Chia Tay Thôi, Columbus (Goodbye, Columbus)

Chương 16: Nữ tử kì quái




Điều này không thể xảy ra với nàng. Lord Cameron Mackenzie không thể đứng trước mặt Ainsley, yêu cầu nàng cởi áo nàng cho hắn. Trong khu rừng, cách xa khỏi những người Châu Âu đang chơi trò bóng vồ trên sân cỏ của tư dinh Công tước xứ Kilmorgan.

“Bao nhiêu?” Cameron lặp lại.

Tất cả chúng. Ainsley muốn xé toạc cái váy và dìm nó xuống lớp bùn và để mặc cho bộ đồ mới bị hủy hoại.

“Ba,” nàng càu nhàu.

Điều gì đó quỷ quái lấp lánh trong mắt chàng. “Mười lăm.”

“Mười lăm?” Những cái cúc nhỏ xíu được may sát sạt nhau, nhưng mười lăm thì có nghĩa là sẽ hở một nửa ngực áo của nàng rồi. “Bốn.”

“Mười hai.”

“Năm,”Ainsley phản đối. “Đó là tất cả những gì ngài có thể trông đợi, và tôi sẽ phải cài chúng lại trước khi chúng ta trở lại trò chơi.”

“Ta không làm qua quýt trước khi nàng trở lại trò chơi. Mười.”

“Sáu. Không hơn nữa.”

“Mười.”

“Lord Cameron.”

“Mười, đồ bướng bỉnh.” Chàng tiến lại gần hơn, hơi thở phả lên da nàng. “Ta sẽ yêu cầu lịch sự cho tới khi ta chán, và sau đó ta sẽ tự mình tháo những cái cúc nhỏ xinh đó ra.”

Nàng không dám chắc. “Ngài không thể.”

“Ta có thể.”

Ainsley liếm đôi môi. Sự đúng mực trong lời cầu xin của nàng đã mất, và chàng biết. “Mười vậy.”

“Thỏa thuận xong.”

Nàng chắc bị điên. Nàng không thể đứng đây và để Lord Cameron cởi cúc áo khoác của nàng. Đã lâu lắm rồi, nàng đã để chàng cởi bỏ một nửa trang phục của nàng, và nàng chỉ vừa kịp thoát ra với nguyên vẹn sự đúng mực.

Không đúng. Nàng đã mất hết sự đúng mực của bản thân vào đêm đó và chẳng bao giờ lấy lại được nó.

Ainsley nhìn, tim như ngừng đập, khi Cameron tháo đôi găng tay của chàng và chạm vào cái cúc trên cùng của nàng.

Nụ cười của chàng mang vẻ chiến thắng khi chiếc cúc hé lộ một chút. Vải áo nàng bật lại theo nếp cũ, như trơ ra trước cảm nhận của Ainsley. Cameron khẽ kéo một chút để chạm lên miền da thịt vừa hé lộ, hơi ấm của chàng thiêu đốt cơ thể nàng. Nàng sẽ chết mất trước khi chàng chạm tới cái cúc thứ mười.

Cái cúc thứ hai rồi ba. Cameron chạm vào nàng sau mỗi cái cúc được mở ra, biết rằng nàng sẽ không thoái lui với chàng.

Ainsley nhắm nghiền mắt khi chàng mở tới cái thứ tư và năm. Chàng chạm vào hõm cổ nàng, thiêu đốt nàng, trước khi chuyển xuống cái thứ sáu.

Sự quyến rũ chết người, nàng tự nói với mình ở cái thứ bảy và tám. Chàng là người đàn ông biết cách khiến phụ nữ nóng lòng trao cho cái chàng muốn. Ainsley, sau tất cả những liều lĩnh đã trải qua, học được nguyên tắc phải thận trọng - mỗi hành động đều có lý do, mỗi rủi ro phải được tính toán. Nhưng trước Cameron, Ainsley thiếu kiểm soát trước kia lại sống dậy, muốn chàng kéo vạt áo của nàng xuống tận eo và làm bất cứ gì khiến chàng hài lòng.

