn thấy điện hạ thực đế ý đến vị cô nương kia, nhưng nàng ta lại hết lần này tới lần khác bỏ ngoài tai.”

Biện Đường đã khai chiến với Hoài Tống?

Sở Kiều khẽ nhíu mày, thì ra là vậy, khó trách hiện giờ Biện Đường lại chọn hòa thân với Đại Hạ. Lý Sách thoạt nhìn cà rỡn nhưng dù sao hắn cũng là thái tử một nước, vẫn không nên xem thường thì hơn.

Sở Kiều âm thầm tự nhắc nhở bản thân, nàng cũng nên sớm rời đi thì hơn, không biết Yến Tuân đã tới chưa, tuy không có bằng cớ nhưng linh cảm luôn bảo với nàng rằng Biện Đường không hề yên bình như mặt ngoài. Dẫu chỉ là một cảm giác thuần túy nhưng nhiều năm tích lũy kinh nghiệm chiến đấu đã trui rèn giác quan thứ sáu của Sở Kiều trở nên vô cùng nhạy bén, chính linh cảm đó đã cứu mạng nàng rất nhiều lần. Hiện tại việc cấp bách nhất là phải dưỡng lành thương thế, giải hết độc, sau đó bằng mọi giá phải tìm thấy Yến Tuân, khuyên hắn lập tức trở về Bắc Yến.

Hiện giờ Bắc Yến đang vào tiết xuân ấm áp, đối với Đại Hạ thì đây chính là thời điểm hành binh chinh phạt tốt nhất. Một khi công tác hòa thân kết thúc, Đại Hạ nhất định sẽ khai chiến với Bắc Yến, hai người bọn họ vẫn nên sớm trở về để chuẩn bị ứng chiến.

……………………………………………………………………………………

Mấy ngày gần đây tinh thần Sở Kiều đã khá hơn nhiều, cả ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lý Sách, mà nàng cũng không ra khỏi cửa. Trong cung nhìn như yên bình nhưng nàng lại không thích không khí nơi này, một đám nữ nhân trong thâm cung đấu đá với nhau để tranh thủ tình cảm thực khiến Sở Kiều cảm thấy có chút uể oải, huống chi các nàng còn tìm nhầm đối tượng nữa chứ.

Sở Kiều dự định chờ đến tối khi thái y tới thì hỏi thăm tình hình của bản thân một chút, đến sáng ngày mốt thì sẽ cáo biệt Lý Sách rồi rời đi. Nàng hy vọng có thể tìm được Yến Tuân trước khi hắn vào thành, sau đó cùng hắn rời khỏi đây.

Ai ngờ đến tối thái y lại không đến mà chỉ cho người sắc thuốc đưa tới, Sở Kiều uống thuốc xong thì mang Thu Tuệ ra ngoài tản bộ, đi đến thủy các cạnh hồ sen thì cảm thấy hơi mệt nên mới ngồi xuống nghỉ chân một chút. Vừa ngồi một chút lại chợt nghe có tiếng bước chân, nàng đứng dậy nhìn thì thấy xa xa có một đoàn người hương phấn sực nức đang leng keng đến gần. Một thiếu nữ phục sức rực rỡ được đám đông nha hoàn thị tỳ vây quanh, mặt lộ vẻ cao ngạo đi về hướng này.

Thiếu nữ kia cũng nhìn thấy Sở Kiều, ban đầu còn không buồn để ý nhưng vừa nhìn kỹ thì hai mắt nàng đột nhiên lộ vẻ cả kinh, chân mày nhất thời nhíu chặt, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Sao nàng lại không thể ở đây?” Một giọng nói ngang tàng đột nhiên vang lên, Lý Sách một mình nghênh ngang đi tới thủy các, trên người mặc bộ triều phục xanh đậm hiếm thấy, hướng về phía thiếu nữ kia, nói: “Còn chưa vào cửa mà công chúa đã khẩn cấp muốn quản gia sự của ta?”

“Bổn cung…”

“À đúng rồi, bổn thái tử nhớ rằng trước ngày đại hôn gặp mặt hình như không được may mắn lắm, công chúa điện hạ, mặc dù nỗi nhớ nhung của ta dành cho nàng dài rộng như sông Trường Giang và Hoàng Hà, nhưng vì tương lai cùng vận mệnh của Biện Đường ta, kính xin công chúa hồi cung nghỉ ngơi thì hơn.”

Cửu công chúa của Đại Hạ tái xanh mặt, hừ lạnh một tiếng rồi quay ngoắt lại mang theo đoàn người rồng rắn rời đi.

Nhìn theo bóng dáng tức giận vội vã rời đi của nàng ta, Lý Sách đột nhiên thở dài, uất ức nói: “Haiz, hôn nhân chính trị, hôn nhân chính trị…”

Sở Kiều quay đầu lại, cười cười nói: “Ngại quá, làm ảnh hưởng đến tình cảm của ngươi và phi tử tương lai rồi.”

“Nhưng ta không thích tiểu công chúa này, còn chưa tới mười bốn, chỗ cần lớn thì không lớn, thứ cần có cũng không có, thật không biết cưới về để làm cái gì, đụng tới cũng chán.”

Sở Kiều có hơi sửng sốt, ngay sau đó liền cười nói: “Ngươi có thể chờ thêm mấy năm.”

