Chiếc Lá Ký Sinh

Quyển 1 - Chương 21




Không khí lúc ăn sáng thật nặng nề, vừa ăn xong thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, còn có âm thanh “ xin hỏi bên trong có người không?’

Bắc Dao Quang từ trong hối hận ngẩng đầu lên, đầu tiên là nhìn Phùng Tử Kiện, bởi vì hôm qua nàng nghe được tiếng hắn kêu cửa nên mới mời hắn vào, Phùng Tử Kiện thấy Bắc Dao Quang nhìn hắn, vội vàng gật đầu thi lễ, không nói gì.

Bắc Dao Quang thấy hắn không hé răng, lúc này mới nhìn về phía Thanh nhi,” Không nghĩ tới địa phương hẻo lánh như vậy liên hai ngày đều có khách đến thăm, Thanh nhi, ngươi có thể đi mở cửa không?”

” Tiểu thư ngài khách khí, ngài là chủ, Thanh nhi là nô, Thanh nhi sẽ đi mở cửa!” Thanh nhi cung kính thi lễ, khiêm tốn nói rồi đi nhanh về phía cửa lớn. Trân Châu nhìn Thanh nhi thực xem Bắc Dao Quang là tiểu thư mà hầu hạ, trong lòng cảm thấy không thoải mái, ánh mắt nhìn Bắc Dao Quang càng thêm khinh thường như vì nàng đứng phía sau cho nên Bắc Dao Quang không nhìn thấy.

Thanh nhi trên đường đi đến cửa lốn là nhìn thấy rõ hai nam tử đứng ở bên ngoài, một người tầm vóc cao to, trên người còn gùi một cái sọt đựng linh tinh gì đó, người còn lại là một công tử tuấn tú mặc nho sam, trong tay còn cầm một cái quạt, nhìn bề ngoài thì giống như hai chủ tớ nhà giàu mới đi dạp thanh về. Thanh nhi cẩn thận nhìn bọn họ, một hồi lâu cũng không phát hiện có điều dị thường gì thì người cũng đã đến trước cửa lớn.

Chậm rãi mở cửa ra, mỉm cười hỏi “ xin hỏi các ngươi tìm ai?”

Tư Đồ Y cũng không mở cửa lại là một gã sai vặt tuấn mỹ xuất sắc như vậy, cũng vội vàng mỉm cười “ là như vậy, chủ tới chúng ta vì mải ngắm cảnh xuân mà bỏ lỡ thời cơ xuống núi, hiện giờ nước và thức ăn cũng đã hết, muốn xin nghỉ nhờ ở quý trang một lát, lại xin chén nước uống cho đỡ khát, không biết tiểu ca có nguyện ý giúp đỡ?”

Thanh nhi cố ý làm bộ như đánh giá cùng lo lắng, cao thấp nhìn bọn họ hai người hồi lâu, một hồi lâu mới tránh ra một bên nói “ hai vị khách nhân xin mời vào, thỉnh đi theo tiểu nhân”

” Làm phiền Tiểu ca!” Tư Đồ Y nắm chiết phiến tiêu sái thi lễ, phong thái thong dong, cũng không có bộ dáng câu nệ, ngược lại người cao lớn phía sau nhìn tòa nhà kinh ngạc không thôi, vài lần muốn mở miệng đều bị Tư Đồ Y trừng mắt nhìn làm hắn ngậm miệng luôn.

Đưa bọn họ đến phòng khách, Thanh nhi cung kính đứng ở cửa nói “ tiểu thư, hai vị khác nhân này đến xin nghỉ nhờ một lát”

Bắc Dao Quang kỳ thật đã sớm nhìn thấy Tư Đồ Y, ánh mắt có chút kinh diễm, cổ đại quả nhiên toàn là mĩ nam tử, từ khi nàng đến đây tới giờ, chỉ mới hai ngày ngắn ngủi thôi mà đã gặp được ba mĩ nam tử, cộng thêm một thư sinh chính phái, mặc dù Phùng Tử Kiện so với dung mạo của bọn họ thì không bằng nhưng cũng không phải là xấu.

Thanh nhi là bề ngoài tuấn tú đáng yêu, tính cách cũng rất trầm ổn, tuy là cái gã sai vặt, nhưng không hiện đắc kém một bậc, ngược lại nơi chốn lộ ra mấy phần cao quý.

Nam tử trước mắt lại tiêu sái, có vài phần khó hiểu, tuy rằng hiện tại tươi cười ấm áp nhưng Bắc Dao Quang lại cảm thất có phần trong trẻo, lạnh lùng, thậm chí còn điều nàng nhìn không ra, làm cho người ta nhịn không được muốn tìm hiểu xem rốt cuộc trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Nếu Thanh nhi cùng nam nhân này được xem là cực phẩm trong nam nhân thì không thể nghi ngờ gì, Như Mặc chính là cực phẩm trong cực phẩm, Bắc Dao Quang không thể hình dung hay xác định Như Mặc rốt cuộc hấp dẫn nàng như thế nào, nàng chỉ biết nếu nàng có được Như Mặc thì nàng nguyện ý dùng bất kỳ cái gì để đổi lấy, trong lòng đã có Như Mặc nên Bắc Dao Quang tuy rằng đối với Tư Đồ Y thực thưởng thức, nhưng cũng chỉ có thưởng thức mà thôi.

