Chìa Khóa Mở Trái Tim Băng Giá

Chương 5




Đại phu trong Đông quận vương phủ nói với ta, mạch tượng của Ngôn công tử không ổn định, nguyên do là đã nhiễm hàn khí lâu năm, ứ đàm sinh phiền muộn, cho nên mới kéo dài liên miên thế này.

Ta xua tay cắt ngang lời nói của lão, “Bản công tử đây không hiểu biết gì về y thuật, lão nói dài dòng với ta thì có lợi gì? Bệnh đã biết, thì hãy trị đi.”

Ông lão vội vâng vâng dạ dạ, chậm rãi tuần tự kê khai đơn thuốc, nói rằng phương thuốc này chỉ có thể khiến chứng ho của Mộ Nhược Ngôn trở nên ổn định hơn, có ý ngầm ám chỉ rằng căn bệnh này của Mộ Nhược Ngôn không thể trị dứt được.

Không thể trị dứt, vậy chẳng lẽ đây là bệnh lao sao?

Ta cúi đầu nhìn Mộ Nhược Ngôn một lúc, hèn gì sắc mặt hắn lại vàng vọt trắng bệt ra như vậy, cả ngày ho khan, nguyên do là mắc bệnh lao trong người ~~

Hoành Văn vẫn còn chưa đi, ở bên cạnh bàn thản nhiên nói: “Nhìn vẻ mặt đầy ưu sầu của ngươi, xem ra là rất thương tiếc, rất đau lòng rồi.”

Tâm tình của bản tiên quân thế này mà lại bị ngươi đem ra chế giễu khiến lòng ta đây càng rối như tơ vò, ta nào còn tâm sức đâu nữa để mà xót xa. Ta nhìn xung quanh bốn bề vắng lặng, liền thấp giọng nói: “Trời cũng đã sáng lắm rồi, Triệu công tử không sợ có người đến thỉnh mạc trọng sao?”

Hoành văn nói: “Vậy, ta về phòng trước. Ngươi cứ ở đấy mà chăm sóc Thiên Xu đi.” Ngân quang chợt lóe lên, thoáng cái đã không thấy bóng dáng hắn đâu. Xem chừng là đã đi mất rồi.

Bản tiên quân ngồi xuống bên giường, Thiên Xu vẫn còn chưa tỉnh, ta cầm tay hắn đặt trở lại vào trong chăn, giúp hắn kéo chắn nhích lên một chút để đắp cho kín người. Ngọc Đế đối với Thiên Xu quả thật rất tàn nhẫn, cả nhà thì chết hết, gia sản cũng bị tịch biên, lại ban cho hắn chứng bệnh lao trên người. Khiến hắn phải dở sống dở chết mà gánh chịu tội. Còn Nam Minh kia thì lại được làm tướng quân một cách vui vẻ bên Nam quận, thật là chưa nghe nói qua hắn phải chịu khổ như thế nào ở đó.

Ta đút chưa xong chén thuốc, thì Thiên Xu đã tỉnh lại, ta kéo tay áo lên giúp hắn lau đi phần thuốc còn dính lại nơi khóe miệng, “Lần này ngâm mình trong nước, lại khiến bệnh lao trong người ngươi tái phát, tội gì phải như vậy.”

Mộ Nhược Ngôn cười khắc khổ: “Có lẽ số mệnh đã định cơ thể này của ta muốn sống không được muốn chết cũng không xong, chỉ là lại làm phiền đến ngươi rồi.”

Ta cười gượng nói, “Ngươi là bảo bối yêu quý của ta, làm bất cứ việc gì cho ngươi ta đều cam tâm tình nguyện.” Là do Ngọc Đế phái bản tiên quân xuống ở bên cạnh ngươi, bản tiên quân làm bất cứ việc gì cũng đều là lẽ đương nhiên.

Tranh thủ oán trách một lúc, bản tiên quân thiệt tình nhịn không nổi nên hỏi, “Đại phu nói rằng đây là bệnh cũ lâu năm của ngươi. Mộ phủ phạm tội cũng không bao lâu, tính ra trước kia người cũng là thiếu gia trong phủ, như thế nào lại khiến bản thân mang trên người chứng bệnh lao như vậy?”

Mộ Nhược Ngôn im lặng không lên tiếng.

Ta nói: “Chẳng lẽ lại cùng Đan Thành Lăng xảy ra quan hệ?” Thấy hắn vẫn không hé môi, ta lại nói tiếp: “Ngươi đối với hắn thật sự là tình bền hơn vàng. Đến khi nào thì có thể đem tình sử của các người nhất nhất kể cho ta nghe thử.” Ta thuận tay với lấy mái tóc mềm mại của Thiên Xu, “Cũng nên để cho bản công tử biết được, hắn là người như thế nào ở trong lòng ngươi chứ.”

Mộ Nhược Ngôn vẫn im lặng không hé lời nào. Bản tiên ngắm nghía mái tóc trong tay một hồi lâu, sau mới buông tay ra. Lặng lẽ bước ra khỏi cửa đi dạo.

Phía dưới hành lang trước viện, một vật thể nào đấy như mũi tên lao thẳng đến bên chân ta, bàn tay bé xíu níu chặt lấy góc áo choàng của ta mà giật giật, “Tiểu thúc thúc, tiểu thúc thúc ~~” Ta nhướng mày lên, sờ sờ đầu hắn, “Làm sao lại không ở trong phòng nghe tiên sinh giảng bài, lại chạy loạn ra đây rồi.”

