Chiếc Gương Thần Kỳ

Chương 2




"Xảy ra chuyện gì?" Mộ Dung Càn và thái thượng trưởng lão nhanh chóng từ linh trì vút ra. Động tĩnh như vậy, họ không để ý không được.

"Tộc trưởng đại nhân, linh trì vừa bị công kích." Mộ Dung Càn nghe hộ vệ báo cáo, bất giác nhíu chặt chân mày. Nguồn: http://truyenfull.vn

Ông ta và thái thượng trưởng lão trải thần niệm ra tìm kiến. Có thể công kích mà không khiến ngần ấy hộ vệ gồm cả cao giai võ tông phát hiện thì đối phương chắc là võ tôn cường giả. Hà huống, công kích từ trên trời giáng xuống.

Mục đích của đối phương là gì? Thăm dò hay là phát hiện bí mật trong cốc? Mộ Dung Càn bất giác lo lắng.

Chùng lúc, một thân ảnh mang theo hỏa diễm trắng xóa lao bổ xuống trung tâm đại trận, cũng là chỗ đặt vạn niên linh ngọc tinh hoa.

"Không ổn." Mộ Dung Càn và thái thượng trưởng lão đồng thời kinh hô. Họ hiểu mình trúng kế điệu hổ ly sơn, mục đích của đối phương là vạn niên linh ngọc tinh hoa. Nhưng, bí mật bại lộ bằng cách nào?

Hồng Thiên Tôn không biết ở trận nhãn tụ linh đại trận có một nhất khối vạn niên linh ngọc tinh hoa. Bất quá linh khí ùa tới ngày một dày khiến lão cũng kinh hãi. Thật ra là bảo bối gì mà phát ra được linh lực khí tức thế này? Nếu báo cho tông môn thì các đại lão sẽ rất hứng thú.

Nghĩ vậy, lão càng kiên định tâm tư giải được câu đố về linh trì. Hỏa diễm quanh mình nổ vang, khiến tốc độ lão xuống tăng thêm mấy phần.

"Mẹ nó chứ, tiểu tử mù mắt nào dám quấy nhiễu Hỏa lân đại gia thanh tu!" Một hỏa ảnh gần như biến thành màu lam từ trung tâm linh trì lao ra, va vào Hồng Thiên Tôn.

Ầm! Hỏa quang xung thiên, dòng khí cuồng bạo từ điểm va chạm khuếch tán tứ phía khiến vách đá hai bên rung rinh. Vố số đá vụn rơi xuống đáy cốc, thanh thế như núi đổ.

Thân ảnh Hồng Thiên Tôn bị lực xung kích hất văng, hỏa diễm hộ giáp nhạt đi trông thấy. Râu tóc đỏ rực rối bù, thần thái hết sức nhếch nhác.

Lão thấy hai võ tôn của Mộ Dung gia bị lôi kéo đi thì cho rằng trung tâm linh trì không còn phiền hà nữa, dù có một hai võ tôn thì với tu vi của lão không cần phải e dè. Nên lão không cảnh giác gì lắm.

Hỏa lân thú lại sẵn sàng, thậm chí có ý đánh lén, nhân lúc Hồng Thiên Tôn hoàn toàn bất ngờ mà giáng cho đối phương một đòn đích đáng. Tiếp xúc với Diệp Phong lâu, Hỏa lân thú cũng học được chút ranh mãnh.

Năng lượng của thiên tôn tuy giấu được võ tôn tầm thường nhưng không giấu được Hỏa lân thú đã đạt tới đỉnh ngũ giai. Động tĩnh ngoài cốc vừa vang lên, thần niệm của nó đã nắm bắt được Hồng Thiên Tôn, nên chuẩn bị sẵn sàng đợi đối phương hiện thân. Tiếc là kinh nghiệm chiến đấu của lão thập phần phong phú, phản ứng cũng cực nhanh, lập tức thi triển phòng ngự trước đòn lôi đình của nó.

Nên lão tuy nhếch nhác nhưng chưa thụ thương.

"Ngũ giai điên phong yêu thú?" Hồng Thiên Tôn nhìn rõ Hỏa lân thú lập tức trở nên kinh ngạc. Ngay cả những thế lực thiện nghệ thuần dưỡng yêu thú cũng không bồi dưỡng được ngũ giai điên phong yêu thú. Mộ Dung gia có được yêu thú bảo vệ cỡ này sao?

