Chiếc Lá Ký Sinh

Quyển 2 - Chương 35




Một con bồ câu trắng như tuyết từ ngoài cửa sổ nghiêng ngả lảo đảo bay vào, lấy một loại tư thái sức cùng lực kiệt ngã xuống mặt bàn.

Âu Dương thiếu chủ bình tĩnh dị thường cởi cuộn thư dưới chân nó, mở ra xem.

Ta tròn mắt hữu thần lấy ngón tay chọc chọc con bồ câu đang phơi bụng nhìn trời kia, nó khẽ run rẩy, vẫn nhúc nhích được.

Hoàn hảo... Xem ra vẫn còn sống... Vừa rồi ta đã nghĩ rằng nó bị hai cha con họ Âu Dương kia bức đến chết mệt rồi chứ.

Không phải chỉ là quyết định thời gian địa điểm gặp mặt thôi sao, cần hai người bọn họ gửi thư tới tới lui lui hơn mười lần sao... Hay là vẫn còn nguyên nhân đặc biệt gì bên trong mà ta không biết đây?

Ách... Liếc mắt nhìn Âu Dương thiếu chủ đang chăm chú đọc tin tức, ta xoay người ôm con bồ câu đáng thương lên, đang định đưa nó về ổ ở phía hậu viện nghỉ ngơi cho lại sức, vừa mới đi được hai bước đã bị người ta chặn đường bắt lại.

“Muốn đi đâu?”

Ngữ khí thiếu chủ đại nhân nghe qua có vẻ không tốt, ta vội vàng giơ con bồ câu trong tay lên thanh minh, “Ta đưa nó trở về...”

“Không cần.” Hắn quét mắt liếc nó một cái, “Con súc sinh này chuyên dùng mánh lới, đang giả chết thôi...”

Lời còn chưa dứt, tựa hồ để chứng minh lời hắn nói vô cùng chính xác, con bồ câu trong tình trạng hấp hối đang nằm trong lòng bàn tay ta nháy mắt vỗ cánh bay lên, tinh thần phấn chấn xoay hai vòng nữa trong phòng mới bay ra cửa sổ, phi thẳng về phía hậu viện.

...

...

...

Bà nó! Chim chóc ở Bạch Đà sơn quả nhiên không phải bình thường!

Ta tức giận bất bình trừng mắt nhìn Âu Dương thiếu chủ, hắn làm như không nhận thấy, bàn tay lại càng nắm chặt.

“Tại sao... Lại xa cách ta như vậy rồi?”

Ngẩn ra một lúc ta mới hiểu được hắn đang nói cái gì, không khỏi có điểm chột dạ cúi đầu, tựa hồ vẫn có thể cảm giác được có tầm mắt sáng quắc chăm chú nhìn vào mình.

Sau một lúc lâu, hắn mới thở dài, từ từ nói: “Thúc phụ ở đỉnh Lịch Sơn chờ chúng ta.”

Lịch Sơn cách khách sạn ước chừng ba mươi dặm, chúng ta lại chỉ mất nửa canh giờ là tới —— đương nhiên này không phải là dựa vào bản lĩnh của ta.

Mắt thấy đỉnh núi đã gần trong gang tấc, Âu Dương thiếu chủ mới thả ta xuống, quãng đường núi dài như vậy, sắc mặt hắn lại chỉ hơi hơi phiếm hồng mà thôi, hô hấp cũng chỉ thoáng dồn dập hơn một chút so với bình thường. Tuy rằng không phải người trong võ lâm, nhưng tổng cảm thấy võ công của người này... tựa hồ cũng không phải chỉ thuộc hàng thứ hai như trong sách viết a.

“Là có chỗ nào không thoải mái?”

Ta vội vàng lắc đầu.

Hắn đưa tay giúp ta kéo lại vạt áo, mới thấp giọng nói: “Vậy sao mặt lại hồng như vậy?” Dừng một chút vừa cười nói: “Không lẽ là do mới vừa rồi...”

Ta đạp hắn hắn một cước, phẫn nộ tự mình đi trước, phía sau truyền đến tiếng cười khẽ của người nào đó... Trên mặt lại càng nóng.

