Chiếc Gối Bí Ẩn

Chương 45: Tĩnh Điện




Chỉ có một cái tên, không có ngày sinh, cho dù cô có bản lĩnh đội trời cũng không thể tra ra lai lịch của Tiểu Bạch.

Đậu Đậu chỉ có thể nói, “Tôi không tra ra được. Nếu có tin tức tôi sẽ báo cho anh.”

Trương Khải Bình chán nản ngồi thụp xuống ghế, “… Cảm ơn.”

Đậu Đậu trước khi bị Yêu Nghiệt kéo ra ngoài, quay đầu lại nhìn Trương Khải Bình một cái, thấy anh ta thẫn thờ nhìn vị trí Tiểu Bạch ngồi khi nãy thì không nén được thở dài.

Quả nhiên, nam nữ đúng là hai sinh khối hoàn toàn khác nhau.

Đàn ông yêu một người phụ nữ sẽ muốn cho cô ấy một cuộc sống tốt hơn, còn phụ nữ khi yêu một người đàn ông thì có thể bỏ hết tất cả sang một bên, chỉ muốn ở bên cạnh anh ta.

Trương Khải Bình không hiểu Tiểu Bạch, Tiểu Bạch không không có cách nào hiểu Trương Khải Bình.

Cuối cùng hai người bọn họ vẫn bỏ lỡ nhau…

Đậu Đậu nằm bất động trên sofa, thấy Yêu Nghiệt lấy điện thoại gọi cơm ngoài, ngay lập tức hất tay nói, “Em không muốn ăn cơm tối, đừng gọi phần của em.”

Yêu Nghiệt khẽ nhíu mày, không để ý đến cô, cứ thế gọi theo số lượng như trước.

Đậu Đậu bỗng dưng ngồi dậy, “Này, em nói là em không ăn mà, anh là cái đồ phá gia! Anh không biết rằng kiếm tiền không dễ dàng sao!”

“Tiểu Bạch không sao.”

“Ồ, không sao à, không sao anh cũng không thể gọi… Anh nói cái gì?”

“Anh nói, Tiểu Bạch căn bản chưa hề chết.”

“Anh… anh có ý gì?”

“Nghĩa trên mặt chữ.” Yêu Nghiệt không còn gì để nói, bước đến búng mũi Đậu Đậu, “Bây giờ em có thể ăn cơm được rồi chứ?”

Đậu Đậu vội vàng gật đầu, “Có thể có thể, tất nhiên có thể.”

Sau đó làm vẻ mặt tò mò, “Hiện giờ cô ấy ở đâu?”

Yêu Nghiệt không nói gì, đột nhiên rất nghiêm túc, “Vợ, trước đây anh có từng hỏi, có phải em thích phụ nữ không…”

“Em thích anh em thích anh em thích anh!”

Đậu Đậu mở miệng ngắt lời Yêu Nghiệt, Tên Ngốc đứng ngoài cửa bỗng ngẩn ngơ. Sau đó phát hiện hai người nhìn cậu, vội vàng làm vẻ mặt không nghe thấy gì cả lùi ra khỏi 912, còn vô cùng tự giác đóng cửa lại.

Khóe miệng Đậu Đậu giật mạnh, trợn trừng mắt nhìn Yêu Nghiệt một cái, lẹp xẹp dép lê đi ra mở cửa.

Tên Ngốc đứng bên ngoài cười hì hì mấy tiếng, làm ra vẻ như vừa đến, “Ấy, à, sư thúc à, con… con chỉ là đến xin bữa cơm. Con thề con không nghe thấy gì hết. Thật đấy, thật đấy.”

Đậu Đậu, “… Vào đi, đã gọi đồ ăn ngoài rồi, một lát nữa sẽ đến.”

Tên Ngốc cẩn thận rụt rè nhìn vào trong, thấy sư thúc công hình như không tức giận mà còn rất vui vẻ, ngay lập tức thở phào, “Phù.”

Sau đó vội vàng hỏi, “Ấy, hôm nay sao lại gọi đồ ăn ngoài vậy? Trước đây không phải đều là vợ ma của cảnh sát Trương nấu hay sao? Cô ấy đâu rồi? Đi làm nhiệm vụ với cảnh sát Trương rồi à?”

Đậu Đậu thở dài, “Không, cô ấy biến thành một, sau đó biến mất rồi.”

Tên Ngốc đột nhiên trợn mắt ngây người, mãi lâu sau mới hỏi, “Í, trong tình hình như thế này, chẳng phải sẽ có Hắc Bạch Vô Thường đưa đi sao? Hoặc là hội Vong Linh? Nhất định sẽ có một nơi để đi chứ? Biến mất là ý gì!”

“Ý là cô ấy chưa hề chết, chỉ có điều hồn phách rời xa cơ thể mà thôi.”

Yêu Nghiệt dừng lại một lúc, cho hai thúc cháu có đủ thời gian phản ứng rồi tiếp tục, “Cô ta hiện giờ có lẽ đang ở bệnh viện nào đó.”

Lượng thông tin quá lớn, Tên Ngốc tiếp tục ngẩn người tròn mắt.

Đậu Đậu ngược lại thở phào nhẹ nhõm, “Như vậy là tốt, như vậy là tốt. Chỉ cần không phải không có tung tích là em cũng đã yên tâm rồi.”

Nếu Tiểu Bạch không chết mà là biến mất không thấy, vậy thì nhất định là đã trở về thân xác. Kết quả này so với việc đi đầu thai hoặc là ở cạnh Trương Khải Bình làm một cô hồn dã quỷ còn tốt hơn nhiều…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.