Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi

Chương 30: Nốt chu sa của thế tử gia




Hoàng Lão Thực bất mãn nói: "Nương, đó là giường của cháu gái ngươi. Kim Quý đã bao lớn rồi?"

Hoàng đại nương định nói chuyện, chợt nghe Hoàng Ly khóc kêu lên: "Cút đi! Ngươi cút đi! Cút đi! Cút đi!..."

Nàng bị tức, hô: "Vậy cũng được à! Đứa bé này không hiểu lễ..."

Hoàng Tước Nhi nghe lời nãi nãi nói, tức đòi mạng.

Nàng không thể đối đáp tay đôi với nãi nãi, liền thống hận chĩa vào Diêu Kim Quý nói: "Ngươi hiểu lễ! Ngươi hiểu lễ mà dám vào phòng muội muội ngủ. Thật không biết xấu hổ!"

Hoàng Ly khóc lớn, vừa kêu vùa nhảy.

Hoàng Chiêu Đệ và Diêu Kim Quý lúng túng không thôi.

Ba ngày trước vừa đến nhà này, lòng Diêu Kim Quý đã say.

Người khác cảm thấy trong phòng này bày đồ ngổn ngang, nhưng hắn nhìn ra nhà này nhẹ nhàng khoan khoái lịch sự tao nhã, hiển nhiên chủ nhân tốn tâm tư bố trí. Hơn nữa, đợi ở trong phòng, chóp mũi lúc nào cũng quanh quẩn một mùi hương, phảng phất hương vị thiếu nữ.

Ở trong phòng đó, hắn không khỏi tim đập mặt đỏ, giống như người thiếu nữ kia ở ngay bên cạnh mỉm cười nhìn hắn. Đến khi phát hiện trong phòng còn có sách, mắt càng sang hơn, thầm nghĩ trách không được.

Hắn không nỡ đi ra ngoài. Ban ngày tựa vào giường La Hán đọc sách dùng trà quả, hết sức thích ý.

Đến buổi tối, đầu tiên hắn có chút do dự, đắn đo nhưng vẫn ở lại.

Hắn cảm thấy, nhà đại cữu có thể tiếp đãi mình, xứng với mình cũng chỉ có gian phòng này, cái giường này. Bằng không, chẳng lẽ hắn muốn ngủ trên giường đại cữu và đại mợ sao?

Nghĩ tới bộ dáng xuẩn khờ của đại cữu, đại mợ cũng là một nông phụ thô bỉ, trong lòng hắn liền có chút chán ghét. Lên lầu ngủ càng không được. Leo cao như vậy, không chừng ngủ đến nửa đêm có con chuột chạy bên người nữa.

Ngược lại cách vách còn có cái giường, nhưng phòng kia vừa nhìn bình thường không thể cho người ở, sao có thể so với gian phòng ấm áp xinh đẹp tuyệt trần của biểu muội chứ.

Vì thế, hắn liền ngủ lại.

Đợi lên giường mới phát hiện hương khí từ đâu mà đến: gối đầu. Thậm chí vải thô đều mang nhàn nhạt thanh hương.

Thì ra, tỷ muội Đỗ Quyên hái hoa Kim Ngân, hoa cúc, hoa mai, chế thành hoa khô, dồn vào gối đầu cho thơm, hoặc là làm thành túi thơm đặt trong tủ quần áo để tăng thêm hương khí.

Diêu Kim Quý thập phần quý mến tâm tư lung linh của thiếu nữ, có hứng thú với người biểu muội này hơn những thôn cô khác chỉ biết vùi đầu làm việc.  Màn đêm buông xuống, nằm ở trên giường, tình ý càng sôi trào, ngay cả mộng cũng mang đầy sắc thái kiều diễm.

Hoàng Chiêu Đệ cũng không ngăn trở. Nàng luôn tuân theo mọi yêu cầu của nhi tử.

Buổi tối Hoàng lão cha và Hoàng đại nương không ở nơi này ngủ, căn bản không biết việc này.

Trước mắt biết cũng không trách hắn. Bọn họ cảm thấy đứa cháu ngoại này văn nhã, là người đọc sách, chỉ có bộ giường của cháu gái nhà đại nhi tử mới cho hắn ngủ. Hơn nữa, bọn họ còn muốn đem Hoàng Tước Nhi gả hắn, như vậy vừa lúc.