” Thanh nhi, vậy ngươi an bài một gian phòng cho hai vị khách nhân nghỉ ngơi một chút đi”, Bắc Dao Quang đoan trang mỉm cười, sau lại nghiêng đầu nói với Trân Châu “ Trân Châu, trong phòng bếp đồ ăn còn nóng, lấy cho hai vị khách nhân một ít đi”

” Dạ! Tiểu thư!” Thanh nhi lập tức khom người nói, Trân Châu vốn rất muốn phát tác, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Thanh nhi, ý muốn nàng an phận một chút liền lập tức tươi cười, phúc thân đáp “ dạ, tiểu thư, Trân Châu sẽ đi làm ngay”

” Đa tạ tiểu thư! Tại hạ là Tư Đồ Y, đây là tiểu phó Hắc Nô của tại hạ, xin hỏi tiểu thư xưng hô thế nào?”, Tư Đồ Y có chút đăm chiêu nhìn Bắc Dao Quang, lại nhìn nha hoàn cười xinh đẹp ở sau lưng nàng, mỉm cười hỏi.

” Tư Đồ công tử không cần khách khí, nơi này là‘ Như Trang’! Tiểu nữ tử họ kép Bắc Dao, công tử leo núi chắc cũng đã rất mệt mỏi, trước nên nghỉ ngơi một chút đi”, Bắc Dao Quang khẽ gật đầu đáp.

“Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh”, Tư Đồ Y lập tức hơi hạ thấp người, cười, Thanh nhi cũng kịp thời lên tiếng “ thỉnh hai vị đi theo tiểu nhân”

Nhìn Thanh nhi đưa người rời khỏi một lúc, Phùng Tử Kiện lúc này mới có vài phần xấu hổ hỏi “ tiểu đúng là mang họ kép?”

” Đúng vậy, có cái gì vấn đề sao?” Bắc Dao Quang gật gật đầu, chăm chú nhìn hắn “ chẳng lẽ Phùng công tử nghĩ Bắc là họ, còn Dao Quang là tên?”

“Đúng vậy, là tiểu sinh kiến thức hạn hẹp, xém chút nữa đã gọi sai họ của tiểu thư”, Phùng Tử Kiện thành thật gật đầu.

” Ha hả, vô phương! Gọi sai cũng không chỉ một mình người, nhiều bằng hữu quen biết ta nhiều năm cũng tưởng ta họ Bắc, ta cũng đãquen, cho dù ngươi gọi ta là Bắc tiểu thư hay là Bắc Dao tiểu thư thì đều không phải là ta sao?”, Bắc Dao Quang nhịn không được muốn cười, con mọt sách đúng là con mọt sách, chỉ một chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm cho hắn áy náy, giải thích.

“Dạ, là tiểu sinh bảo thủ không chịu thay đổi, tiểu thư nói rất đúng”, Phùng Tử Kiện mặt đỏ lên, lại bắt đầu thở dài.

Bắc Dao Quang lắc lắc tay, bất đắc dĩ nói,” Phùng công tử, chỉ là một chuyện nhỏ, ngươi không cần lại thở dài hành lễ, ta rất có áp lực, ngươi cũng đừng gọi ta là tiểu thư, ngày hôm qua ngươi đã cứu ta cũng xem như là bằng hữu, về sau ngươi gọi ta là Bắc Dao thì được rồi hoặc là kêu Dao Quang cũng được”

“Vậy làm sao được? tiểu thư là tiểu thư khuê các, tiểu sinh lại là người thô lậu làm sao dám gọi thẳng khuê danh của tiểu thư?”, Phùng Tử Kiện cảm thấy thụ sủng nhược kinh, lại thủ lễ thật dài, lần này thắt lưng cũng muốn loan ra.

Bắc Dao Quang quyết định buông tha cho ngốc thư sinh này, văn nhân Trung Quốc đều có tật xấu như vậy, cho dù là xưa hay nay thì đều thích khiêm tốn quá mức, lại bảo thủ, cố chấp đến cực điểm, thưc tuân thủ cái gọi là “ đạo quân tử”. Giống như lúc này, người sáng suốt đều biết trong hai người, ai mới là người thô lậu, mà ngốc tử này còn nói với vẻ mặt rất đứng đáng, làm như nàng thực sự đúng là tiểu thư khuê các.

“Vậy tùy Phùng công tử đi”, Bắc Dao Quang cũng không muốn dây dưa chỉ vì cách xưng hô, mặc kệ hắn thích kêu thế nào thì kêu đi, nàng hiện tại đang nghĩ trang viện này bắt đầu náo nhiệt hơn rồi, còn chưa đuổi được tên mọt sách này đi thì đã xuất hiện thêm Tư Đồ Y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.