Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi

Chương 31: Nốt chu sa của thế tử gia




Bé gái kinh hoàng sợ hãi, lòng tràn đầy bất an, một lòng so "bệnh" với gia gia; hơn nữa mấy ngày nay chưa ngủ đủ, buổi tối lại ăn nhiều chút, khóc vài lần, càng về sau thật phát sốt.

Mấy lần Hoàng Chiêu Đệ kêu đệ đệ đi, đều bị nàng bừng tỉnh khóc chặn lại.

Bộ dạng khuê nữ như thế, Hoàng Lão Thực nào dám rời đi nửa bước.

Hoàng Tước Nhi thấy muội muội thật bị bệnh, cũng cuống quít, vội vàng lấy khăn đắp trán cho nàng, một bên thúc đại cô đi, khẩu khí không tốt cho lắm.

Bên nhà cũ Hoàng gia, Hoàng lão cha đợi đến hoa tàn cũng không đợi được đại nhi tử đến thăm hắn. Nằm ở trên giường quả thực dày vò, tính nóng xông lên, khí tức ngực đau đớn.

Cuối cùng, hắn giống Hoàng Ly, bệnh giả thành bệnh thật.

Hoàn toàn do tức giận gây nên!

Trận này ông cháu pk lớn quá sinh bệnh.

Hoàng Chiêu Đệ đợi đến nửa đêm, thấy đệ đệ vẫn không thể thoát thân rời đi, không còn cách nào, đành phải đi về trước phục mệnh.

Hoàng Tước Nhi thấy muội muội vì mình ép buộc đến phát bệnh, cực kỳ đau lòng.

Đợi cô cô vừa đi, nàng liền nói với Hoàng Lão Thực: "Cha, Hoàng Ly như vậy, ngàn vạn lần cha đừng tới nhà gia gia. Gia gia đang giả bệnh dụ ngươi đó, muốn dụ ngươi qua, sau đó cùng nãi nãi bức ngươi từ hôn. Nếu ngươi thật muốn đi, Hoàng Ly sinh khí, không biết sẽ khóc thành cái dạng gì."

Hoàng Lão Thực nghe xong cả kinh nói: "Thật sao?"

Hoàng Tước Nhi gật đầu nói: "Đương nhiên là thật. Cha, ngươi nghĩ đi, lúc chúng ta trở lại, không phải gia gia rất khỏe mạnh đi lại trong sân sao. Chỉ là Hoàng Ly làm cho hắn không có cách nào nói với ngươi chuyện từ hôn, hắn mới nghĩ ra cách này."

Hoàng Lão Thực nghĩ nghĩ, quả nhiên là như vậy.

Hắn liền yên lòng, một lòng bồi tiểu khuê nữ, không đi nhà cũ.

Hoàng đại nương nghe Hoàng Chiêu Đệ trở về nói chuyện trải qua, tức giận suốt đêm chạy tới mắng, nói nhi tử hắc tâm, ngay cả cha cũng không cần.

Hoàng Ly trong lúc ngủ mơ bị bừng tỉnh, lập tức khóc thét.

Hoàng Lão Thực bất mãn nói: "Nương, cha không bệnh, ngươi dụ ta làm cái gì? Ngươi xem, Hoàng Ly bệnh thành như vậy, ta có thể mặc kệ sao?"

Hoàng đại nương nghe xong cả kinh, trong lòng có quỷ, không dám mắng nữa. Huống hồ lúc này cũng nửa đêm, mắng người trong thôn nghe thấy thì không tốt. Tới nhìn Hoàng Ly, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như thật bị bệnh.

Nhất thời sợ bà mất mặt, nên đến bên giường ngồi xuống.

Hoàng Tước Nhi đổi khăn cho Hoàng Ly, vừa nói với Hoàng đại nương: "Nãi nãi đi về trước đi. Gia gia ngã bệnh, nãi nãi không chiếu khan sao? Hoàng Ly đã có ta và cha rồi."

Hoàng đại nương hết cách, đành đứng lên nói: "Có chuyện gì thì gọi chúng ta."

Hoàng Tước Nhi gật đầu, nghĩ thầm các ngươi không đến thì chúng ta không có chuyện gì cả. các ngươi tới, không có việc gì cũng thành có.

