Chỉ Yêu Mình Em - Mộ Thời Yên

Chương 3




Harry vốn tưởng sinh nhật mười ba tuổi của mình có thể đón cùng Sirius và Remus, nhưng trước sinh nhật một ngày, lời triệu tập cấp bách đến từ Grindelwald làm sinh nhật mười ba tuổi của Harry hỏng bét.

“Harry, Grindelwald tìm con có chuyện gì không?” Sirius thân thiết hỏi, cho dù đã biết con đỡ đầu nhà mình có quen với Grindelwald, chú vẫn không yên bụng vị Chúa Tể Hắc Ám Đức tiếng xấu đồn xa này —— cho dù con đỡ đầu đã vô số lần đích thân nói với mình Chúa Tể Hắc Ám Đức kỳ thật tốt với nó lắm.

Harry lắc lắc đầu, “Con cũng không biết, không có chuyện gì quan trọng ngài ấy chắc không khẩn cấp liên lạc con như vậy đâu.” Harry cau mày nhìn ba cây kim đồng hồ bỏ túi đều cùng lúc chỉ vào số mười hai… Đây là mật hiệu thể hiện có chuyện khẩn cấp, lòng Harry có một dự cảm không lành.

“Vậy Harry con nhanh đi, nếu có chuyện quan trọng gì nhất định phải nói với các chú, các chú chờ con cùng nhau ăn bữa tối.” Remus ấm giọng dặn dò.

Harry gật đầu đáp ứng, nhanh chóng khởi động pháp trận khóa cảng trên đồng hồ, cậu bây giờ có một dự cảm không tốt, chỉ mong là cậu suy nghĩ quá nhiều thôi.

Nhìn chỗ thiếu niên tóc đen mắt xanh biến mất, Sirius hít một hơi.

“Sau khi Harry nói chuyện của nó cho chúng ta, anh đôi khi cảm thấy con đỡ đầu của mình còn trưởng thành hiểu chuyện hơn cả anh, điều này làm anh thật không có cảm giác thành tựu a.” Sirius quay đầu nhìn về phía người yêu, “Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, em nghĩ thế nào?”

Remus dịu dàng cười, nắm lấy tay Sirius, “Chân Nhồi Bông, đừng lo lắng như vậy. Harry là đứa nhỏ chúng ta chăm sóc, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chúng ta chỉ cần nhớ rõ, Harry là Harry, vậy là đủ rồi.”

Con ngươi màu xám của Sirius chợt lóe, hình như đã hiểu ra.”Em nói đúng. Harry nó, chính là Harry a…”

Sau một trận trời đất quay cuồng, Harry bước vào Nurmengard quen thuộc. Vừa từ cơn mê muội khôi phục lại, Harry liếc mắt một cái liền thấy được vẻ mặt áy náy của Laiya cùng Grindelwald ngồi phía sau bàn học

Harry cau mày.

“Thưa ngài, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Grindelwald nhìn về phía Laiya, ra hiệu cô mở miệng giải thích.

Răng Laiya gắt gao cắn lấy môi, sắp chảy ra tơ máu, cả hai mắt đều đỏ lên, hình như vừa khóc xong.

“Harry, tớ thật sự xin lỗi, tớ không biết làm thế nào mới có thể bù lại…”

“Laiya, đến tột cùng là sao vậy? Chậm rãi nói, đừng lo lắng.” Harry dịu dàng nói.

“Tớ… Tớ, ” Laiya hít sâu một hơi nói, “Tớ làm mất vương miện Ravenclaw rồi, xin lỗi xin lỗi!” Laiya cong thắt lưng cúi đầu thật thấp, vẫn không ngẩng đầu.

Tim Harry bỗng trầm xuống, không tự chủ được siết chặt tay.

Cậu nghe thấy gì? Trường Sinh Linh Giá mất tích? Một Trường Sinh Linh Giá rõ ràng đã được cậu tìm thấy hiện tại lại mất tích?

“… Chuyện xảy ra khi nào?” Thật lâu sau, Harry rốt cục mở miệng, tiếng nói hơi khàn.