Nàng gần như đã cầu xin chàng ở cái thứ chín.

Cái thứ mười, Ainsley mở mắt nàng ra.

“Xong,” Cameron nói mềm mại, và chàng kéo mở cái thân váy.

Ngực của Ainsley căng tràn trên áo lót của nàng. Các quý cô được cho rằng phải thon thả, thế nên phải nhốt mình trong cái áo lót, nhưng Ainsley luôn dường như căng tràn với cái áo của nàng.

Cameron đẩy chiếc áo sang một bên, bàn tay chàng gần như tôn thờ làn da nàng.

“Ainsley,” chàng nói giọng thô ráp. “Nàng có biết là nàng đẹp nhường nào không?”

Khi chàng chạm vào nàng, khi giọng chàng bao trùm lấy nàng, nàng cảm thấy mình xinh đẹp. “Ngài thật tử tế khi nói vậy.”

“Chẳng liên quan gì tới tử tế hết.” Chàng có vẻ bị kích thích. Cameron trượt ngón cái của chàng lên đầu ngực nàng rồi cúi xuống và hôn nàng ở đó.

Thậm chí khi anh nằm duỗi dài trên người nàng cũng không khiến nàng bị cháy bỏng như cảm giác đôi môi chàng đang làm. Nơi thầm kín của nàng trở nên ấm nóng khi chàng hôn da thịt nàng, những nụ hôn chậm rãi, như chàng có tất cả mọi thời gian trên đời. Đôi môi chàng ấm ấp, điêu luyện, mái tóc của chàng cũng mang hơi ấm cơ thể chàng lòa xòa dưới cằm nàng. Nàng muốn kéo chàng lại gần, xiết cơ thể chàng lên nàng như thể chàng đè nghiến lên nàng ngay chỗ bùn lầy này, chẳng màng tới trận bóng đang ở không xa.

Cameron hôn lên đỉnh khe ngực của nàng, bộ râu chưa cạo ram ráp dễ chịu trên da nàng. Rồi chàng đứng thẳng lên, bước ra xa, và trượt một mảnh giấy xuống giữa ngực nàng.

Ainsley tròn mắt, và nàng chộp lấy áo lót của mình. “Cái gì -”

“Ta tin nó là của nàng, Mrs. Douglas.”

Ainsley rút lá thư ra, mở nó, và nhìn thấy ngay nét chữ viết tay của nữ hoàng, lời lẽ cho tay kỵ sỹ của bà, John Brown.

“Ta đã quyết định sẽ không có bất cứ hứng thú nào với lá thư của nàng,” Cameron said. “Hoặc bất cứ mưu đồ chết tiệt nào của nàng.”

Ainsley bất động, miệng há hốc, rồi nàng nhanh chóng gấp lại tờ giấy và nhét nó vào trong túi áo khoác. “Cám ơn ngài,” nàng nói, chân thành. “Em không thể giải thích, nhưng cám ơn ngài.”

“Nàng vẫn còn chưa cài cúc.”

Ainsley nhìn xuống cái áo choàng, ngực nàng tràn ra ngoài cả áo lót.

Nụ cười quái quỷ trở lại trên khuôn mặt Cameron. “Ta chẳng để ý đâu. Nhưng nếu một trái bóng khác lại lăn tới đây, nàng sẽ thấy xấu hổ đấy.”

Ainsley tuột vội găng tay và bắt đầu gài lại cúc áo với những ngón tay run rẩy. Nó dường như là kéo dài vô tận vậy, trong khi Cameron chẳng làm gì ngoài đứng nhìn, rồi cuối cùng Ainsley cũng gài xong nút cuối cùng. Nàng túm lấy cái vồ mà nàng làm rớt, nhưng khi nàng xoay người bỏ đi, nàng thấy Cameron vẫn đang ngáng đường nàng.

“Chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu, Mrs. Douglas.”

“Vậy sao? Còn chuyện gì nữa đây?”

