Chiếc Mặt Nạ Hoàn Hảo Của Thiên Thần

Chương 10: Trung thu




Nam tử tuấn tú thân mặc trường bào tử kim tựa người trên giường, hai vũ cơ xinh đẹp yểu điệu ngả đầu vào ngực hắn, ánh mắt mị hoặc long lanh như nước, tư thái mềm mại, dùng ngón tay nhón một trái nho căng tròn bóng loáng như ngọc đút vào miệng nam nhân.

“Tứ gia!” Một thị vệ mặc y phục dạ hành, trên mặt lấm tấm đỏ từ ngoài cửa tiến vào, màu sắc áo khiến mắt nhìn không rõ nhưng hắn vừa đi vào liền mang theo mùi máu tanh nồng khiến người khác buồn nôn.

Thị vệ quỳ xuống trên mặt đất, cất giọng vang vang: “Mọi chuyện đều đã được xử lý thỏa đáng.”

Phong tứ gia danh tiếng vang dội khắp thành Hiền Dương khẽ nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Xong chuyện rồi thì đều về ngủ đi.”

…………………………………………………………………………………….

Buổi tối ngày hôm đó, không chỉ ở sơn cốc mà thành Hiền Dương cách đó khoảng một ngàn dặm cũng vang dậy tiếng chém giết rung trời, toàn bộ thế lực trong thành đều bị thanh tẩy sạch sẽ, vô số máu tươi chảy xuống nhuộm đỏ sông Xích Thủy, tiếng kêu thét thảm thiết vang vọng khắp nơi khiến dân chúng trong thành thức trắng đêm. Mà cảnh vệ thành lại như đều chết cả, chớp mắt liền hóa thành người câm điếc, làm như không nhìn thấy đám đông người đầy máu tươi quỳ trước cửa nha môn, liều chết không đi.

Kết quả những người đó càng lúc càng náo loạn, nha môn không thể không báo cho mấy ‘thế lực bảo kê ở địa phương’ giúp đỡ, Phong tứ gia vừa nghe nói có người can đảm quấy rầy giấc ngủ của thành thủ đại nhân ‘thanh liêm’ thì liền lập tức phái một số đông thuộc hạ đi kéo những người đó đi, còn căn dặn phải ‘tử tế dạy dỗ chút đạo lý’ cho bọn họ biết.

Sáng sớm ngày thứ hai, ánh sáng mặt trời xé tan màn đêm, lúc bá tính thành Hiền Dương ra khỏi cửa thì mọi thứ đều như không có gì thay đổi, phố xá vẫn rất náo nhiệt, Tương Tam ở cách vách vẫn đi từng nhà thu phí bảo hộ, Lý Tứ sát đường vẫn mang bảy tám tiểu thiếp đi dạo phố, trước cửa hàng bánh bao Ngô Ký vẫn đầy người xếp hàng chờ mua bánh bao…

Hết thảy cũng không có gì khác, cho nên dân chúng thực vui vẻ mà nghiệm ra, chuyện tối qua chả có liên quan gì tới bọn họ, cuộc sống vẫn cứ thế mà tiếp diễn.

Có điều, người tinh tường đều lặng lẽ nhận ra chút dị thường rất nhỏ.

Chưởng quỹ mấy tiệm lương thực của Lưu viên ngoại đã đổi người, trừ mấy gã sai vặt ra thì ngay cả vị tiên sinh ở phòng thu chi cũng không thấy nữa.

Tối qua hình như kho muối của ông chủ Giả bị cháy, cho dù kịp thời dập lửa nhưng muối mua về hôm nay đều có thoang thoảng mùi khói.

Tiền trang Âu Dương mở cửa muộn hơn một canh giờ so với ngày thường, hơn nữa cũng không thấy mặt đại quỹ ở quầy, nghe nói tối qua ông ta phát bệnh cấp tính…

…………………………………………………………………………………….

Đến giữa trưa, Phong tứ gia nhận được tin do thủ hạ đưa tới, đọc xong hắn liền đi tới bên cạnh án thư, đắn đo hồi lâu mới viết xuống mấy chữ, dán kín phong thư rồi giao cho thuộc hạ mình tin tưởng nhất.