Laiya nghẹn ngào một chút, sợ hãi nói: “Hôm chấm dứt học kì, tớ về phòng nghiên cứu thu dọn đồ đạc, phát hiện cửa phòng nghiên cứu bị mở ra… ngăn tủ để Trường Sinh Linh Giá cũng mở rộng, vương miện không cánh mà bay. Phải biết rằng, tớ ếm rất nhiều chú ngữ bảo vệ trên cánh cửa và ngăn tủ, người bình thường căn bản không có khả năng đi qua. Từ sau ngày 20 tớ vẫn ở lại trường tìm, nhưng vẫn không có phát hiện gì. Tớ mới chạy đến tìm ngài Grindelwald.”

Harry nhắm mắt lại, hít sâu ra lệnh bản thân phải bảo trì bình tĩnh. Phong độ thân sĩ của cậu nói cho cậu biết tuyệt đối không thể tức giận với một cô bé, cho dù cô phạm vào một sai lầm hết sức nghiêm trọng.

Cậu nhẹ giọng an ủi Laiya vài câu, để vị thục nữ đang khóc này ngồi xuống ghế sa lon.

Sau đó, Harry quay đầu nhìn về phía Grindelwald vẫn luôn im lặng bên kia.

“Thưa ngài, ngài ý kiến gì về chuyện này?”

Grindelwald ngồi sau chiếc bàn, mười ngón giao nhau, nâng cằm.”Ta nghĩ, có lẽ chúng ta nên suy ngẫm Trường Sinh Linh Giá của Voldemort có thể hấp dẫn ai trong Durmstrang?”

Harry hơi suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Karkaroff? Tử Thần Thực Tử kia sao?”

Ma Vương Tóc vàng gật gật đầu, “Hắn là Tử Thần Thực Tử duy nhất ở Durmstrang. Dù sao tiếng vang của Voldemort ở Đức cũng không lớn.”

Harry chậm rãi gật gật đầu, cau mày, “Căn cứ vào sự suy đoán của chúng ta, Trường Sinh Linh Giá và dấu hiệu hắc ám có sự cảm ứng ở mức độ nhất định nào đó, mảnh hồn trong Trường Sinh Linh Giá có thể cảm ứng được Tử Thần Thực Tử phụ cận, hơn nữa có thể thao túng bọn họ ở mức độ nào đó. Nói cách khác, nếu lúc Karkaroff đi qua phòng nghiêm cứu của Laiya, có lẽ đã bị Trường Sinh Linh Giá thao túng?”

“Theo tình huống hiện tại mà xem, hẳn là như vậy.” Grindelwald tỏ vẻ đồng ý.

Harry chuyển hướng về phía cô gái tóc nâu ngồi trên ghế sa lon, sau khi Grindelwald nói, cô đã trở nên bình tĩnh hơn.

“Laiya, giả thuyết ngài Grindelwald vừa nói có thể lớn không?”

Laiya cẩn thận suy nghĩ một hồi, chậm rãi nói: “Phòng nghiên cứu của tớ ở lầu Bắc, vị trí khá hẻo lánh, bình thường không có học sinh đi qua, cho nên tớ mới dám yên tâm đem Trường Sinh Linh Giá để ở đó. Nhưng mà, nếu không loại bỏ khả năng Hiệu trưởng Karkaroff đi qua. Nếu hắn thật sự như lời ngài Grindelwald nói, chuyện đó có thể giải thích. Hiệu trưởng có quyền tiến vào bất cứ phòng nghiên cứu nào…”

“Như vậy…” Harry trầm ngâm, “Tuy rằng chúng ta giả thiết như vậy, nhưng có thể xác định trăm phần trăm người lấy đi Trường Sinh Linh Giá chính là Karkaroff hay không, tôi nghĩ tôi cần nhìn thấy Karkaroff mới có thể xác định. Hắn hiện tại ở nơi nào?”