Cameron lấy cán cầm cái vồ của chàng chạm lên cằm nàng. “Chuyện nàng đã khơi mào khi nàng đến phòng ta sáu năm trước.”

“Em đã nói với ngài, đó là một sự hiểu lầm. Em đã nghĩ ngài đang giữ chiếc vòng ngọc lục bảo của Mrs. Jennings.”

“Quên cái vòng chết tiệt đó đi. Ý ta là điều nàng đã làm với ta đêm đó cơ. Nàng nửa đã quyến rũ ta để khiến ta không tìm ra được thứ nàng che đậy, rồi bỏ chạy với lời cầu xin là vì lão chồng tốt bụng.” Đôi mắt chàng đanh lại, lóe lên những ánh vàng giận giữ.

“Em không có bất cứ kế hoạch gì cả. Em đã hy vọng sẽ làm xong và rời đi trước khi ngài trở lại. Bên cạnh đó, ngài đã hoàn toàn sẵn sàng để quyến rũ em, thậm chí dù ngài biết là em đã kết hôn.”

“Vài phụ nữ dùng ta làm nơi trú ẩn để thoát khỏi những tên chồng đần độn của họ.”

“Như Phyllida Chase?” Ainsley nghe thấy một tiết nghẹn trong giọng nàng nhưng chẳng để tâm.

“Chính xác như Phyllida Chase. Chồng cô ta lơ là cô ta và ngang nhiên ngoại tình, vì thế cô ta quay đi tìm những thú vui khác. Tại sao không chứ? Nhiều người phụ nữ khác cũng giống như vậy.”

“Ngài coi thường họ,” Ainsley nói đầy ngạc nhiên.

“Cái gì?”

“Ngài coi thường những vị phu nhân đã cắm sừng chồng. Và ngài quyến rũ họ. Tại sao ngài lại muốn một người đàn bà ngài coi thường chứ?”

Đôi lông mày của Cameron rớt xuống, vẻ ngoài của chàng khiến nàng cảm thấy bị hẫng. “Đàn ông thích vui vẻ, Mrs.Douglas. Bọn ta muốn nó, bọn ta thèm khát nó; bọn ta hầu như chẳng nghĩ gì khác. Kể cả những kẻ đóng vai đạo mạo, nghiêm trang cũng thế mà thôi. Đó là phần thú tính luôn hiển hiện. Nếu như một quý bà cắm sừng chồng bà ta để trao cho ta sự vui vẻ đó, thì được thôi, nhưng ta từ chối tôn trọng bà ta vì việc đó.”

“Nghe cô độc thế,” Ainsley nhè nhẹ nói.

“Ta hiếm khi ở một mình.”

“Tôi biết,” nàng nói. “Điều đó khiến nó còn tệ hơn.”

Cameron nhìn nàng chằm chằm. Lần nữa những bức màn giữa anh và thế giới đã lại rớt xuống và lần nữa Ainsley thấy được nỗi cô đơn thẳm sâu của chàng. Chỉ một thoáng thôi. Rồi sau đó, bức màn lại được dựng lên, và chàng cau có.

“Cô đã tự cởi áo mình.”

Ainsley nhìn xuống cái áo choàng của nàng. “Tức thật.”

Cameron tựa vào nàng. “Chưa xong đâu, Mrs. Douglas. Trước khi cô rời đây vào cuối tuần, chúng ta sẽ kết thúc nó. Phụ thuộc vào việc này.”

Chàng kéo giật nàng vào lòng và đột ngột cắn lấy môi dưới của nàng. Trước khi Ainsley có thể phản đối hoặc đẩy chàng ra, chàng thả nàng ra, vác cái vồ lên vai, và bỏ đi, về phía những rặng cây.

