Chiếc Gối Bí Ẩn

Chương 12: Không Thể Chống Lại




“Chuyện gì là chuyện của Cục bắt yêu?” Lạc Lê không biết xuất hiện từ lúc nào, đứng ở sau lưng Đậu Đậu khoảng hai mét. Hắn tới là muốn nói cho Đậu Đậu biết, Kim San chết rồi, mặc váy đỏ tự sát.

Đậu Đậu, “... Chuyện cái tên sát nhân kia, ở đó đó, anh đi xem đi.”

Yêu Nghiệt vừa mới được vợ che chở xong, trong lòng đang cảm thấy thoải mái. Sau đó nhìn thấy Lạc Lê lại đến tạo cảm giác tồn tại thì lập tức sầm mặt lại.

Tên Ngốc nhìn sư thúc công lại nhìn Lạc Lê, ha ha cười khan hai tiếng kiếm cớ phải lên lớp, vội vàng rời khỏi chốn thị phi này.

Ánh mắt của sư thúc công quá đáng sợ!

Tình địch gặp nhau, chậc chậc, chậc chậc chậc...

Đậu Đậu không biết Lạc Lê đến đây từ lúc nào, sợ hắn lại muốn để Yêu Nghiệt đi đối phó với hội Vong Linh nên cô mở miệng nói trước, “Chuyện của hội Vong Linh, Lão Cửu nhà tôi không tham gia. À... anh ấy không đánh lại được! Cho nên anh cũng đừng đến tìm chúng tôi.”

Khóe miệng Yêu Nghiệt giật giật, vợ thật đúng là...

Sợ hắn bị thương, lại nói là hắn không đánh lại được!

Mặc dù được vợ che chở rất vui, nhưng Liệt Diệm gì chứ, chẳng qua chỉ là một con quỷ lửa lấy lửa để luyện hồn thôi, xứng để đánh đồng cùng với hắn à?

Yêu Nghiệt xoắn xuýt, có người càng xoắn xuýt hơn hắn!

Lạc Lê nghe thấy Đậu Đậu bảo vệ cho Yêu Nghiệt như vậy, nhất thời cũng không biết nói cái gì.

Sau một hồi yên lặng, hắn mở miệng, “Anh đến là muốn nói với em Kim San chết rồi, mặc váy đỏ tự sát. Lúc bọn anh phát hiện ra cô ta thì hồn phách của cô ta đã mất. Mặc váy đỏ tự sát, có lẽ cô ta sẽ biến thành ác ma. Em... cẩn thận một chút.”

Đậu Đậu, “...”

Cô vừa nghe thấy cái gì thế?

Kim San tự sát rồi? Mặc váy đỏ tự sát?

Trong lòng Đậu Đậu xoay chuyển nghìn lần, chỉ lưu lại một nghi vấn, “Trước khi cô ta chết, tinh thần vẫn bình thường chứ?”

Lạc Lê gật đầu, “Bình thường, anh đã xem camera của bệnh viện tâm thần rồi, lúc cô ta chết, cứ đọc tên của em và La Chính Hi mãi.”

Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Khụ, được rồi, tôi biết rồi. Tôi sẽ chú ý.”

Ma mới lúc chết mặc váy đỏ thì cô vẫn có thể thu dọn được. Chỉ cần không phải bị hội Vong Linh dẫn đi, cô ta cũng không giở được trò gì cả.

Ý, đợi đã…

“Hồn phách của cô ta đã mất rồi? Bị hội Vong Linh lấy đi rồi?”

Lạc Lê cau mày, “Ừ, cho nên anh mới đến thông báo để em cẩn thận một chút.”

Sắc mặt Đậu Đậu lập tức rất xoắn xuýt.

Sợ cái gì thì cái đó liền đến, cái con nhỏ Kim San đó muốn lên trời à?

Đúng là chết rồi còn không buông tha cho cô mà!

Ôi chao, cô đã tạo cái nghiệt gì thế, sao sau khi trọng sinh lại xui xẻo thế này chứ?

Thôi đi thôi đi, không suy nghĩ nhiều nữa, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng. Hơn nữa, không phải cô vẫn có Yêu Nghiệt à? Mặc dù cô không muốn để hắn quan tâm chuyện của hội Vong Linh, nhưng kêu hắn đánh mấy tên lâu la thì vẫn không thành vấn đề chứ nhỉ?

Đậu Đậu nghĩ như vậy, lập tức cảm thấy tìm được một người đàn ông giỏi giang thật là quá sảng khoái!

Lạc Lê nhìn biểu cảm của Đậu Đậu, liền biết cô lại nghĩ đến Xà yêu. Cũng chỉ có lúc nghĩ đến Xà yêu, cô mới lộ ra vẻ mặt dịu dàng, có thể gần gũi được. Những lúc còn lại mặc dù cũng cười ha ha, thế nhưng nụ cười không đến được mắt, chỉ là khách sáo với người ngoài thôi.

Ngực Lạc Lê đau đớn, đau rất lâu, dường như đã tê dại rồi.

Sau đó nghĩ đến tên sát nhân Đậu Đậu vừa nói, hắn liền hỏi, “Sát nhân? Sát nhân nào?”

Đậu Đậu chỉ phòng học mà Trương Khải Bình đang ở đó, “Anh tự đi xem đi, một con súc sinh giết em dâu lại giết em trai mình. Lúc sắp xử bắn anh phải nhìn cho kĩ, đừng để hắn cũng bị hội Vong Linh bắt đi. Nếu như bị hội Vong Linh bắt đi, vậy thì thật sự sẽ nguy hại cho xã hội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.