Chiếc Gương Thần Kỳ

Chương 3




Diệp Phong lắc tay, lấy Tru Thần cung ra.

Phong loan lấy làm lạ hỏi: "Cậu xuất thủ giết hắn hoặc ta giết hắn có gì khác nhau?" Người chết không bao giờ bộc lộ bí mật.

"Mỗ không muốn lấy mạng người này, mà giúp Hỏa lân yêu tôn bức lui hắn. Rồi sẽ tính cách đối phó với Liệt Hỏa tông sau." Gã không biến thân thì thực lực thật sự chỉ là võ tông lục giai. Tru Thần cung tuy nghịch thiên nhưng tu vi của gã hữu hạn, muốn giết một thiên tôn là không thể nào.

Bất quá, cũng nên mượn sức Hỏa lân thú…

"Phong lão! Truyền âm cho Hỏa lân yêu tôn trá bại chạy xuống một đoạn nữa, mỗ sẽ có cách." Kim nguyên lực hùng hồn từ thể nội gã chảy ra, nhanh chóng nhập vào Tru Thần cung. Thân cung cổ kính, từng dải phù văn rực kim mang chói lòa. Gã đã chuẩn bị xong.

Thinh không, Hỏa lân thú ngẩn ra vì nhận được truyền âm của Phong loan. Nó hơi ngoẹo đầu ngưng tụ một quả hỏa diễm cầu kinh nhân phun vào đối phương. Tiếp đó nó nhấc chân với vẻ hoảng loạn lao xuống sơn cốc.

"Muốn chạy? Muộn rồi." Hồng Thiên Tôn vung đao chém diễm cầu tan thành hưu hỏa, chỉ hơi ngừng lại rồi cưỡi hỏa vân cấp tốc đuổi theo. Bắt được ngũ giai hỏa hệ bản nguyên thú là cống hiến cực lớn với tông môn, hơn nữa nhờ vào đó khiến tông môn trở mặt với Mộ Dung gia, quả thật nhất cử lưỡng tiện.

Có lẽ vì thụ thương nên tốc độ của Hỏa lân thú bị ảnh hưởng. Hồng Thiên Tôn lao xuống như chớp, rút ngắn cự ly cực nhanh, giơ cao hai tay vung hỏa diễm đao chém mạnh vào nửa thân sau của nó.

Vù. Tiếng xé gió khiến người ta rùng mình xẹt tới. Thần kinh có được sau bao năm tháng chiến đấu khiến đầu óc lão vang lên tiếng chuông cảnh báo, theo ý thức vung đao, thân đao cực lớn che trước ngực, bảo vệ kín mít nửa thân trên.

Chát. Một đạo kim quang kích vào hỏa diễm đao, xuyên thủng thân đao do hỏa nguyên ngưng kết thành, chỗ phá tổn thoát khỏi khống chế của người thi triển lập tức biến thành cuồng bạo, nổ vang vang.

Thân hình Hồng Thiên Tôn lùi lại liên tục, cơ hồ lướt đi sát bên vụ nổ mới miễn cưỡng thoát khỏi uy lực của hỏa nguyên phản lại.

Không để lão kịp thở, Hỏa lân thú đã vòng đến phía trên đầu phụ ra một đạo hỏa diễm rừng rực lam sắc quang mang, khí tức cuồng loạn lan tràn.

Hồng Thiên Tôn nhất thời cuống lên, không kịp dốc toàn lực phòng ngự. Hỏa giáp dày dặn vừa kịp ngưng tụ quanh mình thì lam diễm đã ập tới, phủ kín lão. Hai luồng hỏa diễm khác màu đan nhau, tiếng thiêu cháy vang lên tí tách.

Sau rốt, Hồng Thiên Tôn bị giáp công, điểm hứng chịu Tru thần tiễn công kích, năng lượng tổn hao nhiều nên chịu thiệt khi giao phong. Vị trí của lão rực lên hỏa trụ khổng lồ, hất thân thể lão văng đi, đập vào vách đá ở sơn cốc.