Lúc đưa thư ra, trên mặt Phong tứ gia lộ thần sắc nghiêm nghị hiếm thấy, “Phải giao tận tay chủ nhân, không được có bất kỳ sơ suất gì.”

Gió đông thổi, hoa liễu xanh rì, năm nay thời tiết sẽ rất tốt.

Cùng lúc đó, bên trong sơn cốc tĩnh mịch cũng lượn lờ khói bếp, chỉ sau một đêm chém giết điên cuồng, số người trong đội ngũ đã giảm quá nửa, chỉ còn lại không tới bảy trăm người, số còn lại đều mất mạng.

…………………………………………………………………………………….

Gia Cát Nguyệt bưng một chén cháo trắng đi đến bên cạnh Sở Kiều, sắc mặt nàng vẫn rất xấu nhưng cũng đã tỉnh táo hơn nhiều. Lều rất nhỏ nên không thể đứng thẳng người ở bên trong, hắn ngồi xổm xuống đỡ Sở Kiều dậy, thấp giọng nói: “Ăn một chút đi.”

Mặt Sở Kiều trắng bệch, thân thể vô lực nhưng nàng vẫn trầm giọng hỏi: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”

“Còn thế nào nữa?” Gia Cát Nguyệt khinh thường hừ khẽ, thản nhiên nói: “Người đáng chết đều chết cả, không đáng chết cũng chết theo. Lưu thị không cần tốn nhiều công sức cũng có thể độc chiếm tài sản của phú gia kia, chiêu cũ rích.”

Sở Kiều khẽ nhăn mày, chậm rãi nói: “Nói như vậy, là Lưu Hi muốn chiếm đoạt tài sản của những phú thương khác? Hắn không sợ gia đình của những người đó đến báo thù sao?”

Gia Cát Nguyệt lắc đầu, “E gia đình của đám phú thương kia đều đã không còn trên nhân thế.”

“Ý ngươi là…”

“Đúng.” Gia Cát Nguyệt gật đầu, trầm giọng nói: “Nếu là ta, đã làm thì nhất định phải bảo đảm chỉ một lần gọn ghẽ. Tuy tài sản của Âu Dương thị, Giả thị và Vương thị kém hơn so với Lưu thị, nhưng một khi bọn họ liên hợp bắt tay thì một mình Lưu thị tuyệt đối không thể chống lại. Nếu Lưu Hi đã quyết định nuốt hết khối tài sản này thì nhất định sẽ quăng lưới một lần bắt hết, ngay cả người nhà của bọn họ. Thành Hiền Dương tối qua hẳn không hề an bình.”

Sở Kiều nhíu chặt mi tâm, “Lưu Minh Tuấn chẳng nhẽ lại đồng ý cho Lưu Hi làm thế? Như vậy, cơ nghiệp của bọn họ ở thành Hiền Dương sẽ xem như bị hủy hoàn toàn.”

“Ngươi vẫn cho rằng chuyện này là ý của Lưu Minh Tuấn sao?” Gia Cát Nguyệt cười khẽ, “Tinh Nhi, ngươi đầu óc không tệ, thân thủ cao, phản ứng cũng nhanh nhẹn, có điều ngươi lại không biết đọc lòng người. Lưu Hi phản rồi, nếu như ta đoán không sai, tối hôm qua người đầu tiên đi gặp Diêm Vương chính là Lưu Minh Tuấn.”

“Lưu Hi phản rồi?” Sở Kiều hơi sững sờ, cố gắng hồi tưởng lại con người trẻ tuổi mình gặp ở thành Hiền Dương lúc trước, người nọ lúc nào cũng cười toét miệng khoe hàm răng trắng, kỹ thuật cưỡi ngựa rất khá. Thời điểm Lưu Minh Tuấn giới thiệu người cháu này với nàng, ông ta còn cười ha ha, đắc ý vỗ vai hắn, rất tự hào nói rằng hắn cũng coi như là một nửa con trai của ông ta…

“Vì sao Lưu Hi muốn phản? Có lẽ, hắn không cam lòng làm một phú ông mà muốn rảo bước lên con đường làm quan. Nhưng chính quyền Đại Hạ lại bài xích ngoại nhân, các địa vị chính đều bị thế gia nắm giữ, hắn không có căn cơ trong triều, muốn bò lên thì tốn mười năm cũng chưa chắc thành, vì vậy mới quyết định được ăn cả ngã về không, gom hết tài phú của thành Hiền Dương làm vốn để có thể thẳng tiến gia nhập giai cấp thượng lưu ở Biện Đường. Có số gia sản lớn như vậy trong tay, hắn đi chuyến này đến Biện Đường cũng sẽ không có ai dám coi thường hắn.” Gia Cát Nguyệt lẩm nhẩm phân tích từng chút một.