Chàng di chuyển giống như một con ma trong thế giới của riêng chàng, bỏ lại những người đàn bà đau khổ phía sau chàng. Môi Ainsley hơi sưng sau cái cắn của Cameron trong khi nàng cố gắng cài lại cúc áo với những ngón tay run rẩy, và nàng vẫn cảm thấy cái xiết của chàng ở sau gáy. Lord Cameron mạnh mẽ và nguy hiểm, và nàng nên chống lại chàng. Nhưng sự liều lĩnh trong Ainsley lại chỉ muốn gào lên khi chàng bỏ đi quá sớm.

Vài tiếng sột soạt, theo sau là một giọng nhỏ nhẻ. “Quý bà? Nàng đã tìm được trái bóng của nàng chưa?”

“Vâng, vâng, tôi thấy rồi.”

Ainsley khép chặt vạt áo choàng của nàng lại và nhanh chóng cài kín, rồi nhặt trái bóng bùn của nàng lên. Nàng hồi hộp đếm thời gian và nhận ra là Cameron Mackenzie đã khuất dạng từ lâu.

(=_=)

“Bố ơi!”

Dưới màn pháo hoa trong khu vườn tối, những ý nghĩ của Cameron miên man về đồi ngực của Ainsley dưới môi chàng khi chàng mở cúc áo nàng trong rừng. Hơi thở nàng dồn dập liệu có như những đam mê cuống cuồng?

“Bố ơi!”

Dainel Mackenzie đang đứng ngay trước mặt Cameron. Cái váy của cậu tụt xuống tận hông, và chiếc áo sơ mi ướt đầm với cái áo khoác bị xô lệch khi cậu chạy băng qua rừng. Có lẽ là thế.

Daniel đã thừa hưởng đôi mắt của Elizabeth, sâu thẳm, nâu sẫm, chỉ có chút ánh vàng của nhà Mackenzie. Mái tóc cậu đen nhánh với chỉ một chút ánh đỏ. Elizabeth từng là một phụ nữ xinh đẹp, và Daniel được thừa hưởng những nét đẹp không thể phai mờ theo thời gian trên khuôn mặt đầy nam tính của cậu.

Giờ đây, đôi mắt cậu đang dâng tràn sự giận dữ lẫn hoang mang. “Bố quên mất à?”

“Tất nhiên là ta không quên.” Cameron day day vào thái dương cố gắng xua đi những điều quỷ quái mà chàng đã tự khơi gợi. “Thím Isabella của con đã hành ta cả buổi sáng.”

“Vâng con biết, trò bóng vồ. Nhưng con muốn nói chuyện với bố.”

Không ai từng giải thích cho Cameron khi chàng hai mươi tuổi và tự hào như quỷ rằng chàng đã thu xếp để cưới vợ và có con, là khó khăn thế nào nếu phải nuôi dạy một đứa con trai. Các vú em và người hầu và trường lớp có thể giải quyết chuyện đó, không phải sao?

Nhưng những cậu con trai cần nhiều hơn thế, không chỉ là thức ăn, quần áo, và sự hầu hạ. Chúng mong mỏi những người cha hiểu biết mọi thứ, dạy chúng về cuộc đời, ở bên cạnh chúng khi chúng cần. Cha của chính Cameron chẳng thể là một tấm gương tốt, nên hầu hết thời gian Cameron tự mình tìm tòi, dò dẫm từng bước trong việc nuôi dạy con.

Nó tuyệt nhiên là khó khăn đến chết tiệt, và Cameron biết rằng chàng sẽ chưa và chẳng bao giờ làm đủ. Chàng đã cảm tạ chúa vì có những người anh em trai, dù là họ có vô lối thế nào, họ cũng đã che chở Daniel dưới sự bảo bọc của họ. Bốn anh em, và rồi có thêm Isabella và Beth, bằng cách nào đó họ đã cùng nuôi lớn Daniel.

“Giờ thì ta ở đây,” Cameron nói.

Daniel thở hắt ra, cậu đã cao lớn ngang tầm mắt cha cậu. “Điều con muốn hỏi là cha bao nhiêu tuổi khi lần đầu tiên gần gũi với một tình nhân.”