Cách, cách, cách. Đá vỡ trên vách lạo xạo, Hồng Thiên Tôn mặt mũi méo mó lao ra, vẻ mặt cực kỳ thê thảm. Mớ râu tóc đỏ rực bị thiêu cháy một nửa, nửa đen nửa đỏ cực kỳ khó coi, hỏa hồng trường bào đầy uy võ cũng biến thành tro, nửa thân trên gần như trần trụi, lộ ra vết cháy xém cùng huyết dịch đen đỏ lẫn nhau.

"Ai đánh lén bản tôn. Ta sẽ xé xác ngươi thành vạn mảnh." Hồng Thiên Tôn hung quang rực lên, thần niệm quét ra, nhắm vào vị trí của Diệp Phong. Nguồn truyện: Truyện FULL

Bên dưới, Phong loan nheo mắt, cũng phát ra thần niệm chặn đối phương lại. Không gian như bị vô hình chi lực giáng vào, cong vòng đi rồi trở lại bình thường.

Đầu óc Hồng Thiên Tôn chấn động, thân hình ngừng lại. Hai luồng thần niệm cơ hồ ngang nhau.

"Cái gì, ở trung tâm linh trì còn cường giả không kém gì ta?" Thần niệm manh hay yếu nói lên tu vi của cá nhân. Cực hiếm võ giả như Diệp Phong, có thần niệm siêu việt tu vi.

Thần niệm của đối phương mạnh như vậy, lại ở trong linh trì cỡ này, xem ra thực lực không kém gì lão. Nhớ lai mũi tên đáng giật mình ban nãy, Hồng Thiên Tôn càng tin vào phán đoán, mũi tên đó là lời cảnh cáo của đối phương…

Xem ra hôm nay lão một mình xông vào thiên niên linh trì của Mộ Dung gia là thất sách. Trong gia tộc này còn nhiều cường giả ẩn tàng… Lẽ nào đó là hộ thân phủ của lão thất phu Mộ Dung Yên để lại cho tôn tử?

Không, không thể nào. Nếu vậy trước đây Mộ Dung gia suýt nữa diệt tộc mà không thấy cường giả ẩn tàng ra mặt giải cứu. Vậy… chỉ có một khả năng. Tiểu tử liên can đến Thương gia đó dự phần vào việc này. Thật ra gã có địa vị gì ở Thương gia mà nắm trong tay nhiều như thế?

"Tiểu tử khốn kiếp, nếu ngươi muốn làm phiền, Hỏa lân đại gia nhất định phụng bồi đến cùng." Được Diệp Phong đồng ý, Hỏa lân thú hung hẳn hẳn.

Hồng Thiên Tôn mục quang âm lạnh, ngẫm nghĩ một chốc rồi thừa nhận, nếu giao đấu tiếp mình không có lợi gì. Tuy hôm nay lão tra ra linh trì của Mộ Dung gia có bí mật gì, nhưng với nồng độ linh khí ở đây thì đủ cho lão cổ động trưởng lão trong tôn môn đến Mộ Dung gia một chuyến.

"Việc này chưa xong đâu." Hồng Thiên Tôn nhảy vọt lên cao, để lại một câu không có sức mạnh nào, lao vút về phía tông môn.

oOo

"Diệp Phong, để ý đi như vậy có gây phiền phức cho gia tộc không?" Thấy chiến đấu kết thúc, Mộ Dung Tử Thanh đến bên gã lo lắng hỏi.

"Phiền hà… khẳng định là có." Gã mỉm cười nhẹ tênh, khẽ vuốt tóc trước trán cho cô: "Chỉ cần Liệt Hỏa tông không tìm được manh mối thì chúng tuyệt đối không dám động đến Mộ Dung gia! Hơn nữa nếu chúng dùng vũ lực thì ta cũng có cách ứng phó."

