Chiếc Mặt Nạ Hoàn Hảo Của Thiên Thần

Chương 12: Trùng phùng




Trời còn chưa sáng thì bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa, mây đen dày đặc, cuồng phong kêu khóc, mưa như trút nước, sấm chớp cuồn cuộn. Rừng cây hai bên sơn cốc chao đảo kịch liệt trong màn mưa, kêu lên xào xạc, mặt đất lầy lội bùn đất, mưa mù mịt trắng đất trời.

Sở Kiều nhướng mày, bất chợt mở to mắt, miệng nàng bị một cánh tay bịt lại, ngẩng đầu lên thì thấy Gia Cát Nguyệt tay cầm trường kiếm đang nửa quỳ trên mặt đất, sắc mặt âm trầm, ngón tay chỉ chỉ ra ngoài, tựa hồ như đang lắng nghe cái gì đó. Lẫn trong tiếng mưa ào ạt là tiếng bước chân sàn sạt đang chậm rãi tiến đến gần chiếc lều nho nhỏ này của bọn họ.

“Có người tới.” Gia Cát Nguyệt trầm giọng nói, nhanh chóng thu dọn chút vàng cùng lương khô cho vào một cái túi nhỏ, sau đó hỏi Sở Kiều: “Ngươi sao rồi? Đi được không?”

Sở Kiều gật đầu, “Được.”

Gia Cát Nguyệt rút chủy thủ ra cắt chăn thành vài dải vải nhỏ, cũng không quản cậu bé con còn đang ngủ, vác cậu lên lưng, dùng dây vải buộc cậu thật chặt vào người.

Đứa trẻ mơ màng tỉnh giấc, giơ cánh tay nhỏ xíu lên khẽ dụi dụi mắt, ngờ vực lầm bầm: “Thúc thúc, đi đâu vậy?”

“Tiểu tử, người muốn bắt ngươi đến rồi.” Gia Cát Nguyệt mặt không đổi sắc, vô cùng bình tĩnh nói.

“Á?” Cậu bé lập tức kinh hãi, không tự chủ liền ôm chặt lấy cổ Gia Cát Nguyệt.

Bên ngoài mưa như trút nước, tiếng chân như vũ bão nhanh chóng đến gần. Đứa trẻ gục đầu trên lưng Gia Cát Nguyệt, thân thể khẽ run rẩy nhưng vẫn cố hết sức kiềm lại.

“Tiểu tử, sợ à?”

Cậu bé con sợ đến mặt trắng bệch nhưng vẫn cắn răng lớn tiếng nói: “Không sợ!”

“Ha ha!” Gia Cát Nguyệt cười vang, trong tiếng cười có mang theo vẻ tự phụ cùng kiêu ngạo, “Tiểu tử giỏi lắm, nhớ kỹ, đám tiểu tốt bên ngoài còn chưa đáng để chúng ta phải sợ.”

Bóng tối lập lòe ánh đuốc, ngọn lửa bị nước mưa làm cho chao đảo nhưng vẫn không tắt lụi, có tiếng người hô to, “Giao người ra đây rồi chúng ta sẽ tha mạng cho các ngươi!”

Trong bóng đêm, nam nhân xoay đầu lại, hai mắt như phát sáng, chân mày dài đến tóc mai, ngũ quan như điêu khắc, môi đỏ hồng như máu, hắn lẳng lặng nhìn Sở Kiều, ánh mắt rất bĩnh tĩnh, trầm giọng hỏi: “Có ổn không?”

Năm tháng trôi qua thật nhanh, nàng như phảng phất thấy được, cũng ở một đêm rất nhiều năm trước, hắn ngồi trên lưng ngựa cao cao, cũng cúi đầu hỏi nàng một câu như vậy: “Có ổn không?”