Đưa mắt thấy Tấn Thù đang núp sau cây cột, lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, bị ta nhìn thấy, liền rụt rè nấp lại sau cây cột. Bản tiên quân quang minh lỗi lạc, đứa nhỏ này vì sao vừa nhìn thấy ta lại giống như thấy lão hổ tinh không bằng, thiệt là không sao hiểu nổi. Tấn Ninh nhăn nhăn cái mũi lay lay chân ta: “Viết chữ đau tay, tiểu thúc thúc ~ ta muốn đi thăm thúc thúc trong viện, tay đau, phải để thúc thúc trong viện thổi một chút.”

Gương mặt ta cau lại, đầu óc của thằng nhãi con này thiệt tình, đúng là lắm trò thật. Xa xa lại thấy Hoành Văn từ hướng thư phòng đi lại đây.

Chân ta bị Tấn Ninh bám chặt, đành phải ở tại chỗ mà gượng cười chào hỏi, “Thật tình cờ, Triệu tiên sinh.”

Hoành Văn bước đến gần, nhã nhặn mà chắp tay, “Tam công tử.” Rồi lại nhìn nhìn bên chân ta, cười nói: “Là tiểu thiếu gia sao?”

Ta lại cười trừ, cảm thấy hai chân nhẹ hẳn. Chỉ thấy Tấn Ninh giống như một cái phi tiêu, lao thẳng đến trước người Hoành Văn, ôm lấy hai chân Hoành Văn, “Ca ca ——” Hoành Văn thân hình cao lại nhỏ nhắn, cả người bất ngờ như muốn bổ nhào ra, vội lui về phía sau từng bước. Tấn Ninh nhanh túm lấy vạt áo choàng lúc ẩn lúc hiện của Hoành Văn, ngước khuôn mặt còn búng ra sữa của mình lên mà hỏi: “Ca ca, người tên gì?”

Hoành Văn Thanh Quân căn bản sinh ra đã là thần tiên rồi, không phải từ phàm thế sinh ra, chưa từng thấy qua đứa trẻ như vậy, vì thế ngẩn ra một lúc, sau lại bật cười nói: “Ngươi hỏi ta sao? Ta họ Triệu, tên một chữ Hoành.”

Bản tiên quân đi nhanh về phía trước, muốn kéo Tấn Ninh ra, thằng nhãi con này cứ túm lấy Hoành Văn không buông, cái mặt cứ tỉnh bơ mà nói: “Triệu ca ca đẹp, Tấn Ninh thích! Triệu ca ca, ôm một cái!” Ta không nể mặt liền đưa một tay kéo lấy tên tiểu quỷ này ra khỏi người Hoành Văn, “Đủ rồi! Cái gì mà Triệu ca ca. Vị này chính là Triệu tiên sinh mà tổ phụ mời đến. Phải gọi là tiên sinh biết không!” Tấn Thù núp sau cây cột cũng mút mút ngón tay mà tiến lại gần Hoành Văn, vừa nhìn thấy ta thì lại rụt rè mà lui về phía sau.

Hoành văn cười rất thoải mái, Tấn Ninh ở trong tay ta cứ giãy giụa loạn xạ cả lên, muốn lao nhanh về lại chỗ Hoành Văn, phía dưới hành lang chợt có người quát: “Ninh nhi, làm cái gì thế!” Tấn Ninh lập tức đứng im, không dám nhúc nhích nữa. Cha hắn – Lý Tư Hiền vội sải bước đi nhanh lại đây, từ trong tay bản tiên quân mà xách cái lỗ tai Tấn Ninh kéo về bên người, Tấn Thù cũng vội lấy tay ra, ậm ừ trong miệng mà gọi một tiếng đại bá phụ. Lý Tư Hiền lạnh lùng nói: “Trước mặt tiên sinh đây lại vô lễ như thế, từ trước đến giờ lão sư dạy ngươi như thế nào! Mau trở về phòng mà đứng tự kiểm, rồi chép phạt một trăm lần cho ta.” Tấn Ninh mím chặt môi nghẹn ngào, thút tha thút thít mà khóc rồi đứng lên. Hai nhũ mẫu vội tiến lên, đưa Tấn Ninh và Tấn Thù đi. Tấn Ninh vừa khóc vừa đi, đưa tay áo lên chùi nước mắt nước mũi mà không quên quay đầu lại nhìn Hoành Văn. Lý Tư Hiền chắp tay nói: “Khuyển tử vô phép, mạo phạm Triệu tiên sinh, mong Triệu tiên sinh chớ trách.”

“Triệu công tử” ánh mắt thoáng cười, làm sao lại có thể trách mắng được chứ. “Đại công tử khách khí, tiểu thiếu gia tính khí trẻ con, hiểu biết về kiến thức ngôn ngữ vẫn còn hồn nhiên, ngày sau nhất định sẽ là long phụng trong loài người.”

Lý Tư hiền luôn miệng tán thưởng tiên sinh, xoay người nói với bản tiên quân: “Phụ thân đang ở đại sảnh, lệnh cho Tam đệ ngươi tức tốc qua đó.”

Nét mặt Lý Tư Hiền nặng trĩu, có vẻ như Đông quận Vương tìm bản tiên quân là vì chuyện khó lường trước được. Bản tiên quân nghi hoặc thăm dò rồi tiến đến đại sảnh, bắt gặp Lý Tư Nguyên cũng đang ở đấy, đưa tay che miệng mà nhỏ giọng nói với ta: “Đệ cùng vị công tử ở trong viện kia, phụ thân đã biết được. Hiện giờ nộ khí đang rừng rực.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.