"Là lão hả?" Hỏa lân thú và Hồng Thiên Tôn va nhau, chấn tan làn sương trên tầng không sơn cốc, Diệp Phong nhờ thế nhìn rõ diện mục kẻ xâm nhập. Liệt Hỏa tông thiên tôn vì sao lại lén lút xuất hiện tại vạn niên linh trì?

"Lần này phiền rồi…" Diệp Phong không cho rằng đối phương xuất hiện với tư thái đó là vì việc của Âu Dương gia tộc mà tới bái phỏng. E rằng… nhắm vào vạn niên linh trì. Tuy gã đã liệu trước việc có ngày linh trì bại lộ nhưng không ngờ sớm như vậy. Sớm đến mức gã không kịp trở tay.

Nếu bị thế lực tầm thường phát hiện cũng không sao, với lực lượng Diệp Phong nắm trong tay, diệt thêm một Âu Dương gia chỉ là việc đơn giản. Nhưng Liệt Hỏa tông thì khó xử. Gã… còn chưa đủ sức chống lại một trong Ngũ hành tông.

"Tiểu tử! Đồ khốn nhà ngươi ở đâu mà dám xông vào địa bàn của đại gia." Hỏa lân thú thầm kinh hãi trước thực lực của đối phương nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng. Nó sống lâu, gọi Hồng Thiên Tôn là tiểu tử cũng không có gì quá đáng.

"Nghiệt súc ngươi chưa có tư cách chất vấn bản tôn! Hôm nay bản tôn phải xem trong tụ linh đại trận này có bí mật gì." Bá đạo là một loại tiêu chí của Liệt Hỏa tông, đã trở mặt với Mộ Dung gia thi không đạt mục đích, Hồng Thiên Tôn không đời nào ngừng tay.

Ngũ giai điên phong yêu thú, đối với lão chỉ hơi khó chơi chứ không phải mối uy hiếp.

Mộ Dung Càn và thái thượng trưởng lão bay tới, kinh nghi bất định nhìn đối phương rồi khách khí hỏi: "Tôn giá là thiên tôn của Liệt Hỏa tông?"

"Không sai! Mộ Dung gia tự dâng vật trong trận lên hay để bản tôn tự thân động thủ?" Hồng Thiên Tôn ngạo nghễ.

Mộ Dung Càn và thái thượng trưởng lão nhìn nhau hồi lâu rồi Mộ Dung Càn đáp: "Thiên tôn! Đây là địa bàn của Mộ Dung gia. Quý tông... không có quyền bức bách mỗ giao ra thứ của mình."

Sắc mặt Hồng Thiên Tôn căng ra, lạnh lùng nói: "Tức là các ngươi không muốn uống rượu mời mà thích rượu phạt?"

"Cứ đánh rắm chó của ngươi đi. Lão tử Hỏa lân đại gia ở đây, ngươi động thủ ta xem nào." Hỏa lân thú gầm lên.

Ước định giữa nó và Diệp Phong, gã luôn thực hiện, giờ vạn niên linh ngọc tinh hoa bị nhóm ngó, đến lượt chức trách của nó. Đối phương tuy là thiên tôn nhưng thuộc hỏa tu, Hỏa lân thú không sợ nhất là lửa, nên nó không hề sợ hãi gì gây hấn.

"Muốn chết." Hồng Thiên Tôn mục quang lạnh lại, thiên địa chi lực lập tức tụ lại, thinh không như bị liệt hỏa đốt tan, mây đỏ lan tràn.

"Hỏa diễm hạng bét." Hỏa lân thú thổ ra một ngụm nước bọt khinh miệt, thân thể to lớn cũng dấy lên lam diễm gần như trong suốt. Truy khí thế của Hồng Thiên Tôn áp đảo nhưng hỏa diễm của lão gặp phải lam diễm của Hỏa lân thú thì lập tức bị nuốt chửng, chuyển thành năng lượng của nó.

"Hỏa hệ bản nguyên thú?" Hồng Thiên Tôn lúc đó mới chú ý, lão là chuyên gia tu hỏa, hiểu rõ khả năng đề kháng của hỏa hệ bản nguyên thú đối với hỏa nguyên năng lượng. Sự tình, khó hơn tưởng tượng nhiều.