Trời xanh mây trắng, gió nhẹ rừng yên.

Thương tùng thúy bách, có người mặc bạch y khoanh tay mà đứng, chỉ cần một bóng dáng, cùng một khí thế uyên đình nhạc trì không giận mà uy —— đã đủ cho ta thấy thế nào gọi là ‘phong phạm cao thủ’ rồi!

[uyên đình nhạc trì: thâm trầm như vực sâu, vững vàng như núi cao]

So với vị Hồng Thất Công động kinh kia, thực hiển nhiên vị trước mắt đây mới không thẹn với danh hiệu ‘Ngũ Tuyệt’ a.

Mà khi vị võ lâm cao thủ này chậm rãi xoay người lại, rốt cục ta đã biết bộ dạng tuấn tú của Âu Dương thiếu chủ là kế thừa từ ai rồi.

Bỏ qua sự khác biệt về tuổi tác, vị lớn tuổi kia, ngũ quan càng thâm thúy hơn một chút, ngay cả con mắt cũng hơi hơi xanh biếc, ở hiện đại thì nhất định là con lai tiêu chuẩn, hơn nữa lại còn mang toàn những nét đẹp. Dáng vẻ Âu Dương thiếu chủ nhu hòa hơn rất nhiều, đại khái là do tiến thêm một bước pha trộn huyết thống người da vàng... Ồ, mắt hoa đào chẳng lẽ là di truyền từ mẹ hắn...

Tuy rằng nhiều năm qua ta luôn nhiệt tình yêu thích những kẻ hỗn huyết dễ nhìn, nhưng dường như người nào đó nhìn vẫn thuận mắt hơn một chút.

...

...

...

Nói lại, diện mạo này nhìn thế nào cũng thấy là hai cha con, còn giống hơn rất nhiều so với cặp cha con hờ tiểu vương gia cùng Hoàn Nhan Hồng Liệt, nhiều năm như vậy, thật sự không có ai nghĩ tới điều đó sao?

...

...

...

Ta còn đang phân tích tình trạng theo sinh vật học, xã hội học cùng với tâm lý học, Âu Dương thiếu chủ đã tiến lên trước vài bước, chắp tay nói: “Thúc phụ.”

—— lại chặn đúng tầm mắt của ta mới chết chứ.

Sau một lúc lâu, mới nghe thấy có người “Ừm” một tiếng, thanh âm kia cực giàu từ tính... Ách, giọng nói của Âu Dương Phong khi ở sơn cốc nghe được dường như hoàn toàn khác biệt, chẳng lẽ còn có người thứ tư nào ở đây sao?

Ta đang định từ sau lưng Âu Dương thiếu chủ thò mặt ra ngoài thăm dò tình hình, lại bị hắn duỗi tay kéo lại.

Thiếu chủ đại nhân đương nhiên không cần sợ cha hắn, nhưng mà ta sợ...

Bỏ qua bóng ma thơ ấu không nói, trong nguyên tác, Giang Nam thất quái cuối cùng chết dưới tay Âu Dương Phong, chuyện này thủy chung vẫn luôn khiến ta cảm thấy lo lắng.

Bạch Đà sơn cùng Giang Nam thất quái không có ân oán cũ gì, điểm ấy ta thực khẳng định, cho dù bởi vì chuyện ta bị bắt đi đã từng có hiểu lầm (← làm sao lại thành hiểu lầm rồi a), hiện tại cũng đã giải khai.

Hơn nữa mặc kệ nói như thế nào... Âu Dương thiếu chủ hơn phân nửa là sẽ không đùa giỡn Mục cô nương nữa rồi, cũng sẽ không bị tiểu vương gia cho một thương chọc chết, tiểu vương gia cũng sẽ không có cơ hội bày cho Âu Dương Phong chủ ý giá họa cho Đông Tà nữa, cho dù muốn cướp Cửu Âm Chân Kinh cũng là chuyện của Ngũ Tuyệt bọn họ, cho dù thế nào cũng không thể kéo những cao thủ hàng thứ ba thứ tư như Giang Nam thất quái vào.