Harry vừa nói xong, chợt nghe thấy tiếng gõ vang lên trên cửa sổ khắc hoa văn phía sau Grindelwald, hóa ra là một con cú nâu đang xoay quanh ngoài cửa sổ, trong màn đêm tối đen nhìn không thấy rõ lắm.

Grindelwald đứng dậy, mở cửa sổ ra, để con cú bay vào.

Sau khi ông thấy được lớp sáp trên phong thư, nhíu mày, “Có lẽ chúng ta sẽ nhanh chóng có được đáp án, ” ông vừa nói vừa mở phong thư, “Sau khi Laiya nói với ta chuyện này ta liền ra lệnh cho các thánh đồ đi thăm dò hành tung của Karkaroff, xem ra hiện tại bọn họ đã có kết quả.”

Đợi cho Grindelwald đọc xong lá thư, ngẩng đầu nói với Harry: “Xem ra giả thiết của chúng ta là chính xác, Harry.”

Khóe miệng Ma Vương Tóc vàng hơi nhếch lên, cười như không cười.

“Nó nói gì?” Harry vội vàng hỏi.

“Sau khi kết thúc học kỳ Karkaroff đột nhiên mất tích. Đây đã chứng minh hắn có chuyện gì đó không muốn bị người ta phát hiện, ta nghĩ chắc hắn đã bị Trường Sinh Linh Giá thao túng rồi.”

Laiya thở phào, “Xem ra Trường Sinh Linh Giá chính là ở chỗ của hắn. Như vậy có biết hiện tại hắn ở nơi nào không?”

“Hôm trước có người thấy hắn ở Rumani.” Grindelwald gõ tay lên mặt bàn. Chậm rãi nói.

Harry chấn động, “Rumani…”

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Grindelwald hỏi.

Harry cắn môi, đau khổ suy tư, “Trước mắt chủ hồn của Voldemort chính là đang hoạt động ở Rumani. Vì sao một Trường Sinh Linh Giá muốn đi tới chỗ chủ hồn?” Harry phiền táo nắm lấy tóc, chuyện tính toán từ trước đến nay luôn không phải điểm mạnh của cậu, lúc xưa cậu chỉ cần làm quân tiên phong đấu tranh anh dũng là được, bởi vì Hermione vĩnh viễn có thể vạch ra phương án hoàn mỹ nhất. Mà đến lúc chỉ còn lại mình cậu, cậu đã không cần tính toán gì trong những năm hòa bình sau chiến tranh rồi.

Grindelwald nhíu mày.

“À, đầu tiên, linh hồn chỉ có thể tách ra, không thể hợp lại. Cho nên ít nhất chúng ta có thể yên tâm mảnh hồn kia không thể hợp lại với chủ hồn, nói cách khác vương miện Trường Sinh Linh Giá không có khả năng vì dung hợp linh hồn với Voldemort mà đi Rumani… Vậy chỉ có một khả năng, ” Grindelwald vừa gõ bàn, vừa nói,: “Hắn muốn đánh bại chủ hồn, trở thành ý thức thể duy nhất. Nói như vậy, đối với chúng ta đây thật là một tin tốt, ”

“Tàn sát lẫn nhau à?” Harry nói nhỏ, cúi đầu cẩn thận suy ngẫm tính hợp lý của chuyện này.

Đột nhiên vết sẹo trên trán bắt đầu rát bỏng.

Harry “Tê” một tiếng bưng kín cái trán.

“Harry, cậu làm sao vậy?”

Laiya lo lắng chạy đến bên người Harry dò hỏi.

Gương mặt của cô gái tóc bạctrước mắt dần dần mơ hồ, trong đầu Harry xuất hiện một cảnh tượng bất đồng.

<<Ngươi muốn giết ta?>> Lão rít lên. Đó là một loại giọng điệu âm lãnh, đằng đằng sát khí, nhưng người nào ở đây cũng nghe hiểu.

Đối diện lão là một phù thủy cao gầy, có mái tóc bạc ngắn ngủn, trên cái cằm nhọn là một nhúm râu dê.

