Chiếc Gối Bí Ẩn

Chương 34: Thua Trần Nhiên Không Hề Mất Mặt




Lần này Đậu Đậu thực sự không còn cách nào nữa, chỉ có thể phó thác cho bà kéo đến khoa sản. Xong xuôi được biết phải lấy số, Đậu Đậu vội vàng nói, “Mẹ ngồi đi, con đi lấy số cho mẹ. Mẹ đừng động đậy!”

Dáng vẻ này của Sở Ngọc Bình, cô coi như đã sợ hoàn toàn rồi. Không cần nói nữa, vội vàng gọi điện thoại cho Cố Thanh Vân thôi.

Cố Thanh Vân đang trong cuộc họp cổ đông, thấy Đậu Đậu gọi đến, do dự một lúc vẫn nói câu xin lỗi rồi ra ngoài nghe điện thoại, “Alo? Đậu Đậu, sao lại gọi điện thoại cho ba thế?”

Trùng hợp lúc này, hàng xếp lấy số đã đến lượt Đậu Đậu.

“Đến khoa nào?”

Người mặc áo trắng trong phòng lấy số hỏi, Đậu Đậu nói khoa phụ sản.

Cố Thanh Vân vừa nghe thấy, bàn tay cầm điện thoại bỗng run rẩy, “Con… con mang thai à? Con còn là vị thành niên mà!”

Đậu Đậu quay sang nhìn một đám các chú dì đang nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ, vội vàng giải thích, “Không phải con, là mẹ con!”

Cũng may cô sinh ra hai quả trứng, thời gian mang thai bụng cũng chỉ to một chút, nếu không không biết người khác sẽ nhìn cô thế nào nữa?

Khi nghe xong đám người lại càng kinh ngạc, nhìn cô gái cũng đã mười năm mười sáu tuổi rồi, mẹ của cô ít nhất cũng đã ba mươi bảy ba mươi tám tuổi nhỉ? Phụ nữ cao tuổi mang thai à?

Từ khi chính quyền Cửu Châu ban hành chính sách mang con thứ hai, đã ảnh hướng thực sự tích cực đến những gia đình con một.

Tốt, thật tốt! Chính sách thực là tốt mà!

Một cụ ông thổn thức nhìn Đậu Đậu một lúc, giơ tay chọc cậu con trai đang xếp hàng của mình, “Con xem, mẹ người ta ba bảy ba tám tuổi mà vẫn còn mang thai đứa thứ hai, vợ con mới có hai bảy hai tám tuổi, sinh thêm một đứa nữa thì tốt biết bao!”

Khóe miệng con trai cụ ông đó giật một cái, “Ba, con muốn sinh cũng phải nuôi được chứ, bây giờ giá phòng đắt đỏ như vậy, con còn sinh thêm một đứa nữa, đi đâu mua những hai căn nhà đây?”

Cụ ông hình như bị nghễnh ngãng, “Gì? Con nói gì? Con nói to lên một chút!”

“Con nói! Con không nuôi nổi!”

“Con đấy, con đúng là không chịu hăng hái gì cả! Nếu năm xưa con chịu khó học hành đỗ vào đại học Đế Đô thì bây giờ chẳng lẽ ngay cả đến cả đứa con thứ hai cũng không nuôi được à?”

Sau đó người con trai liền thấp giọng lầu bầu, “Chẳng phải còn nuôi ba hay sao? Nếu có thêm một đứa nữa, mệt chết con mất!”

Cụ ông lại không nghe rõ, “Con lại nói gì đấy? Con không nói to thêm chút được à?”

Cậu con trai vội vàng, “Con không nói gì! Con nói! Ba nói đúng! Đúng hết!”

Khóe miệng Đậu Đậu giật mạnh, cầm lấy chiếc thẻ số mà người bên trong đưa ra rồi nhanh chóng ra ngoài. Hai người này giọng nói lớn thật đấy, cô không nghe được cả Cố Thanh Vân ở đầu dây bên kia nói gì.

Sau đó đi ra xa một chút, vẫn không nghe thấy âm thanh trong điện thoại. Đậu Đậu alo mấy tiếng, thấy vẫn còn trong cuộc gọi, bỗng nhiên hoài nghi lắc lắc điện thoại, “Lẽ nào điện thoại hỏng rồi? Không phải chứ, mới dùng được bao lâu đâu.”

Đậu Đậu còn đang nghi ngờ, thì bên trong đột nhiên á lên một tiếng, dọa Đậu Đậu một phen hú vía suýt chút nữa đánh rơi cả điện thoại.

Sau đó liền nghe thấy giọng của Cố Thanh Vân, vui mừng đến nỗi không nói rõ thành lời, “Con nói thật chứ? Thật không? Hai mẹ con đang ở bệnh viện nào? Ba… ba qua đó ngay!”

Sau đó nghe thấy tạp âm từ đầu dây bên kia, “Tổng giám đốc Cố, ngài đi đâu vậy? Còn đang họp cổ đông mà, có việc gì gấp, ngài không thể đợi đến khi cuộc họp kết thúc sao?”

Giọng nói đó hình như là của một thư kí, sau đó nghe thấy Cố Thanh Vân lẽ thẳng khí hùng đáp trả, “Việc lớn, việc lớn liên quan vận mệnh con người! Nói với mọi người bên trong, hôm khác tôi sẽ mời mọi người đi ăn để xin lỗi, nhưng bây giờ tôi phải đi rồi!”

Thư kí thở dài, lọc cọc chạy vào phòng họp giải thích với các cổ đông.

Tiếp sau đó là giọng nói lo lắng không yên của Cố Thanh Vân, “Ở đâu? Ở bệnh viện nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.