Cameron cảm nhận được sự lúng túng, nhưng Daniel thực sự nghiêm túc. Khuôn mặt cậu đầy tò mò và cả lo lắng điều gì đso khi cậu chờ đợi câu trả lờ của Cameron.

“Tại sao con lại muốn biết?” Cameron khi đó mười lăm tuổi, và quý cô đó mười tám, biết rằng con trai một người đàn ông giàu có đang háo hức thế nào trong lần gặp gỡ đầu tiên mà cậu có thể chi một khoản kha khá. Cameron đã nhiệt tình nhưng không mưu mẹo, và cậu không thể nào tưởng tượng nổi điều một gái điếm hạng sang có thể chăng tơ quanh cậu.

“Cha nghĩ sao? Con mười sáu tuổi, và đã đến lúc con tự chủ. Bố và bác Hart, không kể đến chú Mac, đều có nhân tình khi mọi người vẫn còn đang ở trường. Ngay cả chú Ian cũng có một cô. Danh tiếng của gia đình Mackenzie không có gì là bí mật. Con biết thế. Máu của dòng họ đang chảy trong con.”

Khốn thật. Lời khuyên từ chính cha của Cameron trong vấn đề phụ nữ là: Giữ của quý của các anh vui vẻ với gái điếm, chọn một quý cô để sinh người thừa kế, và đừng lẫn lộn hai chuyện đó. Phụ nữ chỉ như là nước sốt, không phải cả bữa ăn, nếu không họ sẽ biến cuộc đời các anh thành địa ngục. Không phải những gì Cameron muốn nói với con trai chàng.

“Gái điếm muốn gần gũi với một chàng trai trẻ như con thì họ chỉ muốn tiền của con,” chàng nói thận trọng. “Nó chẳng là gì đối với con, Danny. Đó chỉ là một cách để họ kiếm sống thôi?”

“Con không có ý nói tới một gái điếm, Bố. Ý con là một quý cô thực sự cơ.”

Cameron cố giữ sự điềm tĩnh. “Một quý cô thực sự, như con gọi cô ta, sẽ trông đợi một cuộc hôn nhân. Nếu con muốn ai đó để lên giường, như là mấy cô gái điếm, phải hiểu rằng tại sao họ lại gần gũi con. Rồi cả hai sẽ biết phải làm gì.”

“Oh, rất khôn ngoan, Bố. Bố kết hôn trước khi tốt nghiệp Cambridge. Và Mẹ hơn bố rất nhiều tuổi.”

Vết sẹo trên má trái Cameron rúm lại. Chàng xoa xoa nó. “Và đó đã trở thành ác mộng. Hãy nhớ như thế.”

“Vâng, con biết bố hận mẹ.”

“Ta không hận mẹ con...” Elizabeth điên khùng, bạo lực, và không bao giở thỏa mãn, nhưng không phải là sự hận thù mà Cameron cảm thấy? Hay là cơn thịnh nộ, nỗi đau buồn, ghê tởm?

“Con chọn một người,” Daniel nói. “Và nàng không phải một ả điếm.”

Cameron khẩn cầu mãnh liệt. “Ai? Một cô con gái của khách của bác Hart ư? Xin con, Danny, nói cho ta là con đã không quyến rũ nàng.” Hart sẽ nổi cơn lôi đình vì chuyện đó và sẽ đổ lỗi hoàn toàn cho Cameron.

“Không đâu, Bố. Đó là một người bạn của thím Isabella, Mrs. Douglas.”

Cameron tắc nghẹn, cố gắng ho, tìm kiếm chút hơi thở trong tuyệt vọng. “Cái gì? Không!”

“Tại sao lại không?

“Bởi vì cô ta quá già đối với con, chứ còn vì sao!” Khách khứa đã quay lại, hào hứng với màn pháo hoa. Cameron cố hạ thấp giọng. “Cô ta không phải dành cho con, Daniel.”

“Thím Isabella nói nàng hai mươi bảy tuổi,” Daniel nói. “Con nghe nói nàng là một góa phụ không tài sản, nên con nghĩ nàng sẽ hài lòng với một chàng trai trẻ giàu có, cha nghĩ sao?”