Gia Cát Nguyệt đơn giản nói ra một lời, nhưng lời của hắn lại như từng lưỡi dao cắt vào lòng Sở Kiều, bởi vì nàng biết rõ thân phận của những người đã chết đó. Hiện tại điều khiến nàng lo lắng nhất là, Lưu Hi vốn chính là người của Đại Hạ tìm cách xâm nhập căn cứ của Đại Đồng Hành ở thành Hiền Dương nhằm chiếm cứ tài phú sau nhiều năm kinh doanh của bọn họ. Có điều vì sao hắn muốn đi Biện Đường thì nàng lại đoán không ra.

…………………………………………………………………………………….

Gia Cát Nguyệt thực sự là một người cực kỳ thông minh, bởi vì sau khi được thám báo đưa tin về, chúng quan viên của Biện Đường cũng đưa ra kết luận gần giống như vậy.

Lưu Hi diệt trừ các thế lực khác, thu gom tài sản chính là để đến Biện Đường tìm mua chức quan.

“Sách Nhi.” Sắc mặt Đường hoàng có hơi nghiêm trọng, ông nặng nề vỗ vỗ vai con trai, trầm giọng nói: “Tên Lưu Hi này, nắm giữ không tốt, bất cẩn sẽ bị hắn cắn vào tay đấy. Lưu gia ở Hiền Dương chỉ là thương nhân mà lại có thể sinh ra nhân tài như thế?”

Lý Sách nheo mắt, mỉm cười nói: “Phụ thân, con thích nhất người có dã tâm.”

…………………………………………………………………………………….

Có điều, bọn họ đều không biết, cái người tên Lưu Hi bị mọi người kiêng dè kia đã bị nhét vào bao bố cột đá, chìm sâu dưới đáy sông Xích Thủy ngay từ mấy ngày trước rồi.

Thế sự loạn lạc, có người vội vàng thối lui, có người mơ hồ không rõ, có người bàng quan đứng ngoài, cũng có người nắm hết mọi sự trong tay.

Nhìn ngoài mặt dân chúng chỉ có thể mơ hồ cho rằng là bọn họ do cường đạo cướp bóc hay bị kẻ thù đuổi giết. Người thông minh như Gia Cát Nguyệt hay Lý Sách thì có thể cẩn thận thăm dò, cố gắng tìm hiểu nguyên nhân. Mà người thiết lập kế hoạch mới có thể chân chính tháo dỡ tầng tầng quan hệ dây mơ rễ má kia, chân tướng sự việc chỉ có thể chờ đợi ngày được phơi bày khắp thiên hạ.

Bên trong gian lều lớn nhất sơn cốc, nam tử bạch y ngồi trên giường ấm, ngoài cửa là một hàng thị vệ dựng thẳng thương đứng canh.

Một thanh niên khoảng hơn hai mươi người mặc áo giáp bằng da tiến vào, quỳ xuống cất giọng vang vọng: “Thế tử điện hạ.”

Yến Tuân khoác áo lông trắng muốt, bên dưới giường là lò than đỏ lửa, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi nhưng sắc mặt vẫn vô cùng tái nhợt. Nam nhân lặng lẽ ngồi yên, biết có người vào nhưng cũng không hề chuyển mắt, chỉ khẽ ừ một tiếng tỏ vẻ đã nghe thấy.

“Toàn bộ số tài vật đã được kiểm kê ổn thỏa, Tả Đình đang cử người trông coi. Đám chủ nhân các nhà còn lại cũng đều được xử lý sạch sẽ, thuộc hạ có phái người đào một cái hố sau núi, đã chôn cất xong.”

Yến Tuân vẫn không nói gì, tựa hồ như đã ngủ, người trẻ tuổi khẽ liếm đôi môi, tiếp tục nói: “Chỉ… chỉ có điều… bây giờ vẫn chưa tìm được tiểu công tử của Âu Dương gia.”