Một đường chông gai đầy bóng dáng của đao kiếm, bọn họ chĩa kiếm vào nhau, mấy lần đối chọi gay gắt, mấy lần suýt bỏ mạng trong tay đối phương, lần lượt đẩy nhau đến bờ sinh tử, mắt hằn máu tươi. Trải qua bao gió táp mưa sa, bọn họ cuối cùng vẫn không hề xuống tay ra chiêu sát thủ, số lần do dự đếm không xuể, không ngừng lưỡng lự, thậm chí sau đó còn không cam lòng hay bàng hoàng tự hỏi bản thân qua vô số đêm khuya. Kết quả bọn họ vẫn như cũ lựa chọn cùng sánh vai chiến đấu như trong đêm nay.

Bỏ qua con đường phía trước, bỏ qua mọi sự khác biệt chính kiến và lập trường.

Nguyên nhân chỉ có một, không thể chết, vô luận là nàng hay hắn, ai cũng không thể chết ở tại nơi này.

Sở Kiều rút chủy thủ ra, khẽ cười một tiếng: “Sẽ không liên lụy ngươi.”

Gia Cát Nguyệt nhoẻn miệng cười, ý cười dâng đầy đáy mắt. Sở Kiều lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười như vậy, không khỏi có hơi sững sờ.

“Theo sau ta.” Giọng của hắn rất ôn hòa nhưng cũng rất trịnh trọng.

Sở Kiều gật đầu, đáp: “Ngươi cẩn thận.”

Tiếng hô hào đột nhiên vang lên, Gia Cát Nguyệt nhướng mày, chợt đứng phắt dậy, đứa trẻ nằm trên lưng hắn bị hẫng, lều thấp nên cậu sợ bị đụng đầu, lập tức ôm đầu rụt cổ lại.

Tiếng gió kịch liệt phần phật chợt thổi vào, mái tóc dài của Sở Kiều bị thổi tung, bay tán loạn như những cánh bướm đen khiêu vũ giữa trời. Đứa trẻ mở to mắt, nhìn thấy một cái lều to như vậy thoáng cái đã bị người khác dùng móc giật lên. Ba người đứng giữa khoảng đất trống trải, chung quanh có hơn ba mươi chiến mã bao vây, người trên lưng ngựa ai cũng một thân võ phục, nhìn không có chỗ nào không là cao thủ dụng võ.

“Để đứa bé kia xuống.” Nam tử cầm đầu tay cầm ngọn thương, lạnh lùng chăm chú nhìn ba người Sở Kiều, trầm giọng nói với Gia Cát Nguyệt như bọn họ đã là vật trong túi, “Chớ chống cự vô ích.”

Song đáp lại lời gã đầu lĩnh cũng chỉ có ánh đao lạnh lẽo xẹt qua, một tiếng hô vang dội nhất thời vang lên giữa màn mưa, thân thủ hắn cũng coi như là linh hoạt, lập tức lắc mình né tránh, nhưng chiến mã bên dưới lại không có tố chất tốt như vậy, bị chấn kinh, con ngựa vừa dựng thẳng hai chân trước liền đã bị lưỡi chủy thủy sắc bén cắm phập lên cổ, nó hí lên kịch liệt, máu tươi tức thời bắn ra tung tóe.

Nam nhân đầu lĩnh bị hất khỏi lưng ngựa, nặng nề té xuống trên mặt đất, nhưng còn chưa bò dậy thì chiến mã bị kinh động đã hung hăng dẫm mạnh lên bụng hắn. Chỉ trong thoáng chốc, một tiếng gào thảm thiết kinh động đất trời vang lên.

Thuộc hạ của gã đầu lĩnh còn chưa kịp cứu hắn ra thì chiến mã lại hí thêm một tiếng, sau đó ngã ầm xuống đè lên người gã. Tiếng xương thịt vỡ vụn rõ ràng vang lên trong màn mưa ào ạt, tất cả đều có thể nhìn thấy rõ ràng thảm trạng của nam nhân nằm dưới mình ngựa. Song bọn họ đã không còn thời gian suy nghĩ, bởi vì ngay sau biến cố ngắn ngủi kia, nam nhân đối diện đã lao lên nhanh như một con báo.