Đêm đó, Hoàng Lão Thực canh giữ bên giường Hoàng Ly, ngay cả xiêm y cũng không thay, lung tung gục bên bàn qua một đêm. Hoàng Tước Nhi ngủ ở gian trong.

Ban đêm, Hoàng Ly bừng tỉnh vài lần, hoảng sợ thét chói tai.

Hoàng Lão Thực và Hoàng Tước Nhi dậy an ủi, làm dịu đi.

Cuối cùng, Tước Nhi cũng không dám ngủ, cũng canh bên giường muội muội.

Cứ như thế qua một đêm, sáng sớm hôm sau, Hoàng Tước Nhi liền đi tìm Lâm Xuân, nói cho hắn biết việc này. Dựa theo sự thương nghị lúc trước, nếu là có tình huống gì ngoài ý muốn, phải nhanh chóng phái người rời núi báo tin cho Đỗ Quyên bọn họ. Hoàng Tước Nhi cảm thấy muội muội bị bệnh, việc này không nhỏ, kêu nương và Đỗ Quyên trở về.

Lâm Xuân vội cùng Cửu Nhi thương nghị đi an bài.

Lại nói nhà cũ bên kia, tối qua Hoàng Tiểu Bảo nghe nãi nãi và đại cô nói chuyện mới biết là gia gia giả bệnh lừa đại bá. Ai ngờ đường muội Hoàng Ly cũng bị bệnh, đại bá mới không bị lừa đến.

Trong lòng hắn khó chịu tức giận, liền chạy đến nhà đại bá gia nói cho Hoàng Lão Thực biết là gia gia không bệnh, nói hắn không cần đi, lại hỏi thăm tình trạng của muội muội.

Hoàng Lão Thực thấy cháu cũng nói như vậy, càng yên tâm hơn không đi nhà cũ.

Chỉ có Hoàng Tước Nhi nghi ngờ nhìn Tiểu Bảo, rất đề phòng.

Hoàng Tiểu Bảo cũng không để ý, vào phòng xem Hoàng Ly xong bước đi.

Nhưng Hoàng lão cha đã có tuổi, hôm qua vừa tức vừa nộ, bệnh giả thành bệnh thật, hôm nay dậy không nổi. Hoàng đại nương thấy lão gia tử thật bị bệnh, nhất thời đúng lý hợp tình, ra lệnh Chiêu Đệ đi gọi Hoàng Lão Thực.

Đương nhiên Hoàng Lão Thực sẽ không mặc kệ cha, nghe nói cha thật bị bệnh, lập tức tới. Bất quá, hắn ôm Hoàng Ly đến. Hoàng Tước Nhi cũng đi theo.

Hoàng lão cha thấy hắn ôm cháu gái bị bệnh đến. Hai má cháu gái đỏ ửng, còn khóc khóc hề hề, đừng nói khuyên hắn từ hôn, ngay cả lời bình thường cũng không thể nói một câu, càng bực bội, bệnh nặng thêm một tầng.

Hoàng đại nương nháy mắt Hoàng Chiêu Đệ.

Hoàng Chiêu Đệ tiến lên muốn ôm chất nữ, để đại đệ dễ nói chuyện với cha.

Hoàng Ly lại lớn khóc lên, ôm cổ Hoàng Lão Thực không buông.

Trên giường Hoàng lão cha bị tiếng khóc bén nhọn của cháu gái đâm vào 2 huyệt Thái Dương, đầu ong ong, đau đớn tê liệt.

Hoàng Lão Thực thấy khuê nữ khóc khàn cả giọng, diện mạo đỏ lên, không thể nhịn được nữa nói thẳng với Hoàng Chiêu Đệ: "Tỷ, ngươi đừng đụng khuê nữ ta!"

Nói xong đứng lên vỗ về Hoàng Ly, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Hoàng Chiêu Đệ xấu hổ đứng ngẩn người tại chỗ.

Hoàng đại nương thấy tình hình như thế, nhịn không được lại mắng lên.

Trong phòng loạn lên, đừng nói Hoàng lão cha dưỡng bệnh, không bị tức chết tại chỗ coi như đã khoẻ lắm rồi.