Miệng phù thủy cũng phát ra tiếng rít giống vậy: <<Đúng vậy. Giết ngươi, ta chính là duy nhất.>>

<<Vậy sao?>> Lão khinh thường nói. Nếu nó nghĩ như vậy thì quá ngu xuẩn rồi, cho dù nó là một phần của lão. Bây giờ, nếu Trường Sinh Linh Giá này có tiêu diệt lão đi nữa, nó cũng không có khả năng trở thành duy nhất. Trên con đường hướng tới sự bất tử này, lão đã đi xa hơn bất kì ai. Nếu lão có thể biến vương miện của Ravenclaw thành một Trường Sinh Linh Giá, lão có thể tạo ra những Trường Sinh Linh Giá khác. Mà chuyện này, Trường Sinh Linh Giá nho nhỏ đối diện kia cũng không biết.

Phù thủy tóc bạc nói, <<Nhìn xem bộ dạng ma quỷ của ngươi hiện tại đi, chỉ có thể sống nhờ vào thân rắn, ta thực cảm thấy mất mặt vì ngươi. Ngươi quá yếu ớt, ta không cần lao lực cũng có thể giết chết ngươi.>>

Lão cảm thấy một cơn phẫn nộ dâng trào, sao nó dám nói như vậy, nó rõ ràng là một phần linh hồn mà mình vứt bỏ không cần đến, sao dám kêu gào trước mặt lão chứ.

<<Ngươi cũng không phải vậy sao, chỉ có thể mượn thân thể của người khác nói chuyện, hơn nữa, ngươi cũng mau chóng chịu đựng không nổi nữa, phải không nào?>> Lão lạnh lùng nói.

Phù thủy nở nụ cười, <<Chỉ cần ta tìm thấy Harry · Potter, ta có thể có được thân thể hoàn mỹ để sống lại. Tuy rằng bây giờ ta chịu đựng không được lâu nữa, nhưng thời giờ giết ngươi cũng còn dư dả mà.>>

Phùy thủy cao gầy giơ đũa phép lên, nhắm ngay vào con rắn trắng trên mặt cỏ, <<Vĩnh biệt, Avada Kedavra!>>

Một tia chớp xanh sáng rực bắn về phía lão, trong nháy mắt, trong tầm nhìn của lão chỉ còn một màu xanh biếc, mà màu này, cũng là màu cuối cùng lão thấy được.

“Harry! Harry!” Có ai đang gọi tên cậu.

Harry đột nhiên mở mắt, nhìn thấy Laiya lo lắng quỳ bên cạnh mình, Grindelwald cũng đứng một bên, như có điều suy nghĩ nhìn cậu. Đồng thời Harry cũng phát hiện mình không biết khi nào đã ngửa mặt nằm trên mặt đất.

Thiếu niên tóc đen bò dậy, đứng lên, lau mồ hôi lạnh trên trán, nơi đó vẫn cháy bỏng như lúc nãy.

“Ngay vừa rồi, vương miện Trường Sinh Linh Giá mượn thân thể Karkaroff giết chết chủ hồn.” cậu nghe thấy mình vô cùng trấn tĩnh nói như vậy.

Grindelwald nhướng mày, “Làm sao cậu biết?”

Harry rũ ánh mắt xuống, lông mi thật dài che lấy thần sắc nơi đáy mắt.”Bởi vì tôi ‘nhìn’ thấy.” Harry không dây dưa trên đề tài này nữa, vì cậu bắt đầu suy xét về một chuyện càng quan trọng hơn.

“Vừa rồi Trường Sinh Linh Giá kia nói hắn phải tìm được tôi, sau đó có thể có được thân thể để sống lại. Tôi nghĩ hắn có thể dùng chú ngữ sống lại đời trước.”

“Chú ngữ gì?” Grindelwald cảm thấy hứng thú.

“Chú ngữ hiến tế xương, thịt, máu. Xương của người cha không muốn hiến cho, có thể làm cho con hắn tái sinh. Da thịt của người hầu, tự nguyện dâng lên, có thể làm chủ nhân hắn sống lại. Máu của kẻ thù bị bắt dâng ra, có thể làm địch nhân của hắn sống lại.”