Mộ Dung Càn và thái thượng trưởng lão tránh xa, họ không hợp dự vào trận chiến kiểu này.

Một người một thú giao đấu kinh tâm động phách ở phía trên tụ linh đại trận.

Ầm! Ầm! Ầm!

Liệt diễm trắng xóa của Hồng Thiên Tôn và thiên phú lam diễm của Hỏa lân thú liên tục va nhau trên không, phát ra tiếng nổ lộng óc, vang vọng trong sơn cốc. Các tộc nhân và môn nhân đang tu luyện trong sơn cốc đều bịt tai mà vẫn không ngắn được chấn động lan vào óc, một số tu vi không cao thì ngất xỉu.

"Thiên tôn rắm chó, chỉ có chút thủ đoạn đó hả?" Hỏa lân thú gào lên huênh hoang, lắc mình rải xuống lam diễm như mưa rào, vây kín Hồng Thiên Tôn.

"Mở ra." Hồng Thiên Tôn vung hai tay dấy lên một cơn bão lửa, hỏa diễm trắng xóa nhảy nhót trên không, khí thế còn hơn cả lam diễm của Hỏa lân thú.

Tách, tách. Lam diễm không ngừng ép vào giữa cơn bão, đủ thấy thiên phú hỏa diễm của Hỏa lân thú uy lực vô cùng. Mỗi giọt lam diễm chạm vào liệt hỏa của đối phương là nổ thành một không gian lớn cỡ thân người, thoáng sau lại bị ngọn lửa trắng xóa lấp đầy.

Quanh Hồng Thiên Tôn nổ vang như liên châu pháo, cả sơn cốc nồng nặc mùi khí nóng, mùi của lửa. Đợi khi luồng lửa giao phong xong xuôi, màn lửa của lão tuy thủng lỗ chỗ nhưng vô số lam diễm Hỏa lân thú rải xuống cũng tan sạch.

"Ngưng nguyên hỏa diễm đao!" Hồng Thiên Tôn thần thái tự tin, thu mọi hỏa nguyên năng lượng quanh đó lại, một cây đao năng lượng cán dài tỏa quang mang trắng xóa xuất hiện trong tay lão. Thân đao dài chừng ba thước, lưỡi đao phát ra khí tức lạnh mình.

Lão lắc mình biến mất như quỷ mị, xuất hiện sau lưng Hỏa lân thú.

"Nghiệt súc chịu chết đi." Đại đao từ trên trời chém xuống, tựa hồ xé được cả không gian, không khí hai bên lưỡi đao cong đi, phát ra sóng khí bỏng rãy…

"Bộp!" Hỏa lân thú bị giáng mạnh vào vách đá bên phải, một cái hõm đen xì xuất hiện.

"Đau chết lão tử." Hỏa lân thú từ trên vách núi lao xuống, mắt bắn hung quang, trên đùi nó có một vết thương sâu hoắm đang chảy máu, huyết dịch chạm vào lam diễm thì tan thành tro.

Tuy nó có bản lĩnh trời sinh có thể nuốt chửng và chuyển hóa hỏa nguyên nhưng không phải bất kỳ loại hỏa nguyên nào cũng có thể ứng phó dễ dàng. Hỏa diễm đao trong tay Hồng Thiên Tôn, năng lượng cực kỳ ngưng kết, nó không dễ dàng hấp thu, cũng như một người có thể uống hết ngay một chén nước to nhưng không dễ nuốt được khối băng cùng thể tích.

"Tình hình của Hỏa lân yêu tôn không được hay cho lắm…" Diệp Phong hơi nhíu mày.

"Có cần ta xuất thủ, liên thủ với Hỏa lân thú giết kẻ đó không?" Phong loan hỏi ý kiến. Nó cũng có tu vi thiên tôn, nếu Hỏa lân thú ở ngoài câm chân, công thêm thiên phú tốc độ thì Hồng Thiên Tôn khó thoát.

"Phong lão không tiện lộ diện… Đối phương là Liệt Hỏa tông thiên tôn, nếu chết ở đây thì dẫn tới vô vàn phiền nhiễu. Để mỗ giúp Hỏa lân yêu tôn một tay…" Diệp Phong lắc đầu thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.