Hoàng Tiểu Bảo nghe tin đuổi tới, thấy tình cảnh náo loạn như thế, tức giận nói: "Đại bá không biết khám bệnh, gọi hắn để làm cái gì? Cho là hắn có thể nấu cơm, hầu hạ dâng nước trà sao mà các ngươi nhất định gọi hắn đến? Hoàng Ly ngã bệnh, đại bá nương không ở nhà, các ngươi không nói chiếu cố thì thôi còn bức đại bá như vậy, các ngươi có chút lương tâm nào không? Chỉ vì muốn hứa Tước Nhi tỷ tỷ cho tiểu tử này?"

Hắn phẫn hận chỉ vào Diêu Kim Quý, hai mắt phun lửa nói: "Ai cho phép ngươi ngủ trên giường tỷ tỷ ta? Người không biết xấu hổ như vậy, gả Tước Nhi tỷ tỷ cho hắn, còn không phải là huỷ cả cuộc đời!"

Hoàng Chiêu Đệ biến sắc mặt, nói không ra lời.

Mặt Diêu Kim Quý đỏ lên, nổi giận nói: "Dã tiểu tử vô tri! Ngỗ nghịch trưởng bối, ăn nói bừa bãi, không gia giáo!"

Nói xong giận dữ phủi tay ra khỏi phòng.

Hoàng Tiểu Bảo đuổi theo hắn mắng to, nói hắn mới là kẻ không gia giáo.

Hoàng đại nương thấy cháu trai thay đổi như một người khác, vừa sợ vừa giận.

Phượng Cô vì việc hôn nhân của Đại Nữu, trong lòng hận đại phòng, thấy nhi tử khuỷu tay cong ra ngoài, cũng phóng mặt quát lớn nhi tử không biết tốt xấu.

Hoàng lão Nhị cũng đánh đuổi nhi tử.

Hoàng Tiểu Bảo bỏ chạy.

Trong phòng, Hoàng lão cha nghe cháu trai nói, tức giận hôn mê bất tỉnh.

Nhiều năm qua, hắn cố chấp tranh một hơi, chỉ là không muốn lòng đại nhi tử luôn hướng về cha vợ hắn, cùng lúc cha vợ hắn giao hảo với Lâm gia, nên hắn mới ngăn trở việc hôn nhân của cháu gái hắn. Ngờ đâu, chẳng những hắn không quản được đại nhi tử, không biết vì sao ngay cả cháu trai cũng hướng về người ta, sao hắn không hận không giận cho được?

Sau khi Hoàng đại nương phát hiện, kêu trời kêu đất khóc lớn.

Hoàng lão Nhị vội la lên: "Ca. Ngươi xem cha, đều do ngươi chọc tức. Ngươi còn không mau đáp ứng cha từ hôn, không chừng bệnh sẽ tốt lên."

Hoàng Chiêu Đệ cũng lau nước mắt nói: "Đại đệ, ngươi nghe cha đi, dỗ tỉnh cha trước rồi nói."

Hoàng Ly nghe lời này, quên khóc, kinh ngạc nhìn Lão Thực cha.

Lão Thực cha luôn phản ứng trì độn nhìn tiểu khuê nữ không giúp mình, bỗng nhiên trong lòng run lên. Hắn cảm thấy, chỉ cần mình đáp ứng cha từ hôn, hắn sẽ mất tiểu khuê nữ này; chẳng những mất tiểu khuê nữ, ngay cả đại khuê nữ và Đỗ Quyên cũng sẽ mất.

Hắn không chút do dự nào, kiên định lắc đầu nói: "Đã định thân, sao mà lui được."

Nếu cha sinh khí thì đánh chết hắn đi!

Dù đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không đáp ứng từ hôn!

Hắn nhìn về phía lão cha nằm trên giường và lão nương đang ở bên cạnh kêu khóc, trong lòng chua xót vạn phần. Hắn không rõ vì sao bọn họ nhất định không cho mình và Lâm gia kết thân. Của cải Lâm gia, danh vọng ở trong thôn đều là tốt.

Hoàng lão Nhị và Hoàng Chiêu Đệ đều ngây dại, không nghĩ tới cha đã ngất đi, người huynh đệ bình thường trung thực này lại cắn chết không mở miệng.

Bọn họ không khỏi nhìn về phía Hoàng Ly, có phải là chiều ý tiểu nha đầu này không?

Hoàng Tước Nhi nhìn tiểu thúc và đại cô, trong lòng rét run, giận dữ chất vấn: "Các ngươi dựa vào cái gì đều khi dễ cha ta? Sống cũng khi dễ, chuyện làm mai cũng khi dễ."