Huống chi ta còn từng giả thần giả quỷ dặn dò Giang Nam thất quái tuyệt đối không được đi Đào Hoa đảo, ách, theo ta thấy, rượu mừng của Quách đại hiệp cùng Hoàng cô nương hơn phân nửa sẽ tổ chức ở Tương Dương, có đi hay không cũng không ảnh hưởng gì lớn tới đôi vợ chồng son này...

Cho nên cho dù nghĩ như thế nào, hẳn là Giang Nam thất quái cũng sẽ không xảy ra chuyện gì mới đúng.

Chỉ là mỗi lần nghĩ đến tình tiết trong sách, trong lòng vẫn khó tránh khỏi có điểm bất an không yên, bảo hiểm luôn chê ít, tìm cách thân cận Âu Dương Phong xem ra luôn an toàn...

Ỷ vào việc Tây Độc không nhìn thấy động tác nhỏ của ta, ta nhắm vào chỗ thịt mềm bên hông người nào đó nhéo mạnh một phen, thừa dịp hắn sửng sốt chui ra ngoài.

Hành lễ đúng mực, “Âu Dương tiên sinh.” Nhân tiện liếc mắt nhìn bốn phía một lượt, không thấy có người khác a...

“Ngay cả chuyện này Lý Lưu Phong cũng chưa từng nói với ngươi sao?”

Yên lặng một lát, một giọng nói già nua thô dát bỗng dưng vang lên trên đỉnh đầu, dọa ta giật mình, trước mắt lại vẫn chỉ có một mình Âu Dương Phong.

Y cau mày nhìn ta, ánh mắt lại quét về phía người bên cạnh ta, hừ lạnh một tiếng nói: “Chỉ là thủ pháp vận khí bức thanh, để cho Khắc nhi truyền cho ngươi cũng được.” Thanh âm đã khôi phục vẻ từ tính dễ nghe như trước.

Lúc y nói những lời này, hoàn toàn không nhìn ta, ta nhất thời không biết có nên lên tiếng hay không, đành phải quay đầu nhìn Âu Dương thiếu chủ, hắn lại cười đến cảnh xuân sáng lạn chắp tay nói: “Đa tạ thúc phụ thành toàn.”

Cái gì thành toàn? Thành toàn cái gì...

Âu Dương Phong lại mở miệng, lần này không thể nghi ngờ gì, đích thực là nói với ta.

“Đưa tay.”

Ngữ khí tuy rằng xem như hòa ái, nhưng ta lại không nhịn được run lên run lên.

Từ xưa y độc chẳng phân biệt nhà, người tinh thông độc thuật dù nhiều dù ít gì cũng hiểu được y thuật.

Cho nên... Ta có thể coi hành động lấy ba đầu ngón tay đặt ở mạch môn của ta hơn nữa thỉnh thoảng ấn nhẹ hai cái này của Âu Dương Phong lúc này xem như là... bắt mạch?

Y chẩn mạch, sắc mặt càng ngày càng đen, khiến cho ta cũng càng ngày càng không yên, nói chưa tới hai câu liền bắt mạch, chẳng lẽ ta thật sự trúng kỳ độc gì? Liếc trộm Âu Dương thiếu chủ đang đứng một bên nhìn, hắn mỉm cười lắc lắc đầu với ta.

Không biết vì sao, trong lòng lập tức trấn định rất nhiều.

Sau một lúc lâu, Âu Dương Phong mới buông tay, trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nhìn Âu Dương thiếu chủ, lấy một loại khẩu khí hơi trách cứ nói: “... Sao còn không có?”

Cái gì còn không có?

“Khụ khụ...” Âu Dương thiếu chủ ở bên cạnh đột nhiên mãnh liệt ho lên, lần này dường như không phải giả bộ, nhìn hắn ngay cả mặt cũng đỏ bừng, xem ra là thật sự bị sặc cái gì đó... Ta không nhịn được đưa tay vỗ vỗ lưng giúp hắn.

Âu Dương Phong có vẻ bình tĩnh hơn, chỉ nhíu mày, lại nói: “Tay chân quá chậm rồi.”

Cái gì... Tay chân?

Âu Dương thiếu chủ cười khổ nói: “Thúc phụ, việc này thực không dám nhọc người phải quan tâm.”

