Chiếc Gối Bí Ẩn

Chương 40: Chỗ Nào Cũng Không Bằng Người Ta




Tên Ngốc đoán không sai, Yêu Nghiệt vừa nghe thấy quả nhiên không đồng ý, “Không được đi, không được mặc quần áo như thế! Hơn nữa bây giờ đã sang thu rồi, trời lạnh như vậy mặc ít như thế là không tốt!”

Đậu Đậu, “Trong mắt người tu đạo không có một năm bốn mùa.”

Yêu Nghiệt nhìn thấy suy nghĩ trong mắt vợ, khóe miệng ngay lập tức giật mạnh, “Không được, em không lạnh cũng không được!”

“Vậy anh muốn em nói mà không giữ lời à? Hay là anh hy vọng sau này em không cần phải đi học nữa?”

Mặt Yêu Nghiệt như muốn nói anh chính là muốn như vậy đấy thì sao, Đậu Đậu ngay lập tức không còn gì để nói.

Được thôi, đối với Yêu Nghiệt, cô đi học hay không cũng không có vấn đề gì.

Nhưng con người sống ở đời không thể trốn chạy thế tục được. Cô phải mở Niệm Nô Kiều, phải nuôi con, phải sống trong thế giới này. Nếu đã như vậy thì không thể không để ý ánh mắt của người đời, cô không thể bỏ học. Nếu đã không bỏ học, vậy hòa nhập vào tập thể để hình tượng của bạn thân được tốt lên một chút, lẽ nào không phải là điều cần thiết hay sao?

Yêu Nghiệt tất nhiên biết những điều này, nhưng hắn lại cứ không muốn để cô mặc loại quần áo đó!

Cho nên hắn liền thay đổi hình thức đanh đá bất cần, “Anh không quan tâm, dù sao anh không cho phép em mặc thứ quần áo như thế!”

“Hay là tối nay em lại khổ sở thêm một chút?”

Đậu Đậu nói xong liền sững lại, sau đó Yêu Nghiệt cũng sững lại.

Cô hận một nỗi không thể cắn lưỡi mình, vội vàng nuốt lời, “Ấy, coi như em chưa nói gì, em đi tìm Tiểu Bạch.”

Thế nhưng Yêu Nghiệt không cho phép cô nuốt lời, nắm lấy cánh tay cô, “Thông qua.”

Dù sao hắn không cho phép cô cũng cứ mặc, đến lúc đó cứ thế mà che lại chẳng phải xong rồi sao.

Tên Ngốc ngẩn người, “Excuse me? Hai người đang nói gì thế?”

Hai người cùng đồng thanh, “Không có gì!”

Đậu Đậu trừng mắt lườm Yêu Nghiệt một cái, bực bội kéo cửa ra đi tìm Tiểu Bạch.

Không khí trong 914 có chút kì lạ, Trương Khải Bình vẫn ngồi ở phòng khách lật xem tài liệu tội phạm, Tiểu Bạch thì không nói một lời nào ngồi bên cạnh, không biết đang nghĩ gì.

Hình dáng cô mơ mơ hồ hồ, lúc trùng lặp lúc lại tách ra, xem ra việc đầu thai chỉ là việc của mấy hôm nữa mà thôi.

Đậu Đậu mở cửa nhìn vào trong, ngay lập tức vội vàng nói, “Tiểu Bạch, hôm đó việc tôi hỏi cô…”

“Tôi đang định tìm cô mượn nhà bếp! Chúng ta ra ngoài nói đi.”

Đậu Đậu còn chưa nói xong, Tiểu Bạch đã vội vàng ngắt lời, dưới ánh mắt thăm dò của Trương Khải Bình nói, “Không có gì, em đi nấu cơm cho anh.”

Trương Khải Bình cảm thấy Tiểu Bạch có chút kì quặc, đang định hỏi có phải cô thấy trong người không được khỏe hay không, nhưng lại nghĩ đến cô là ma, đành ngậm ngùi nén lại.

Đa số những người đàn ông thẳng thắn đều như vậy, sẽ không biết quan tâm săn sóc người khác, cho dù có quan tâm cũng chỉ khuyên đối phương uống nhiều nước ấm.

Nhưng Tiểu Bạch là ma, cô căn bản sẽ không uống nhiều nước ấm.

Cho nên Trương Khải Bình vẫn cảm thấy Tiểu Bạch không phải là cô gái vô lý sinh sự, cũng không cho rằng những câu nói kì cục hôm trước của Vương Đại Vũ sẽ khiến cô hiểu lầm.

Khụ, cũng không biết ai cho anh ta cái tự tin đó.

Tóm lại những lời Đậu Đậu muốn hỏi đã bị Tiểu Bạch cắt ngang rồi, cả đoạn đường đều mờ mịt về đến 912.

Nhìn Tiểu Bạch vào phòng bếp rửa rau, Đậu Đậu không yên tâm lại gần, “Tiểu Bạch à, cô đã quyết định xong chưa? Ở lại hay đầu thai?”

Bàn tay đang rửa rau của Tiểu Bạch dừng lại, cô nói, “Đi đầu thai.”

“Hả? Tại sao? Không phải cô rất thích Trương Khải Bình sao?”

Tiểu Bạch cười khổ, “Tôi thích anh ấy nhưng anh ấy lại không thích tôi. Tình cảm là thứ không thể cưỡng ép được. Hơn nữa tôi là ma, anh ấy là người, anh ấy hiếu thuận như vậy, không thể nào ở bên tôi được.”

Đậu Đậu, “Việc này thì liên quan gì đến việc anh ta hiếu thuận hay không chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.