Cameron thấy nơi Ainsley đang đứng cùng Mrs. Yardley không cách xa họ là bao, Ainsley lại mặc đồ xám. Ít ra thì nàng cũng không cài nút kín tới tận cằm lần này. Giờ đây mặt trời đã lặn, đêm tháng Chín ở xứ Scot trở nên lạnh giá, nàng mặc áo ngắn tay và cái áo chỉ ôm lấy một nửa ngực nàng. Đề phòng bệnh viêm phổi, Ainsley choàng một chiếc khăn ren mỏng quá nhiều lỗ thủng.

Những ý nghĩ của Cameron lướt trở lại, việc họ đã làm cả ngày, với Ainsley trong rừng, làn da nàng đỏ bừng khi chàng cắn tới cúc thứ mười của áo nàng. Chàng đã mở bung cái áo choàng và phần quà trên trong chẳng phải đầy ngọt ngào đó sao?

Ainsley xinh đẹp căng tràn, đôi bầu ngực đầy đặn và nõn nà. Chàng muốn liếm theo tất cả mọi cách lên đôi tuyết lê của nàng, vứt bỏ cái áo lót đang che vú nàng, cắn nụ hồng nhung bằng răng chàng. Chàng đã cương đến chết tiệt khi trở lại với trò chơi - chàng đã phải lội bộ lòng vòng trong bùn khá lâu trước khi quay lại với Mrs. Yardley để kết thúc ván đấu với bà. Đó phải là trận đấu bóng vồ chết tiệt lê thê nhất trong lịch sử thế giới.

“Cô ta không phải dành cho con, chàng trai,” Cameron nhắc lại khó khăn. “Con hãy buông tha cô ta.”

“Tại sao chứ? Không phải cha cũng hứng thú với nàng đấy chứ?”

Chết tiệt, là như vậy. “Cô ta không phải loại phụ nữ của ta, Danny.”

Daaniel nắm chặt hai bàn tay vẫn đang phát triển của cậu. “Con biết thế. Đó là lý do con thích nàng. Bởi vì nàng chẳng có gì giống với những người phụ nữ của cha, không một chút nào. Thế nên nàng sẽ an toàn khỏi những sở thích của cha.”

Cậu gầm lên những từ cuối cùng, quay ngoắt đi, và lao vào trong bóng tối.

“Daniel...”

Daniel không ngừng lại hay quay lại, rồi cậu biến mất, chẳng ai biết nơi cậu định đến

Là một người cha hoàn toàn tồi tệ. Cameron chạy vòng quanh một lần nữa và thấy tầm nhìn của chàng bị chặn bởi người em út, Ian.

Cam có một chút ngạc nhiên khi thấy Ian lại ra ngoài - Ian ghét đám đông, và mất bình tĩnh vì sự ồn ào của họ. Tuy nhiên, trời tối, hầu hết khách khứa đều tránh anh chàng, và vợ chàng, Beth, thấp hơn chồng nhiều.

Ian chỉ thấp hơn Cameron một chút xíu, nhưng có cùng bờ vai rộng. Lập trường của anh chàng mang lại một sức sống mới, phần lớn là vì người phụ nữ trẻ đang đứng sau anh chàng nói chuyện với một trong những vị khách.

“Ian, cái quái quỷ gì mà anh phải nhớ để làm với Daniel chiều nay thế?” Cameron hỏi anh chàng.

Ian nhìn nơi Daniel vừa khuất dạng. Ian sẽ chẳng bao giờ nói những lời xoa dịu Cam như người khác có thể - Thằng bé tôn thờ anh, Cameron; thằng bé chỉ đang cố gắng để làm hài lòng anh. Ian biết và hiểu sự thật. Chàng biết rằng sự thất vọng của Daniel đối với Cameron cũng nhiều như sự thất vọng của Cameron đối với Daniel.