Yến Tuân khẽ cau mày, nhưng vẫn không hề mở mắt ra, chỉ thản nhiên nói: “Thế thì mau đi tìm.”

“Dạ, dạ!” Cậu thị vệ trẻ tuổi vội vàng đáp: “Đứa trẻ kia mới bốn tuổi, nơi này ngoài núi non trùng điệp ra thì đều là rừng rậm bao phủ, nó nhất định chạy không xa.”

“Trình Viễn.” Một thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên, cậu thị vệ trẻ tuổi sợ đến nhảy dựng, vội vàng đáp lại.

Yến Tuân rốt cuộc mở mắt ra, con ngươi đen nhánh ẩn chứa sự cơ trí cuồn cuộn, hắn bình tĩnh nói: “Ngươi có biết vì sao Đại Hạ lại rơi vào tình trạng như hiện giờ không?

Cậu thị vệ tên Trình Viễn nhất thời ngẩn ra, miệng mở to nhưng chẳng nói được lời nào.

“Chính là vì ban đầu lúc tru diệt cả nhà ta, bọn họ đã không quyết đoán mà diệt cỏ tận gốc đối với ta, ngươi hiểu chưa?”

Cậu thị vệ trẻ tuổi lập tức quỳ xuống dập đầu hai cái, bối rối nói: “Thuộc hạ hiểu… rõ rồi ạ.”

“Được, vậy thì đi làm việc đi.” Yến tuân khẽ phẩy phẩy tay, người nọ liền vội vàng cung kính đứng dậy, vừa định lui ra thì lại nghe Yến Tuân thản nhiên nói: “Làm xong việc thì đi chịu quân pháp, xem ra cần một ấn tượng sâu sắc mới có thể khiến ngươi nhớ kỹ thân phận hiện giờ của ta.”

Trình Viễn cả kinh, vội vàng đáp: “Dạ, thuộc hạ đã nhớ kỹ, thiếu đông gia.”

Bên trong lều lại an tĩnh trở lại, Yến Tuân tựa người lên mặt giường êm, toàn thân tựa hồ như bị vùi trong tấm áo choàng lông dày sụ. Hắn chậm rãi nhíu mày, có chút phiền cất giọng nhàn nhạt: “Man di phương Nam chết tiệt…”

…………………………………………………………………………………….

Ngày thứ hai, toàn doanh địa không hề có ý định rời đi, Gia Cát Nguyệt ra ngoài nhìn một vòng, ngoại trừ hạ nhân của Lưu thị thì không còn thấy bóng dáng tùy tùng của bất cứ nhà nào khác. Tuy trong lòng có hơi khẩn trương, nhưng Sở Kiều đang trong tình trạng như vậy, hắn không thể lỗ mãng mang nàng rời đi.

Gia Cát Nguyệt đi đến cạnh xe ngựa lấy chút lương khô, vừa quay lại liền bắt gặp đứa bé gái tên gọi Tinh Tinh kia. Cô bé đang núp cạnh một gian lều nhỏ, e dè ló đầu ra, đôi mắt tròn to như hột nhãn trên khuôn mặt bụ bẫm đang âm quan sát hắn, tròng mắt đảo quanh như đang tìm kiếm vị tỷ tỷ dịu dàng hôm qua.

Ngó thấy Gia Cát Nguyệt đang nhìn mình, cô bé liền híp mắt nở nụ cười lấy lòng với hắn, lộ ra hai cái răng cửa bị sún.

Gia Cát Nguyệt nhất thời sầm mặt, không thèm nhìn cô bé nữa mà lập tức xoay người đi về phía lều. Nhưng vừa đi chưa được hai bước, hắn đã nghe tiếng bước chân sột soạt theo ở phía sau, quay đầu lại thì thấy đứa bé gái kia đang cẩn thận cất từng bước nhỏ đi theo mình.

Gì nữa đây? Lại muốn ăn thịt?

Gia Cát Nguyệt cau mày, trầm giọng nói: “Còn đi theo nữa liền cắt chân ngươi.”

“Oa!”