Nhưng cháu gái lại nháo lên.

Hoàng Tước Nhi còn chưa như thế nào, tiếng khóc Hoàng Ly rung trời, làm cho người khác không có cách nào nói chuyện.

Hoàng lão cha quá phiền, kêu nhi tử đi ra ngoài.

Hoàng Lão Thực trừng mắt quát Diêu Kim Quý: "Ngươi cũng đi ra ngoài!"

Hắn không chút nào thấy đứa cháu bên ngoại này có bao nhiêu kim quý, cần đối đãi đặc thù mà dám ngủ trên giường khuê nữ hắn.

Diêu Kim Quý cứ tưởng rằng Tước Nhi biểu muội thấy mình nhất định sẽ ái mộ quý mến, đối với chuyện ngủ trên giường của các nàng, chỉ biết ngượng ngùng oán trách, nói không chừng trong bụng còn âm thầm vui vẻ nữa.

Trong tưởng tượng của hắn, dù biểu muội lườm hắn một cái, cũng phải là tình ý mới đúng. Ai ngờ Hoàng Tước Nhi có xấu hổ, nhưng là xấu hổ và giận dữ, đại cữu còn dám rống to với hắn, Hoàng Ly còn kêu hắt cút. Những điều này làm hắn kinh ngạc không thôi.

Hắn cảm thấy mình trông nhầm: đại cữu thô lỗ không biết lễ, ngay cả tôn trọng tối thiểu đối với người đọc sách cũng không có; biểu muội cũng là đứa không thức thời, trong phòng này sách chỉ là bài trí, mệt hắn còn tưởng rằng các nàng không giống những thôn cô khác.

Lập tức, hắn cũng xấu hổ và giận dữ, tức giận đi ra ngoài.

Hoàng Ly còn không chịu bỏ qua. Cửa phòng vừa đóng, nàng ngồi trong phòng khóc, cũng không cho Hoàng Lão Thực đi ra ngoài.

Bên ngoài, Hoàng lão cha hét to, kêu nhi tử đi ra ngoài.

Nhưng mỗi khi hắn vừa mở miệng, Hoàng Ly liền bén thanh quát to, ngăn chặn thanh âm của hắn, một lòng đối kháng với gia gia, cho bọn hắn không được an bình.

Hoàng lão cha tức giận đến cả người loạn chiến, đập 2 cái chén trà.

Hoàng Tước Nhi nghe không khỏi thống hận gia gia.

Cái cốc này mặc dù là thô sứ nhưng không phải dễ có. Chẳng những phải bỏ tiền mua, mà từ ngoài núi mang vào, rất tốn công phu.

Hoàng Ly khóc lớn tiếng hơn, gần như toàn bộ thôn Thanh Tuyền đều có thể nghe. Nghe nói năm xưa nhị tỷ nàng, Đỗ Quyên cũng làm như vậy.

Nhớ tới nhị tỷ tỷ, nàng thật sốt ruột: nếu nàng không thể hoàn thành nhiệm vụ nhị tỷ giao phó, nhị tỷ có thể mua cho nàng đồ mới, đồ chơi, quà vặt sao?

Quan trọng nhất là: nếu chút chuyện này nàng cũng không làm xong, sau này nhị tỷ còn có thể tin tưởng nàng, cho thương lượng "đại sự" sao?

Nghĩ tới việc này, bé gái cực kỳ bi thương, khóc chết đi sống lại.

Bên ngoài, mẹ con Hoàng đại nương hai mặt nhìn nhau. Diêu Kim Quý sớm chịu không nổi trốn đi ra ngoài. Hoàng lão cha ở trong phòng đảo qua đảo lại, thỉnh thoảng quát lên một tiếng lớn, cùng cháu gái lên võ đài.

Đáng tiếc, vô luận hắn hung hăng như thế nào, nổi giận như thế nào, thằng con trai Lão Thực đều không ra khỏi cửa phòng một bước. Hắn hoàn toàn bị tiểu khuê nữ khóc cho đầu óc choáng váng, mất đi chủ trương, chỉ canh giữ bên người nàng, kéo tay nhỏ bé của nàng dỗ dành. Dỗ không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng khóc theo.

Hoàng Tước Nhi nghiêm mặt, vội vàng thu thập giường, đổi tấm trải.

Hoàng lão cha tức giận đến tức ngực, từ góc phòng cầm cây đòn gánh lên, muốn phá cửa phòng.

