Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 27: Thân nhân




"Lãnh Thái y, đa tạ ngài!" Lưu Dục tiễn Lãnh Hàn Vũ, tuyết đã rơi suốt bốn ngày, nền đất như được lót một thảm tuyết dày cộm, cả đất trời như bị bao trùm bởi tuyết.

"Không cần khách khí—-" Đôi mắt đầy tơ máu không thể giấu nổi được sự mỏi mệt, Lãnh Hàn Vũ xoay người nhìn vào trong phòng, lẳng lặng dấu kín sự lo lắng vào lòng, nói: "Hiện giờ, xem như đã vượt qua cơn nguy kịch, nhưng......"

"Nhưng sao?" Ngẩng đầu, mắt Lưu Dục cũng đầy tơ máu: "Chẳng lẽ còn gì không ổn ư?"

"Lần này xem như đã được cứu, nhưng thân thể Nương Nương vốn đã suy yếu, nay lại nhảy xuống hồ nước lạnh, chỉ e là sẽ để lại di chứng."

"Di chứng gì?" Nàng chau mày, hỏi.

"Bây giờ còn chưa rõ, nhưng tim của Nương Nương không được khỏe, đại khái là......" Y lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

"Ưm, nô tỳ biết rồi." Nàng chau mày, gật gật đầu tiếp lời: "Nô tỳ phải vào chăm sóc Nương Nương, để nô tỳ tiễn Lãnh Thái y trước đã!"

"Ta......" Y muốn nói lại thôi, nhìn nhìn Lưu Dục, chậm rãi hỏi: "Nương Nương, thật là đã vô ý rơi xuống hồ sao?"

"Lãnh Thái y, tại sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ ngài cho rằng nô tỳ đang gạt người sao?" Lưu Dục nhìn y một cách thẳng thắn, thanh âm bình tĩnh.

"......" Lắc đầu, y không trả lời, chỉ nói: "Trong quá trình cứu chữa, ta hoàn toàn không cảm nhận được ý chí muốn sống của Nương Nương......" Y thở dài: "Thôi, thôi, hiện giờ quan trọng nhất là cứu Nương Nương, còn lại, hẳn bàn sau!" Lấy lại y tương* từ tay Lưu Dục, Lãnh Hàn Vũ liếc mắt nhìn người đang nằm hôn mê trong phòng, xoay người rời đi. (*Y tương: hòm đựng thuốc, đựng dụng cụ ngành y)

Một cơn gió lạnh thổi đến, Lưu Dục kinh ngạc đứng đó, nhìn theo bóng Lãnh Hàn Vũ.

—- Không có ý chí muốn sống sao?

"Nương Nương—-" Nàng thì thào, quay đầu nhìn thiếu nữ đang nằm chau mày: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"

"Lưu Dục tỷ—-" Lý Nhĩ chạy ra với đôi mắt đỏ hoe: "Hình như Nương Nương lại gặp ác mộng, người không ngừng rơi lệ kìa."

Nghe những lời Lý Nhĩ nói, Lưu Dục bất chấp tất cả chạy vào trong, trên giường lớn, thiếu nữ càng thêm nhỏ bé.

"Nương Nương, Nương Nương—-" Khẽ gọi, mắt Lưu Dục dần đỏ lên.

Thiếu nữ mảnh mai cuộn mình, như con thú nhỏ đang tự sưởi ấm, Lưu Dục nhìn mà đau lòng: "Nương Nương......" Khẽ lay người trên giường, thì phát hiện nàng đang khẽ run rẩy.

"Nương Nương......"

Lý Nhĩ đứng bên cạnh khóc nấc lên: "Lưu Dục tỷ, tại sao Nương Nương lại vô cớ nhảy xuống hồ?"

Khẽ thay nàng lau mồ hôi, Lưu Dục nhìn bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm của Liễu Vận Ngưng, trong tay là một viên đá thô ráp, nàng giữ chặt nó như thể đó là món đồ quan trọng với sinh mạng, sít sao, không muốn buông tay.

"Ngươi đi nghỉ đi, Nương Nương có ta chăm sóc là đủ rồi." Nàng né tránh câu hỏi của Lý Nhĩ, bình tĩnh nói.

—- Có một số việc, người ngoài cuộc không thể hiểu hết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.