Mộ Dung Tử Thanh mỉm cười, lời gã nói có ma lực vô hình với vô. Chỉ cần gã nói ra, cô đều tin tưởng vô điều kiện. Gã bảo không sao tức là không sao.

"Diệp Phong, hiện giờ chúng ta nên làm sao?" Mộ Dung Càn cũng đáp xuống hỏi ý kiến gã. Liệt Hỏa tông không phải thế lực tầm thường, nếu chúng nhắm vào vạn niên linh trì, Mộ Dung gia không có cửa thắng.

"Tạm thời, mỗ mời lưỡng vị yêu tôn liên thủ phong ấn vạn niên linh ngọc để không bại lộ khí tức linh lực rồi đem giấu vào chỗ nào kín đáo. Liệt Hỏa tông mà tới, chúng ta cứ phủ nhận là xong." Gã đã có kế hoạch, không tìm thấy linh ngọc, Liệt Hỏa tông cũng không có lý do dùng võ lực.

"Như thế vạn niên linh trì không sử dụng được nữa sao?" Thái thượng trưởng lão hơi do dự, tạm thời giấu linh ngọc không khó nhưng làm cách nào để chính đại quang minh lấy ra mới khó. Liệt Hỏa tông không tìm được bí mật, khẳng định không bỏ qua, lẽ nào Mộ Dung gia giấu linh ngọc cả đời? Như thế thì có khác gì không có vạn niên linh ngọc?

"Việc đó cũng đành chịu… Bất quá mỗ chắc chắn tất cả chỉ là tạm thời. Liệt Hỏa tông cũng không phải bất khả chiến thắng như các vị tưởng tượng." Gã cười ung dung.

Liệt Hỏa tông nhắm vào lợi ích mà vạn niên linh trì mang lại, nhưng nếu cái giá phải trả lớn hơn thu được thì đối phương sẽ phải cân nhắc.

Chỉ là tạm thời gã không đủ sức mạnh khiến Liệt Hỏa tông e sợ, cũng không có thực lực buộc chúng trả cái giá lớn hơn lấy được vạn niên linh trì. Nhưn ngày đó sớm muộn gì cũng đến.

oOo

Trong Liệt Hỏa tông.

"Cái gì? Hồng tôn bảo là thiên niên linh trì của Mộ Dung gia có điều cổ quái?" Trong đại điện, một lão giả mặt mũi đầy dâu bể, khí tức hùng hậu ngồi trên cao nhìn Hồng Thiên Tôn với vẻ kinh ngạc.

Hồng Thiên Tôn tuy đổi sang trường bào sạch nhưng râu tóc rối bời và dáng vẻ nhếch nhác không thoát được ánh mắt sắc bén của lão giả. Cả Bộ châu chắc không còn ai bức một vị thiên tôn đến mức đó?

"Thưa tông chủ, thuộc hạ đã tra thám ở gần linh trì, nồng độ thiên địa linh khí ở đó không kém gì bất kỳ tu luyện linh địa nào của bản môn." Hồng Thiên Tôn khẳng định.

"Lão phu biết Hồng tôn từng có tư oán không nhỏ với Mộ Dung Yên, vẫn cứ canh cánh, mấy năm nay đã giấu tông môn làm không ít việc nhắm vào Mộ Dung gia đúng không?" Lão giả thập phần bất mãn: "Trước đây Hồng tôn không để lộ manh mối, Mộ Dung gia cũng không biết có môn nhân bản tông tham dự thì thôi… Nhưng hiện tại, Hồng tôn định dùng cái cớ hạng bét này để kéo cả tông môn xuống nước hả? Tuy khả năng Mộ Dung Yên về Võ Nguyên đại lục gần như bằng không, nhưng dù chỉ một chút thì bản tông cũng không đáng mạo hiểm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.