Lưỡi kiếm rời khỏi vỏ bỗng nhiên phát ra âm thanh như tiếng rồng gầm. Từng nhát chém như tia chớp cắt ngang không trung, kéo theo tiếng sấm ầm ầm ở phía sau, máu tươi vung vẩy khắp nơi. Gia Cát Nguyệt hào khí ngất trời, hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng, bắt đầu điên cuồng tấn công, khí thế sắc bén, chiêu thức uy mãnh.

Thân thể hiện giờ vốn ngay cả đi lại cũng khó khăn, nhưng Sở Kiều hiểu rõ sống chết đang ở trước mắt, muốn lùi cũng lùi không được. Nàng vốn cho rằng bọn họ là thương nhân ở Hiền Dương thì sẽ nể tình Đại Đồng Hành mà che chở cho hai người khi có biến cố, nhưng bây giờ Lưu Hi làm phản, sát hại toàn bộ người của các gia tộc khác, một khi nàng để lộ thân phận, chỉ e sẽ bị truy cùng đuổi tận còn quyết liệt hơn. Vì vậy cô gái trẻ một thân áo váy thêu hoa màu xanh nhạt chỉ có thể quyết tâm liều chết tấn công phá vòng vây, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt băng lãnh tựa sương, thủ đoạn tàn nhẫn như La Sát.

Tiếng binh khí va chạm vang lên kịch liệt, Gia Cát Nguyệt một chiêu đẩy lui ba gã hộ vệ, nhưng đôi bên đều bị đả thương, đối phương chết hai trọng thương một nhưng ngực Gia Cát Nguyệt cũng bị chém một nhát, máu tươi túa ra.

“Thúc thúc!” Đứa bé trai sợ hãi kêu to: “Thúc chảy máu kìa!”

Sở Kiều nghe thấy liền vung kiếm đẩy lùi một gã hộ vệ, tung người đá mạnh vào ngực gã khiến gã lảo đảo ngã ngồi ra trên mặt đất.

“Ngươi sao rồi?” Sở Kiều đưa một tay đỡ lấy Gia Cát Nguyệt. Đối phương biết sự lợi hại của hắn nên phần lớn công kích đều nhắm hắn mà đến. Hiện tại Gia Cát Nguyệt đã có ba chỗ bị thương, trên ngực, cánh tay và bắp chân đều có.

Gia Cát Nguyệt phun ra một ngụm bọt máu, lắc đầu, mắt tối lại, sắc mặt lạnh như băng, đôi môi đã hồng nay lại thêm đỏ. Hắn khẽ liếm vệt máu trên môi, trầm giọng nói: “Không chết được.”

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng binh khí xé gió, Gia Cát Nguyệt xoay người lại, mạnh mẽ đỡ lấy chiến đao của đối phương. Sở Kiều cũng đồng thời xoay người lại, len dưới nách Gia Cát Nguyệt đâm thẳng vào ngực đối phương, cổ tay khẽ lách, sau đó dùng sức hất ra. Một chiêu tất sát, trong nháy mắt, tất cả mọi người thậm chí có thể nhìn thấy trái tim của gã thị vệ bị lôi ra ngoài, bắn lên không trung.

Mưa càng lúc càng lớn, trắng xóa cả đất trời, mở to mắt vẫn không nhìn rõ trước mặt. Sấm sét cuồn cuộn, đám thị vệ không ngờ hai người này lại khó đối phó đến như vậy nên cũng không gọi đến nhiều người lắm. Hiện tại thấy thoáng cái đã chết hơn mười người thì bọn họ nhất thời kinh hãi, lập tức lớn tiếng kêu gọi đồng bọn, xa xa liền có số lớn nhân mã tiến tới gần. Còn vòng ngoài doanh địa lại càng có nhiều thị vệ hơn, bọn họ đứng trong bóng tối, bao thành vòng vây cứng như thép ngăn cản đường chạy trốn của ba người Sở Kiều.