Một tràng khóc to kinh người đột nhiên vang lên khiến Gia Cát Nguyệt bị dọa đến giật bắn người, đứa bé kia ngoác miệng khóc lớn, vừa khóc vừa quay đầu chạy về hướng ngược lại. Toàn bộ hạ nhân trong doanh địa đều lũ lượt dùng ánh mắt quái dị nhìn Gia Cát Nguyệt, trong mắt tập thể như đang nói: chậc chậc, đúng là lòng dạ lang sói, lại đi ăn hiếp một đứa con nít.

Gia Cát Nguyệt nhất thời có chút buồn bực, thật ra hắn chỉ muốn dọa cô bé một chút mà thôi. Lúc hắn trở lại lều thì Sở Kiều vẫn còn đang ngủ. Gần đây nàng ngủ đặc biệt nhiều, khi đang nói chuyện cũng sẽ tự nhiên trở nên mơ màng rồi thiếp đi.

Gia Cát Nguyệt ban đầu có chút lo lắng, nhưng thấy lúc không ngủ nàng đã có thể miễn cưỡng đi lại thì cũng có phần nhẹ nhõm hơn. Tối thiểu, qua cơn hoạn nạn này, nàng đã có chút tin tưởng hắn hơn, ví dụ như bây giờ, hắn an vị ngồi xuống bên cạnh nàng, nàng cũng sẽ không bất chợt chồm dậy kề chủy thủ lên cổ hắn.

Trời dần tối, Gia Cát Nguyệt khẽ thở dài, đột nhiên cảm thấy hết sức phiền não.

Hổ xuống đồng bằng đến chó cũng có thể kinh thường, hắn bây giờ ngay cả cái doanh địa như vậy cũng không thể công phá ra ngoài.

“Ưm…” Một tiếng hừ khẽ vang lên, Sở Kiều chậm rãi mở mắt, chợt nhìn thấy Gia Cát Nguyệt ngồi bên cạnh thì không khỏi có chút lúng túng, không tự chủ đưa tay vuốt vuốt tóc, cất giọng nghèn nghẹt, hơi mất tự nhiên hỏi: “Mấy giờ rồi? Ta lại ngủ lâu như vậy.”

Gia Cát Nguyệt không đáp mà chỉ đưa tới một túi nước. Sở Kiều nhận lấy túi nước, mới vừa uống một hớp, lại thấy hắn còn đang nhìn mình thì nhất thời bất cẩn sặc một cái.

“Khụ khụ khụ!”

“Ngốc chết đi được.” Gia Cát Nguyệt liếc Sở Kiều trắng mắt, nhưng tay vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng.

Ho khan hồi lâu mới hồi phục tinh thần, Sở Kiều hung hăng trợn mắt nhìn Gia Cát Nguyệt một cái rồi đoạt lấy túi nước, uống một hơi hai ba ngụm lớn, sau đó tùy tiện nói: “Ta đói.”

Thật ra vừa nãy Gia Cát Nguyệt ra ngoài chính là đi lấy lương khô, nhưng bây giờ thấy thái độ này của nàng thì hắn lại không muốn đưa ra, chỉ lạnh lùng hừ khẽ: “Ta là nô tài của ngươi à?”

“Nô tài?” Sở Kiều nhìn nhìn hắn, “Ngươi làm nô tài thì được việc gì chứ? Nô lệ như ngươi đem ra chợ bán, đoán chừng không đáng giá một đồng.”

Gia Cát Nguyệt nhìn nàng chăm chăm, ngay sau đó hừ một tiếng, “Vậy ngươi thì đáng giá?”

“Dù sao cũng đáng giá hơn ngươi.”

Cả hai còn đang tiếp tục tiết mục đấu võ mồm mỗi ngày thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân tiến về phía bọn họ. Hai người sửng sốt, Gia Cát Nguyệt đứng bật dậy, rút chủy thủ ra cầm trong tay. Hắn vừa định ra cửa thì chợt nghe *phịch* một tiếng, có hai thân ảnh nho nhỏ ào vào, suýt nữa đã kéo rách rèm cửa.

Sở Kiều và Gia Cát Nguyệt đồng thời kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau. Ngay sau đó Sở Kiều nhanh chóng mở miệng trước tiên, nhẹ giọng hỏi: “Nhóc, em muốn làm gì?”

Mặt tiểu Tinh Tinh đen thui, hai mắt hồng hồng, cô bé đang kéo tay một đứa trẻ còn nhỏ hơn cả mình, nghe thấy giọng của Sở Kiều liền mếu xệch miệng, nước mắt ào ào rớt ra, càng lúc càng nhiều.