Grindelwald gật gật đầu, “Trước kia ta có nghe nói qua chú ngữ này. Như vậy, Voldemort vì muốn có được máu của cậu nhất định sẽ trăm phương nghìn kế tới tìm. Nói như vậy…” Tóc vàng Ma Vương trầm ngâm nói, “Cậu nhất định phải chú ý cho kỹ an toàn của mình.”

Não Harry nhanh chóng xoay chuyển, nên làm thế nào mới có thể tiêu diệt Voldemort cuối cùng này đây? Ngay vừa rồi, vương miện Trường Sinh Linh Giá đã thay cậu tiêu diệt chủ hồn và Nagini, nói như vậy, hai sinh mệnh có liên quan đến linh hồn của Voldemort còn tồn tại trên thế giới này chỉ còn vương miện và cậu thôi. Như vậy, sự tình liền dễ dàng giải quyết hơn.

“A, sắc trời không còn sớm.” Grindelwald đột nhiên nói.

Mắt Harry nhìn đồng hồ, mới phát hiện kim đồng hồ đã qua mười hai giờ. Bất tri bất giác, một ngày mới đã bắt đầu.

“Sinh nhật vui vẻ, Harry.” Tóc vàng Ma Vương cười nói.

“Sinh nhật vui vẻ, tớ nghĩ chúng tôi chắc là những người nói với cậu lời này sớm nhất a.” Laiya cười khúc khích.

Harry cũng cười, chuyện diễn ra hôm nay nhiều quá, làm cậu hoàn toàn quên sinh nhật của mình.”A, Đúng vậy. Nhưng tôi nghĩ tôi phải về nhà trước. Trở về sẽ liên hệ với hai người. Người nhà của tôi vẫn chờ tôi về ăn cơm mà.”

Khi Harry cầm đồng hồ, thông qua khóa cảng trở lại Quảng trường Grimmauld, trên quảng trường sớm đã thắp lên những ngọn đèn mờ mờ.

Điều này làm Grimmauld vốn hẻo lánh hoang vắng lộ ra chút vui vẻ —— tuy rằng không có một bóng người.

Không, có lẽ chúng ta không nên nói không có một bóng người.

Khi Harry đi về phía số 12, một thân ảnh màu đen đứng xa khỏi nguồn sáng của ánh đèn hấp dẫn sự chú ý của cậu.

Người kia như khoác một cái áo choàng màu đen, mang theo mũ trùm, thân hình cao lớn, có vẻ hơi gầy yếu. Hắn cứ im lặng đứng ở đó, mặt hướng về phía Harry, dường như biết Harry nhất định sẽ chú ý tới hắn.

Điều này làm Quảng trường Grimmauld trong đêm khuya có vẻ quỷ dị và khủng bố đến kì lạ.

Bước chân Harry dừng lại, không biến sắc nắm chặt đũa phép trong tay áo, đi đến phía người kia.

“Ngài tới tìm tôi sao?” Harry lễ phép hỏi.

Người nọ im lặng một hồi, như đang quan sát Harry, sau đó chậm rãi mở miệng, “Có vẻ mi cũng không dốt nát lắm. Ta rất vừa lòng.” Tiếng nói của người kia Harry chưa từng nghe qua, nó lạnh như băng, không mang chút tình cảm, giống như ngọn lửa tới từ địa ngục. Khi hắn nói xong “Ta rất vừa lòng”, cứ như đang từ trên cao bình phẩm một vật sưu tầm.

Harry nhăn mày, “Ngài là?”

Người nọ nhẹ nhàng bật cười, mũ trùm che đi dung mạo của hắn, chỉ có thể thông qua tiếng cười nhẹ nhàng mà đoán người này đang cười —— tiếng cười của hắn rất có sức hút, nhưng lại có cảm giác như không có một chút cảm xúc gì.