“Tinh Nhi, chúng ta trốn không thoát rồi.”

Sở Kiều nhẽ nhướng mày, khóe miệng vẫn mang ý cười, lặng lẽ cười hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Đầu hàng?”

“Ha ha!” Gia Cát Nguyệt cất tiếng cười to, đám thị vệ bốn phía định lao lên cho bọn họ một chiêu trí mạng nhất thời kinh ngạc, bị dọa đến vỡ mật.

“Ngươi nói xem?”

Ngay sau đó, hai người cùng nhau quay đầu lại, ánh mắt đồng thời hướng về phía doanh trướng lớn nhất giữa bóng tối mịt mù. Đó chính là chủ trướng của Lưu thị, bên trong chính là tân đông gia của Lưu thị, người vừa một tay sắp đặt đợt tàn sát vừa rồi – Lưu Hi.

Bắt giặc phải bắt vua trước, suy nghĩ của hai người thực vô cùng nhất trí ngoài dự kiến.

“Tiểu tử.” Gia Cát Nguyệt bất cần cười khẽ: “Sợ không?”

Đứa trẻ nằm trên lưng hắn, nỗi sợ ban đầu đã biến mất, cậu bé tựa như lại nhớ tới trận huyết tẩy ngày hôm qua, cha mẹ chết ngay ở trước mắt, tất cả người thân thường ngày hay mỉm cười yêu thương với mình đều hóa thành thi thể lạnh băng. Mạnh thúc thúc ôm cậu trong lòng, đao kiếm nhiều như vậy nhưng đều chém hết lên người thúc ấy, máu tươi nóng bỏng như dầu sôi. Cậu bé cắn chặt răng, mắt đỏ lên, đưa ngón tay nhỏ xíu ra chỉ vào đám người kia, trong giọng nói chứa đầy hận ý: “Thúc thúc, chính là bọn họ!”

Đứa trẻ thấp giọng nói, gằn từng chữ một, “Chính bọn họ giết cha mẹ Mặc Nhi, giết tỷ tỷ của Mặc Nhi, chính là bọn họ!”

“Là Lưu thị ở Hiền Dương?” Gia Cát Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không thèm để vào mắt.

Gia Cát Nguyệt đưa tay vào trong ngực móc ra một thanh pháo hiệu được chế tác tinh xảo, giật khóa an toàn xuống, một luồng sáng màu xanh ngọc trong nháy mắt bắn lên màn đêm đen nhánh, nổ tung thành một đóa hoa vàng rực rỡ.

Đám người nhất thời kinh hãi, tưởng rằng hắn đang gọi viện binh.

Nhưng Gia Cát Nguyệt lại quay đầu sang nói với Sở Kiều: “Cho dù hôm nay chết ở đây thì nhất định cũng sẽ có người báo thù cho chúng ta.”

Sở Kiều lắc đầu cười, “Chúng ta sẽ không chết ở đây.”

Gia Cát Nguyệt thoáng sửng sốt, ngay sau đó cười to, cất giọng sang sảng: “Tốt, vậy chúng ta cùng nhau phá vòng vây ra ngoài vậy!

“Tinh Nhi, đoạt lấy ngựa!”

Trong nháy mắt hai người chuyển thủ thành công, liên tục đánh phá vòng vây, đoạt lấy ngựa tung mình nhảy lên. Hai con chiến mã đồng loạt hí dài, bảo kiếm của Gia Cát Nguyệt đang cắm trên cổ một tên thị vệ, nhìn thấy một tên khác đang tấn công về phía đứa trẻ trên lưng mình, hắn hừ lạnh một một tiếng, mắng hai chữ ‘hèn hạ’ rồi vung vỏ kiếm bổ lên đầu đối phương.