Hoàng Chiêu Đệ giật mình, vội vàng kéo hắn lại khuyên dỗ.

Hoàng đại nương cũng sợ lão gia tử nổi giận lên, liều mạng lại nháo ra chuyện gì, xui xẻo vẫn là nhà mình, cũng vội giữ chặt hắn.

Hoàng Chiêu Đệ thấy cha tức giận đến run rẩy, đột nhiên nhanh trí hạ giọng nói: "Ở đây mất công cũng không phải, bên ngoài rất nhiều người lại tới nữa, không bằng đi về trước. Đại đệ bị chất nữ đeo bám. Về nhà cha giả bệnh, gọi hắn đi xem. Chờ hắn tới bên kia thì dễ làm rồi. Chúng ta mọi người khuyên hắn."

Hoàng đại nương tuổi lớn, bị Hoàng Ly làm cho đầu ong ong, ước gì đi về, vừa nghe lời này liền nói tốt. Nàng cũng không sợ đại nhi tử không đi. Cha ngã bệnh, hắn dám không đi?

Hoàng lão cha không lên tiếng, xem như chấp nhận.

Hắn phẫn hận nghĩ, còn phải giả bệnh sao?

Hắn choáng váng, tức ngực, dưới nách đau đớn không ngừng. Mấy ngày nay không ăn ngon ngủ yên, thật là bị bệnh có được không!

Vì thế, ba người rời đi.

Lúc Hoàng Chiêu Đệ đi, cách cánh cửa chào đệ đệ.

Hoàng Ly khóc một hồi, không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, còn chưa tin bọn họ đi đâu, kêu Hoàng Tước Nhi lặng lẽ mở cửa phòng nhìn ra ngoài. Quả nhiên đi.

Nàng lập tức nín khóc.

Khóc thét một hồi mệ người, nàng còn nói nàng chưa ăn cơm chiều nữa.

Hoàng Lão Thực thấy khuê nữ rốt cuộc ngừng khóc, buông một hơi thở dài.

Lập tức, ba cha con đi ra, vội vàng thu thập trong nhà.

Hoàng Tước Nhi thu xếp nấu cơm ăn. Sau khi thu dọn, phát hiện thịt và các loại rau khô thiếu rất nhiều, cũng bất chấp.

Tuy vội nhưng rất dồi dào, thật ứng với câu nói "Ổ vàng ổ bạc, cũng không bằng ổ chó của mình." Huống chi mấy ngày nay bọn họ lưu lạc ngoài miếu.

Không bao lâu, vợ chồng Lâm Đại Đầu cách vách tới thăm bọn họ, thuận tiện đưa chút đồ ăn đến. Nói tới chuyện lúc trước, kêu bọn hắn yên tâm, nói Lâm gia tuyệt không từ hôn.

Lâm Xuân và Hạ Sinh cũng theo tới, hỏi thâm tình hình vừa rồi. Họ nghe nói mấy ngày nay Diêu Kim Quý đều ngủ trong phòng tỷ muội các nàng, còn ngủ trên giường của các nàng, đều bị chọc tức, hận không thể đem tiểu tử kia nhấn xuống cống sặc chết.

Vợ Đại Đầu bỉu môi nói: "Chiêu đệ thật không phải tốt lành gì!"

Đợi người Lâm gia đi, ba cha con mới ăn cơm.

Ăn cơm, thu dọn xong, Hoàng Tước Nhi lại nấu nước tắm rửa.

Ai ngờ lúc này Hoàng Chiêu Đệ lại tới, nói Hoàng lão cha khí bị bệnh, đã ngất đi, kêu huynh đệ qua xem.

Hoàng Lão Thực nghe xong giật mình, vội đáp ứng.

Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly nghe là cảnh giác.

Bởi vì đám người Đỗ Quyên phỏng đoán gia gia nãi nãi biết sử dụng thủ đoạn, đặc biệt dặn dò các nàng, cũng dạy biện pháp ứng đối.

Hoàng Ly thấy vẻ mặt cha sốt ruột, lập tức quyết định: nàng cũng muốn sinh bệnh!

Nàng và gia gia đều cảm thấy ủy khuất, cảm thấy mình căn bản không cần giả bộ, thật muốn bị bệnh.

