Chiếc Gối Bí Ẩn

Chương 22: Đừng Tự Tìm Cái Chết




Yêu Nghiệt, “Khụ... không có gì, chỉ là… đột nhiên không khống chế được sức mạnh hồng hoang trong cơ thể thôi. Ừ, chính là như vậy.”

Đậu Đậu, “Anh có sức hồng hoang à?”

Lời này nếu như đặt trên bất kỳ một người phàm nào, Đậu Đậu đều sẽ không coi là thật, dẫu sao cái thời đại này, người nói lời này chẳng có ai rồi. Nhưng đặt ở trên người Yêu Nghiệt, cô không thể không nghi ngờ về tính chân thực của nó.

Hắn thật sự có thể có.

Yêu Nghiệt thành công chuyển sự chú ý của vợ, biến ngay thành cao da chó, bám lấy Đậu Đậu không buông tay, “Vợ ~ người ta cũng là kìm nén quá nên nóng tính. Chuyện này không thể trách anh được.”

Đậu Đậu lập tức không muốn nói chuyện. Thấy hai Tiểu Bạch cười trộm đi vào phòng bếp, cô hất đầu Yêu Nghiệt ra khỏi vai mình, hạ thấp giọng, “Không trách anh thì trách em à? Ai bảo anh lớn...”

Yêu Nghiệt cười xấu xa, “Anh lớn làm sao?”

“... Không có gì! Đi, đút cho con đi! Mau lên!”

Yêu Nghiệt không biết làm sao xoay người lại, thầm nghĩ: Hồ vương à Hồ vương, lần này tính phúc của người anh em đều dựa hết vào huynh đó!

Sau đó hắn lấy hai quả đỏ trong túi ra, để lên bàn trà, nói, “Qua đây lấy đi.”

Viên Viên lắc cái đuôi nhỏ chạy đến, lần này không dám ăn trộm linh quả của Biển Biển nữa. Bởi vì Biển Biển từ lúc có xe tập đi đã có thể ngồi ở trong xe đi nhanh như bay rồi. Không có xe thì nó vẫn chậm rì rì bám lấy sô pha mà đi.

Tiểu Bạch theo lệ làm bốn món mặn một món canh, sau khi làm xong, mang về cho Trương Khải Bình.

Đậu Đậu nhìn chằm chằm hình dáng lúc ẩn lúc hiện chồng chéo của cô ấy, vẫn không nhịn được gọi cô ấy lại.

“Này, Tiểu Bạch.”

“Vâng? Sao thế?”

“Tôi nhìn hình dáng của cô, có phải là sắp tu bổ hoàn chỉnh rồi đúng không?”

Tiểu Bạch gật đầu, “Coi là vậy đi, gần đây tôi đã có thể dần dần nhớ lại những chuyện trước kia rồi, chỉ là rất mơ hồ, nghĩ kĩ thì lại không nhớ ra.”

Đậu Đậu yên lặng, vẫn muốn hỏi, “Vậy... Trương Khải Bình phải làm sao?”

Tiểu Bạch lắc đầu, “Bây giờ anh ấy vẫn không biết, có điều, có lẽ anh ấy sẽ rất vui đúng không? Sau khi hồn phách tu bổ xong rồi, tôi sẽ có thể đầu thai, sẽ... không quấn lấy anh ấy nữa.”

Đậu Đậu không biết nói gì cho phải, chỉ có thể thở dài, “Nếu như cô muốn ở lại, tôi nhất định sẽ nghĩ cách giúp cô.”

Tiểu Bạch khẽ mỉm cười, “Cám ơn cô.”

“Không có gì, cô là bạn của tôi mà, tôi cũng không muốn để cho cô đi như vậy. Dẫu sao… cô xinh đẹp như vậy, nấu cơm còn ngon nữa!”

Tiểu Bạch bật cười, “Là vì tôi nấu cơm ngon hả?”

“He he he, không phải chỉ thế, không phải chỉ thế. Còn dịu dàng lương thiện nữa.”

“Ý tốt của cô tôi xin nhận, nếu có gì cần, nhất định tôi sẽ nói. Vậy tôi về trước nhé!”

Đậu Đậu gật đầu, “Ừ ừ, cám ơn cơm của cô.”

Thấy hai Tiểu Bạch đi rồi, vợ nhà mình vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng người ta, khóe miệng Yêu Nghiệt giật giật, đột nhiên có loại suy đoán rất đáng sợ.

Vợ sẽ không thích phụ nữ đấy chứ?

Nghĩ như vậy quá khủng khiếp rồi, hình như còn thật sự có khả năng này!

Nhìn cô đi, mỗi lần nhìn thấy em gái xinh đẹp đều có thể có thiện ý với người ta. Tiểu Bạch như vậy, Lạc Thi Nhã cũng là như vậy!

Nếu như không phải là sau này Lạc Thi Nhã được chứng thực là một girl thủ đoạn, không phải vợ còn thật sự muốn chị em tình thâm với Lạc Thi Nhã đấy chứ?

Oh my god, đột nhiên cảm thấy trai gái già trẻ tất cả đều là tình địch là sao?

Đậu Đậu quay đầu nhìn thấy vẻ mặt Yêu Nghiệt sụp đổ, thầm nghĩ có lẽ là sức mạnh hồng hoang của hắn lại bùng nổ rồi, vì vậy cô không để ý tới hắn, đi thẳng tới trước bàn ăn cơm.

Lần này Yêu Nghiệt càng khẳng định. Nhìn cô đi nhìn cô đi, cười xinh đẹp như hoa với Tiểu Bạch, đối với hắn thì lạnh nhạt hờ hững như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.