Sắc mặt Gia Cát Nguyệt lập tức trở nên vô cùng khó coi, hắn nhìn nhìn hai đứa trẻ đen thui như vừa lăn lộn trong hầm than ra, không nhịn được trầm giọng nói: “Ai cho ngươi vào đây, mau ra ngoài.”

“Hu hu hu…”

Đứa trẻ thoạt nhìn chỉ khoảng bốn năm tuổi kia đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ đen thui, đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng đang long lanh ngấn nước nhìn Gia Cát Nguyệt, đôi môi run rẩy phát ra tiếng khóc nức nở như một con thú con, hai cánh tay mũm mĩm giơ ra đưa về phía nam nhân.

Gia Cát Nguyệt nhiều năm bày mưu nghĩ kế ra trận giết định, chưa từng sợ hãi lùi bước, nhưng giờ khắc này hắn lại đột nhiên có chút luống cuống, giơ ngón tay chỉ về phía đứa nhóc, lớn tiếng kêu lên: “Ngươi, ngươi đứng lại, không được tới đây. Ta ra lệnh cho ngươi, lập tức đi ra ngoài!”

“Oa!” Một tiếng khóc lớn đến kinh thiên địa quỷ nhất thời vang lên, đứa bé kia chợt lao đến ôm lấy đùi Gia Cát Nguyệt như chó dữ vồ mồi, nước mắt nước mũi gì cũng đều cọ hết lên người hắn, vừa cọ vừa khóc lớn: “Cha!”

Trong thoáng chốc, gương mặt tuấn tú của Gia Cát Nguyệt chợt như bị xung huyết, cơ hồ có thể dùng bốn chữ ‘hoảng loạn thất kinh’ để diễn tả thần sắc hiện giờ của hắn. Hắn liếc sang Sở Kiều đang trợn mắt há hốc một cái rồi vội vàng nói: “Ai là cha ngươi chứ? Buông ra! Bằng không ta đánh!”

“Cha!” Đứa bé trai cao không tới đùi Gia Cát Nguyệt, tuy nhỏ người nhưng sức lực lại rất lớn, cậu bé dùng cả hai tay hai chân liều mạng bám chặt lấy hắn, vừa khóc vừa kêu: “Cha, cha.”

Đứa trẻ nhỏ xíu như vậy, đoán chừng bị đá một cước liền sẽ mất mạng nên Gia Cát Nguyệt đánh không được mà đẩy cũng không ra, cuối cùng hắn đành xoay đầu lại, rất oan ức nói với Sở Kiều: “Ta thật sự không phải là cha nó.”

Chính hắn cũng không biết vì sao lại muốn giải thích với Sở Kiều, có điều nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc cùng ánh mắt có chút hả hê của nàng, hắn lại càng thêm phát hỏa.

Sở Kiều vẫn cười không ngừng, nhưng trong lòng cũng cảm thấy chuyện có chút kỳ quái, nàng biết có hỏi đứa bé trai cũng chẳng được gì nên quay đầu sang nhìn về phía tiểu Tinh Tinh, hỏi: “Tinh Tinh, cậu nhóc này là ai vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Tinh Tinh còn chưa trả lời thì đứa bé trai đang khóc nức khóc nở đột nhiên xoay đầu lại, giống như lúc này mới phát hiện trong phòng còn có Sở Kiều, nhìn thấy người này đang cười dịu dàng, bộ dáng lại dễ mến, thoạt nhìn có vẻ rất ôn nhu.

Cậu bé con lại lập tức mếu miệng, tủi thân vươn tay ra với Sở Kiều, thút thít gọi: “Mẹ…”

Oành!

Toàn bộ thế giới lập tức trở nên hỗn loạn.

Beta kirowan (từ giờ sẽ gọi là Nâu nhé) có ý kiến: đoạn anh với chị tranh cãi xem ai có giá hơn, cảm thấy anh Nguyệt mà bán làm nam sủng bảo đảm cực có giá

Cảm nghĩ của người dịch: một chương mà nhiều cảm xúc quá, buồn, e sợ, cuối cùng là cười như điên. Anh Nguyệt đáng yêu quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.