Bởi vì nàng lưu lạc bên ngoài vài ngày, trở về lại nháo lớn một trận, vừa rồi lại ăn nhiều, hiện tại lại nghe thấy gia gia giả bệnh lừa cha đi, vừa sinh khí vừa phiền não, còn phải lo nghĩ ứng đối như thế nào, trong lòng lo lắng mọi việc, bé gái thật không thoải mái.

"Cha, ta đau bụng!"

Hoàng Lão Thực định đi với Hoàng Chiêu Đệ xem cha, nghe vậy lại giật mình, cuống quít bế khuê nữ dậy, hỏi nàng làm sao.

Hoàng Tước Nhi đi tới, dùng tay sờ đầu của muội muội, nói: "Có chút phát sốt. Ở bên ngoài vài ngày, ăn không ngon ngủ không yên, vừa mới trở về lại khóc một trận, còn không phải bị bệnh."

Hoàng Lão Thực nhanh chóng ôm Hoàng Ly vào phòng.

Hoàng Chiêu Đệ thấy trợn tròn mắt, truy hỏi: "Đại đệ, kia cha..."

Hoàng Tước Nhi nói: "Đại cô đi về trước đi, đợi Hoàng Ly đỡ hơn, cha ta sẽ qua thăm gia gia."

Hoàng Chiêu Đệ không chủ ý, suy nghĩ một thoáng mới nói với Hoàng Lão Thực: "Vậy ta ở lại đây chiếu khán Hoàng Ly. Đại đệ ngươi đi xem cha. Trong lòng hắn không dễ chịu đâu. Ngươi khuyên hắn vài câu, đem sự tình nói ra thì tốt rồi."

Hoàng Tước Nhi nói: "Đại cô nói như vậy, thì đại cô đi khuyên gia gia tốt hơn cha ta. Gia gia nhìn thấy cha ta liền bốc hỏa, bệnh nặng thêm. Đại cô là phụ nữ, nói chuyện lọt tai gia gia hơn."

Hoàng Lão Thực nghe thấy có lý, vội quay đầu nói: "Đúng, đúng! Đại tỷ, ngươi đi khuyên nhủ cha. Ta không đi. Ta vừa tới cha sẽ mắng ta."

Hoàng Ly lại khóc lên, gọi "Cha không cần đi! Cha, ngươi không cần ta?"

Hoàng Lão Thực nghe đau lòng muốn chết, vội nói: "Sao cha không cần ngươi chứ? Cha không đi."

Hoàng Ly như cũ không yên lòng, vẫn ai ai thấp giọng khóc.

Hoàng Chiêu Đệ muốn tới gần ôm nàng, đều bị nàng phất tay lung tung đẩy ra.

Hoàng Lão Thực cũng kêu Hoàng Chiêu Đệ tránh ra, nói: "Tỷ, ngươi đừng tới đây. Hoàng Ly chỉ thích dán ta, ngay cả nương nàng cũng không theo đâu."

Lời hắn nói mang theo vui vẻ và lo lắng.

Hoàng Chiêu Đệ buồn bực hỏi: "Vậy ngươi không đi qua?"

Hoàng Tước Nhi thay cha trả lời: "Lát nữa cha ta qua. Đại cô đi trước đi."

Hoàng Chiêu Đệ không chịu đi, ngồi ở bên cạnh đợi.

Đợi đến gần nửa đêm, Hoàng Ly khóc suốt.

Lòng nàng tràn đầy bàng hoàng bất an, sợ Lão Thực cha đi gia gia, sau đó gia gia bức cha từ hôn, sau đó đại tỷ bị gả đi rất xa, sau đó nương và nhị tỷ trở về phát giận, nói không chừng nương bị khí ngã bệnh, sau đó trong nhà sẽ không được an bình, ngày lành của nàng không còn.

Cho nên nàng thập phần sợ hãi, luôn kêu Hoàng Lão Thực "Cha đừng đi!"

Rõ ràng đều mệt đến mức không mở mắt ra được, còn cố chống khóc cầu không thôi.

Ngẫu nhiên tâm thần buông lỏng, ngủ, hai tay cũng vẫn túm láy ngón tay Hoàng Lão Thực. Chỉ cần Hoàng Lão Thực vừa động, nàng nhất định bừng tỉnh, sau đó khóc lớn "Cha đi ".

Trong lúc ngủ mơ còn băn khoăn việc này, có thể thấy được chấp niệm sâu đậm của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.