Tiếng sọ bị vỡ vang lên, Gia Cát Nguyệt đá văng thêm một gã theo sát phía sau, cao giọng quát lớn: “Tinh Nhi, mau theo ta!”

Nói xong Gia Cát Nguyệt liền thúc mạnh vào đùi ngựa. Chiến mã hí dài, điên cuồng tung vó phá vòng vây chạy ra. Đám thị vệ dùng thân thể làm rào chắn nhất thời biến thành giấy mỏng dưới lưỡi kiếm của hắn. Mưa gió mịt mù đất trời, lẫn trong màn mưa là máu tươi nhuộm đỏ cùng tiếng kêu giết rung trời.

“Bảo vệ chủ trướng!” Tiếng gào gấp gáp liên tiếp vang lên, đám thị vệ kinh hãi chạy về phía chủ trướng.

“Bảo vệ thiếu đông gia!”

“Mục tiêu của hắn là thiếu đông gia, mau giết chết hắn! Giết chết chiến mã hắn đang cưỡi!”

“Cung thủ! Cung thủ mau chuẩn bị!”

Khắp nơi đều là tiếng kêu giết, bốn phía đều là tiếng gào khủng hoảng, người không biết sẽ tưởng rằng nơi này đang bị đại quân phục kích, chứ không thể ngờ kẻ địch của bọn họ chỉ có ba người, nói đúng hơn thì chỉ có hai người mà thôi.

Máu tươi tuôn chảy, mưa rơi xối xả, Sở Kiều theo sát ở sau Gia Cát Nguyệt, mạnh mẽ vung binh khí che chở đứa trẻ trên lưng hắn. Hơn nửa thế công phía trước đều bị nam nhân ngăn cản nên hiện tại nàng không chút mảy may bị thương. Một đêm này dường như dài đến lạ thường, thời gian tựa như không hề trôi qua. Cuồng phong vẫn thổi qua hai bên tai, hai người từng chút một đến gần gian lều lớn nhất. Sở Kiều tựa như có thể nhìn thấy được quang cảnh xa hoa bên trong, rèm trắng muốt cùng thảm lông dày êm, huân hương lãng đãng như ru ngủ.

Chế độ này là như vậy, tàn nhẫn khắc nghiệt như lò luyện, vạn vật lầm than, hàng nghìn hàng vạn người dân vô tội bị giày xéo, máu thịt chia lìa, phụ tử ly tán. Quý tộc là trời, dân chúng như đất, nô lệ lại như cỏ rác, không hề có chút công lý chính nghĩa.

Bên trong màn đêm thăm thẳm, mọi suy nghĩ trong đầu như được tín ngưỡng dẫn dắt, Sở Kiều cắn chặt răng, mắt thấy chủ trướng càng lúc càng gần thì trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác nôn nao khó tả.

Lật đổ tất cả, bầu trời sẽ lại trong xanh, thế gian sẽ trở nên thái bình.

“Hây!” Sở Kiều chém mạnh vào tay một gã thị vệ, không chút e dè tiếp tục lao về phía trước.

Qua hai kiếp hơn nửa đời người, nàng vẫn kiên định với tín ngưỡng của mình như cũ!

*Ầm!*

Một tia sét bỗng nhiên đánh xuống, da đầu tất cả đều tê dại, gốc cây bị sét đánh bốc cháy đùng đùng, mùi khét bay khắp bốn phía.

Ngay lúc đó, đứa bé trai nằm trên lưng Gia Cát Nguyệt đột nhiên gào to. Sở Kiều vừa ngẩng lên nhìn thì bất chợt như rơi vào hầm băng, toàn thân rét lạnh, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Nàng cau mày, một chữ cũng nói không thành lời, bàn tay cầm đao càng lúc càng chặt.

Toàn bộ tỉnh táo tan mất, một khắc kia, cuồng nộ trong đầu nàng như cơn sóng đập vỡ đê, gào thét ào vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.