“Haiz, nàng không hiểu đâu.” Lý Sách lắc đầu, nói: “Mỹ mạo tới đâu nhìn lâu cũng sẽ chán. Cho nên mới nói nam nhân chỉ có hứng thú với nữ nhân trong một thời gian ngắn vừa gặp, sau đó cảm giác sẽ từ từ biến mất. Bây giờ xuất hiện ở trước mặt mà ta không thể đụng vào, chờ tới lúc có thể đụng thì ta đã nhìn chán rồi, nàng nói ta phải làm sao đây?”

Sở Kiều lắc đầu, nói: “Lưỡng tình tương duyệt* mà có thể hời hợt như vậy sao? Không hẳn đâu.”

*Lưỡng tình tương duyệt: song phương đều có tình cảm với nhau

“Nàng dĩ nhiên sẽ cho là vậy.” Dứt lời Lý Sách liền nở nụ cười gian tà, lập tức sáp tới, nói: “Nói thật đi, thương thế của nàng có phải bị ở hoang nguyên Bình Quý không?”

Sở Kiều kinh ngạc, hỏi: “Sao ngươi biết?”

“Ta dĩ nhiên biết.” Lý Sách cười đắc ý, sau đó liền nói: “Mấy này nữa là tới ngày đại hôn của ta, quý tộc thế gia ở các nước khác đều đã lần lượt vào thành, chỉ có Tứ thiếu gia Gia Cát gia là vẫn chậm chạp chưa tới. Hôm nay ta mới biết được, thì ra Gia Cát Tứ vì mải bận rộn chuẩn bị đại lễ cho ta nên mới chậm trễ.”

Sở Kiều sửng sốt, “Đại lễ?”

“Ha ha.” Lý Sách ha ha cười lên, “Hắn vung tiền mướn đội quân đánh thuê lớn nhất Biện Đường càn quét sạch sẽ đoàn ngựa thồ ở hoang nguyên Bình Quý. Coi như sau này thương lộ nối liền Biện Đường và Hoài tống sẽ hoàn toàn thông suốt rồi.”

Sở Kiều nhất thời ngây ngẩn, tám mặt thủy các giáp với hồ sen, gió thổi mát rượi nhưng người nàng lại khẽ rịn một tầng mồ hôi hột. Nàng lẳng lặng đứng yên một chỗ, cuối cùng mới lúng túng cười một tiếng, nói khỏa lấp: “Vậy sao?”

“Thiếu gia Gia Cát gia giận lên thì quả thực là nộ khí ngất trời mà.” Lý Sách ngồi xuống trên chiếc ghế được đẽo từ một gốc cây, nhìn nhìn người trước mặt mà híp mắt cười như một con hồ ly. Sở Kiều cảm thấy ánh mắt sắc bén của hắn như muốn khoét rỗng nhìn thấu vào đầu nàng.

Nàng lui về phía sau hai bước, nói: “Nơi này gió lớn quá, ta về trước đây.” Sau đó cũng không quản Lý Sách nói gì liền lập tức xoay người đi về.

Đi xa rồi mà Sở Kiều vẫn còn cảm giác được ánh mắt nhọn như mũi kim của Lý Sách đang nhìn theo mình, ánh mắt đó như muốn xuyên thủng người nàng.

Về tới lầu các, nàng lại đến ngồi cạnh bờ ao vươn tay khẽ vờn nước, chỉ cảm thấy nước dưới ao chợt lạnh như băng, ngấm vào từng đốt xương.

Đôi mắt phượng hẹp dài kia lại một lần nữa quanh quẩn ở trước mắt, ánh mắt thâm trầm, da dẻ trắng mịn cùng đôi môi đỏ thẫm…

Còn có nụ cười cuối cùng trước khi hắn rời đi…

Không được nghĩ loạn, không được nghĩ loạn, sao nàng có thể nghĩ ngợi lung tung như vậy. Nàng phải tìm ra Yến Tuân, nàng có chuyện phải làm, mà hắn còn có trách nhiệm với gia tộc.

Bỏ đi, hôm nay tinh thần không tệ, ngày mai hẳn có thể đi rồi. Tiếp tục ở trong cung sẽ khó tránh khỏi có chút bất tiện, huống chi hôm nay còn gặp phải Cửu công chúa của Đại Hạ. Cho dù Lý Sách không sợ nhưng nàng cũng không nên lại gây thêm phiền phức cho hắn. Dù sao nàng cũng là tội phạm truy nã số một của Đại Hạ, Lý Sách công khai che chở nàng như vậy sẽ không hay.

Nghĩ ngợi một lúc, Sở Kiều lại dần dần cảm thấy buồn ngủ. Trước khi thiếp đi, nàng lại nhớ tới câu nói cuối cùng của Lý Sách, Gia Cát Nguyệt nổi giận hẳn là vì nàng? Lần này nàng bỏ đi như vậy, có tính là đã lừa gạt hắn không?

Có lẽ… có lẽ không sao…

Sở Kiều trở mình.

Dù sao hai người họ vốn chính là kẻ địch.

Mà Gia Cát Nguyệt trước giờ vốn nổi tiếng tính tình quái gở, có lẽ hắn chỉ không cam lòng bị đám giặc cỏ kia xúc phạm nên mới trở về trả thù.

Đúng… nhất định là như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.