Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 50: Bá Đao Thức (1)




Anh chạy mấy bước, lại đột nhiên lui về trước mặt Phương Thê, kéo tay cô bỏ chạy.

Cái tình cảnh này, còn có người này.

Phương Thê chợt nhớ ra rồi.

Lúc ở thành phố C cũng xảy ra chuyện như vậy.

"Bệnh thần kinh, tại sao lại là anh?"

Làm sao anh lại một mực có người đuổi theo, hơn nữa còn từ thành phố C đến thành phố H.

Rốt cuộc anh làm cái gì?

Hơn nữa tại sao anh lại muốn kéo cô cùng nhau chạy, thật sự không giải thích được.

Tư Mị quay đầu lại, hướng Phương Thê cười, "Hi, thì ra cô còn nhớ rõ tôi à."

Cô gái này, thì ra là ở thành phố H.

Không trách được ở thành phố C anh không tìm thấy cô.

Nhưng hôm nay ở chỗ này gặp gỡ cô, cũng xem là ý trời.

"Anh buông tay."

Lúc này cô không có thời gian ở đây dây dưa với anh.

"Không buông."

Tư Mị vẫn như trước đáng đánh đòn.

"Anh có bệnh à?"

Làm sao lại luôn cố tình gây sự?

Cô còn phải đưa cơm cho Doãn Văn Trụ, cuối cùng thì anh muốn lôi cô chạy đến khi nào.

"Bị cô đoán đúng."

Tư Mị lại nở nụ cười rực rỡ cho cô.

"Tôi có việc, anh buông tay không?"

Phương Thê nói.

"Ơ, hôm nay cô không nhéo tôi, không đá tôi?"

Tư Mị nói có chút nghi ngờ: "Hay là lương tâm cô đã phát hiện, biết làm như vậy là không đúng?"

"Được, lần trước thật xin lỗi, anh có thể buông tay không?"

Phương Thê cũng không muốn cùng anh ở đây cải vã, định nói xin lỗi.

Lần trước, tâm tình cô vốn không được tốt, cho nên mới làm thế.

Hơn nữa vốn chính là anh ta không đúng.

Nhưng cô cũng không muốn so đo.

"Không được."

Tư Mị không chút nghĩ ngợi từ chối.

"Anh cái người này——"

Phương Thê lại muốn mắng chửi người rồi.

Làm sao lại có người vô lại như vậy.

Tùy tùy tiện tiện lôi kéo người xa lạ bỏ chạy.

"Mắng chửi đi, tôi không ngại, có phải còn muốn bấm số 114 bệnh viện kiểm tra bệnh thần kinh không."

Tư Mị vẫn cười nói.

Cái gì, anh ta căn bản là còn ghi hận chuyện lúc trước.

Người này chính là keo kiệt lại khốn nạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.