Hoàng Chiêu Đệ vội vàng nói: "Tước Nhi, chúng ta nào có khi dễ cha ngươi? Đây không phải là thân càng thêm thân sao. Kim Quý nhà ta một không ngốc hai không què, còn đọc sách, còn không xứng với ngươi?"

Hoàng Tước Nhi nghiêm chỉnh nói: "Cha ta nuôi con gái, không phải là nuôi heo, muốn làm gì thì làm cái đó? Thân càng thêm thân thì cũng phải để hắn vui vẻ đồng ý. Bức như vậy là sao?"

Hoàng đại nương lay Hoàng lão cha tỉnh lại, nghe vậy giận dữ nói: "Ở đây việc hôn nhân của con gái đều do trưởng bối làm chủ. Các ngươi một đứa hai đứa, chỉ biết học mẹ ngươi, chống đối cha mẹ chồng, làm hư luôn cha ngươi."

Hoàng Tước Nhi lớn tiếng nói: "Ta cha không nhi tử, hắn muốn gả khuê nữ gần, sau này dễ chiếu cố hắn, điều này cũng sai sao? Vì sao nhất định canh chừng chúng ta? Muốn thân càng thêm thân, sao không đem Đại Nữu tỷ tỷ hứa cho biểu ca, không phải tuổi tác bọn họ vừa xứng sao? Tại sao phải nhất quyết ép con của cha ta, đây không phải là khi dễ hắn thì là cái gì!"

Thiếu nữ tức giận chất vấn, tia sáng lạnh lẽo trong mắt lóe ra.

Hoàng Lão Thực ngây dại, không nghĩ tới khuê nữ cũng lợi hại như vậy.

Hoàng Ly càng sùng bái nhìn đại tỷ.

Hoàng Tước Nhi nhắc tới Đại Nữu, lời này đã đắc tội hai người.

Không, là đắc tội với vài người: gia gia nãi nãi, tiểu thúc tiểu thẩm; mỗi người đều tức điên rồi, sắc mặt tiểu thẩm đặc biệt âm lãnh.

Không phải vợ chồng Hoàng lão Nhị muốn gả Đại Nữu cho Diêu Kim Quý sao.

Nhưng ngoại sanh coi trọng Hoàng Tước Nhi, bọn họ có thể làm gì?

Còn có Thạch gia, đầu tiên đã thoả thuận xong việc hôn nhân, nhưng cũng chạy đến Hoàng Tước Nhi. Cái ngày nhục nhã đó, đến bây giờ vẫn như con chuột gặm nhắm tâm Phượng Cô, bởi vậy đối với đại phòng và chấu gái chỉ có niềm thống hận không thôi.

Nàng cười lạnh nói: "Đại Nữu tỷ tỷ ngươi đâu thể làm cho người ta thích, nhiều người tới cầu. Kim Quý lên giường của ngươi, người bên ngoài còn dám nói cái gì?"

Hoàng Tước Nhi tức giận đến phát run, phẫn nộ quát: "Tiểu thẩm ngươi nói cái gì?"

Hoàng Ly lại không hiểu, chỉ lo loạn mắng "Không biết xấu hổ, thừa dịp chúng ta không ở nhà, lén lén lút lút đi vào tạo phản..."

Cửa là Hoàng lão cha và Hoàng đại nương kêu lão nhị làm ra, bởi vậy nghe xong lời này, cũng không để ý nàng bị bệnh định tiến lên đánh nàng.

Hoàng Tước Nhi vội vàng kéo Hoàng Lão Thực chạy.

Sau khi trở về, hai cha con canh chừng Hoàng Ly không dám rời đi một bước, cũng không thèm quản nhà cũ bên kia.

Hoàng đại nương tới cửa mắng vài lần, mỗi lần đều có Hoàng Ly khóc thét làm nhạc đệm, chọc vô số người trong thôn đến xem. Hơn nữa Lâm Xuân và đám thiếu niên âm thầm khích động, lời nhàn thoại nào cũng có.

Hiện tại, trận pk bà cháu đấu ngang nhau.

Cách một ngày, Cửu Nhi và đại ca Phúc Sinh thu gom một đống thổ sản vùng núi rời núi.

Tháng giêng 24, đoàn người Đỗ Quyên rốt cuộc trở lại thôn Thanh Tuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.