Âu Dương Phong hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cần ta phải…lưu chút dược cho cháu không?”

Âu Dương thiếu chủ không để ý một chút, lại càng ho tới kinh thiên quỷ khiếp...

...

...

...

Hai cha con này một hỏi một ho nửa ngày, rốt cuộc đang nói cái gì vậy?

T.T

Ngộ tính của ta sao lại kém như vậy chứ...

Âu Dương thiếu chủ khó khăn lắm mới dừng ho được, Âu Dương Phong lại mở miệng rồi, lần này cũng là nói với ta.

“Phái Tiêu Dao từ sau nội loạn hơn trăm năm trước, liền phân ra hai chi Hoa Gian cùng Cách Kinh, nội lực trên người ngươi là do Lý Lưu Phong truyền lại, tất đi theo con đường Hoa Gian...” Y liếc mắt nhìn Âu Dương thiếu chủ một cái, “Tiểu tử này lại lo lắng, muốn ta tới xem thế nào.”

Âu Dương thiếu chủ khẽ nhúc nhích môi, lại không nói chuyện.

Âu Dương Phong lật cổ tay, trong tay y xuất hiện hai cuốn sách mỏng manh, cũng không biết trước đó y dấu ở chỗ nào. “Đã là mạch Hoa Gian, hai lộ công phu này cực thích hợp cho ngươi tu tập, nếu có chỗ nào không rõ thì hỏi Khắc nhi.”

Y phất tay, hai quyển sách kia liền chậm rãi bay lại, nhẹ nhàng vừa lúc rơi xuống tay ta, khoảng cách lực đạo không sai chút nào, quả nhiên là cao thủ a...

Nhận thứ gì của người ta, đương nhiên phải cảm ơn.

“Đa tạ...”

Vừa mới nói được nửa câu, liền cảm thấy sau lưng hình như bị đẩy khẽ, không tự chủ được tiến lên phía trước hai bước, cơ hồ trong lúc đó, bên tai vang lên một thanh âm ôn nhu: “Gọi thúc công.”

Ta theo bản năng liền nói theo, “... Thúc công.”

Lời vừa ra khỏi miệng ta liền hận không thể đạp chết tên Âu Dương Khắc hỗn đản này, chiếm tiện nghi cũng vừa phải thôi chứ, hắn kêu “Thúc phụ”, ta kêu “Thúc công”, vô duyên vô cớ thành ra đồng lứa với hắn a!

Nhưng mà... Có cho ta thêm mười lá gan nữa, ta cũng không dám đạp thằng cháu bảo bối của Tây Độc trước mặt y.

Bà nó chứ, lát nữa về sẽ tìm hắn tính sổ!

Hung tợn trừng mắt nhìn người nào đó một cái, hắn lại cười đến sáng lạn như hoa, không, giống hồ ly... Lại liếc trộm Âu Dương Phong, vẻ mặt y tựa hồ cũng có chút sung sướng... Được rồi, ít nhất cũng không chọc tới vị không nên chọc này...

Hai cha con kia còn mắt đi mày lại không biết có ý gì, hơn phân nửa sẽ không chú ý tới ta, ừm... Vừa lúc rảnh rỗi, ta liếc mắt nhìn xem hai quyển sách này tên là gì...

...

...

...

Ta đương nhiên biết bí kíp tùy tùy tiện tiện cũng có thể tặng không thể là ‘Cáp Mô Công’ trấn trang chi bảo của Bạch Đà sơn, nhưng khi nhìn thấy ngoài bìa viết bốn chữ to rồng bay phượng múa ‘Lăng Ba Vi Bộ’ trong nháy mắt vẫn không nhịn được nước mắt đầy mặt.

Quả nhiên Anh Hùng Xạ Điêu vĩnh viễn cũng không thể ly khai bóng dáng Thiên Long Bát Bộ, đây đúng là ‘Lăng Ba Vi Bộ’, tuyệt chiêu chạy trối chết của Đoàn Dự, nói vậy quyển tiếp theo chẳng lẽ lại là ‘Bắc Minh Thần Công’...

Ta lập tức mở quyển sách kế tiếp, sau đó hóa đá tại chỗ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.