“Ra ngoài cưỡi ngựa với nó,” Ian nói.

“Chết tiệt.” Daniel yêu cưỡi ngựa dạo quanh khu lãnh địa Mackenzie, tới những cánh rừng sâu có những hẻm núi cheo leo. Cameron thường xuyện quá bận rộn với những con ngựa của chàng, nhưng chàng đã đảm bảo với Daniel họ sẽ cưỡi ngựa hôm nay. “Cho anh lời khuyên đi, Ian. Đừng nhìn anh như là một người cha kiểu mẫu nữa. Hãy xem anh đã làm gì và sau đó làm chính xác điều ngược lại.”

Cameron nhận thấy chàng đã mất sự chú ý của cậu em trai. Ian đang quay sang nhìn khuôn mặt Beth sáng lên bởi màn pháo hoa rực rỡ.

“Ian, chú có nhớ lá thư mà anh cho chú xem sáng nay không?” Cameron hỏi.

Không rời mắt khỏi Beth, Ian bắt đầu đọc làu làu từng câu, lặp đi lặp lại những cụm từ hoa mỹ với một giọng đều đều liến láu.

Cameron nâng tay lên. “Được rồi. Đủ rồi. Cám ơn chú.”

Ian ngừng lại cùng lúc hai anh em đập tay hiểu ý nhau. Cameron biết rằng Ian chẳng mấy chú ý vào lời lẽ thực sự của bức thư nhưng có thể nhắc lại từng từ theo đúng thứ tự của chúng. Có thể là trong nhiều năm.

“Vấn đề là, có phải Mrs. Douglas đã viết nó?” Cameron hỏi, nửa tự hỏi chính mình.

“Em không biết.”

“Anh biết thế. Anh đang cân nhắc việc phát tán.”

Ian nhìn chàng từ trên xuống dưới. “Mrs. Douglas viết thư cho Isabella.” Ném ra tuyên bố của mình, Ian lại quay trở lại với Beth.

“Ừ, họ là bạn cũ, nhưng việc này không có gì để khiến - “ Cameron ngắt lời. “À, anh hiểu. Xin lỗi, Ian, anh đã không hiểu.”

Ian không đáp. Cameron xiết chặt vai Ian, thật nhanh, biết rằng cậu em út của chàng chẳng thích bị chạm bởi bất kỳ ai ngoài Beth. Hay Isabella. Chỉ những người phụ nữ xinh đẹp mới được chạm vào Ian Mackenzie, chết tiệt cậu chàng đi.

“Ian, em có biết tại sao mọi người nghĩ em điên không?”

Ian liếc nhìn Cameron, chẳng thực sự quan tâm, nhưng chàng đã học được cách quan sát mọi người khi họ nói về chàng.

Cameron tiếp tục. “Bởi vì em đưa cho chúng ta đáp án, nhưng em lại bỏ qua tất cả các bước mà chúng tôi thường quan tâm hơn rất nhiều. Ý của em là anh nên hỏi mượn Isabella một lá thư của Mrs. Douglas và so sánh nét chữ viết tay.”

Ian vẫn không trả lời. Như thể chàng đã quên mất họ đang nói chuyện gì rồi, chàng lại quay sang, níu lấy Beth, như bến bờ của thế giới của chàng. Ian chẳng hề xem pháo hoa, Cameron thấy; Ian nhìn vợ chàng đang xem chúng, hiểu về vẻ đẹp của chúng thông qua những biểu hiện của Beth.

Cameron để anh chàng lại đó. Một màn pháo hoa khác lại rực rỡ trên bầu trời, hơi nóng chạm lên cả khuôn mặt Cameron.

Trong ánh sáng của pháo hoa, Cameron nhìn thấy Ainsley Douglas lùi lại sau Mrs. Yardley và đi thẳng một mạch xuống con đường dẫn tới vườn chính, trong bóng tối. Khi khách khứa vỗ tay tán thưởng màn trình diễn tưng bừng, Cameron xoay gót và bám theo nàng vào trong bóng đêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.