“Mi cảm thấy ta sẽ là ai nè?” sau khi câu nói nhẹ nhàng kia cất lên, Harry lập tức cảm thấy nhẫn đá phục sinh giữa ngực của mình nóng lên.!

Harry trong lòng kinh hãi, không khỏi lui về phía sau từng bước.

“A, xem ra ni đã biết rồi.”

“Ngài, ngài là Tử Thần sao?”

Tử Thần không nói gì, ngầm thừa nhận sự thật Harry nói, “Mi không muốn biết tại sao ta tới tìm mi à?”

Lòng Harry trầm xuống.

“Ngài có chuyện gì không? Tôi cũng không biết hóa ra thần cũng có thể xuất hiện ở đây.”

Tử Thần lại cười, “Ta là một Tử Thần phụ trách. Mi nên cảm ơn lòng nhân từ của ta, vì chuyện của mi mà đến thông báo, bằng không chỉ sợ mi sẽ chẳng thực hiện xong nguyện vọng của mi. Đến lúc đó thì không thể trách ta nha.”

“Ngài muốn tới cho tôi biết điều gì?” Bất tri bất giác, tiếng của Harry dần lạnh đi.

“Ta đến nói cho mi biết, thời gian mi sống trên thế giới này còn lại một năm nha.” tiếng nói của Tử Thần mang theo sung sướng.

“Ngài nói cái gì?!” Harry trợn to hai mắt, “Điều này sao có thể, không phải tôi có thể sống đến hai mươi tám tuổi sao?”

“Là mười bốn a~, ” Tử Thần dường như lại cười, “Mi vốn có thể sống đến hai mươi tám tuổi, nhưng khi mi đáp ứng đem Bảo Bối Tử Thần cho người khác sử dụng, tuổi thọ của mi liền tự động giảm đi phân nửa nha. Vốn Bảo Bối Tử Thần không cho phép người sử dụng trước trực tiếp truyền cho người tiếp theo. Vậy thì không khỏi quá đơn giản mà.”

Harry giận tái mặt, “Thưa ngài, quy củ này không có nói tới trong khế ước.”

“Vậy hả? Vậy bây giờ thêm vào đi.” khi Tử Thần nói lời này thật giống một đứa nhỏ thất thường, nhưng người ở đây đều biết nội dung của những lời này trầm trọng bao nhiêu.

Harry không nói gì. Cậu hiểu được, cậu có thể sống bao lâu, tất cả đều xem một câu nói của Tử Thần, dựa vào một con người nhỏ bé như cậu, có quyền lợi gì mà yêu cầu chứ?

Tử Thần vừa lòng nở nụ cười, “Coi như thức thời. Trong một năm kế kiếp, mi cứ cố gắng hoàn thành nguyện vọng của mình đi. Bằng không sẽ chẳng còn thời gian nữa. Chúng ta một năm sau gặp lại nhé, Harry · Potter, đến lúc đó hy vọng mi có thể thích hoàn cảnh của địa ngục. Thuận tiện nói luôn nè, ” Tử Thần đột nhiên nâng cánh tay ra, lộ ra cánh tay trắng nõn tao nhã, ngón tay thon dài. Hắn để sát vào Harry, vươn ngón tay ra, đụng vào vết sẹo trên trán Harry.

Harry cảm thấy nhiệt độ lạnh lẽo của Tử Thần đồng thời cũng nhận thấy thân thể mình không thể nhúc nhích.

“Ta cảm thấy rất hứng thú với linh hồn của mi đó nha~.”

Hắn lưu lại một câu như vậy bên tai Harry, sau đó liền biến mất.

Quảng trường Grimmauld vẫn có đèn đường mờ nhạt, không có chuyện bất thường gì, giống như tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ là cơn ác mộng của Harry mà thôi.

Harry, thiếu niên mười ba tuổi cứ ngơ ngác đứng trong bóng tối cách xa ánh đèn, cảm nhận sự bi thống sâu sắc ứ nghẹn trong lòng khi cơn tuyệt vọng đột nhiên ập tới.

Ai tới nói cho cậu biết, cậu nên làm gì bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.