Chỉ Yêu Mình Em - Mộ Thời Yên

Chương 9




Hôm nay là thứ bảy, thông thường, các học sinh đều ăn điểm tâm trễ. Nhưng mà, hầu như mọi người đều thức dậy sớm hơn bình thường. Chiếc Cốc Lửa đặt ở giữa tiền sảnh, trên chiếc ghế ba chân từng đặt nón phân loại. Nghe nói học sinh Durmstrang đã xếp hàng đi bỏ tên vào. Các học sinh đều vây quanh Chiếc Cốc Lửa quan sát.

Mà hiện tại, học sinh Beauxbatons đang từ ngoài sân xuyên qua cửa trước tiến vào, người vây quanh Chiếc Cốc Lửa đều thối lui, nhường đường cho bọn họ đi qua, hơn nữa còn nhìn theo một cách háo hức.

Bà Maxime đi theo sau học sinh vào sảnh, dặn bọn họ xếp thành một hàng. Bọn Beauxbatons một người tiếp một người vượt qua lằn tuổi, đem miếng giấy da dê của họ quăng vào ngọn lửa xanh trắng. Khi mỗi tên được ném vào trong lửa, ngọn lửa liền nhanh chóng chuyển thành màu đỏ, bắn ra nhiều tia lửa.

Học sinh Beauxbatons vừa mới bỏ phiếu xong, Penelope liền mang theo học sinh Ravenclaw nối đuôi nhau đi vào sảnh. Khi nhìn thấy Harry ném tên mình vào, các học sinh Hogwarts nhịn không được vỗ tay ồn ào.

“Tuyệt vời, Harry!” anh em Weasley vỗ vỗ bả vai Harry.

Harry cười nhẹ, gật gật đầu, không nói chuyện, đi theo sau Penelope, rồi ngồi xuống bên cạnh bàn dài.

“Tuyển thủ có hy vọng nhất Hogwarts chính là em và Cedric Digory.” Đây là lời nói của Penelope khi Harry ăn điểm tâm.

Harry ngẩn ra, “Cedric a…” Lúc này đây, bất kể thế nào, cậu cũng sẽ không để Cedric bị cuốn vào trận phân tranh này nữa. Thanh niên có nụ cười dịu dàng kia, vốn là vô tội. Cảnh tượng trong nghĩa địa, thân thể Cedric cứng ngắc ngã xuống bên cạnh cậu, vẫn thường xuyên xuất hiện trong cảnh mộng.

Harry cau mày, im lặng ăn xong bữa sáng.

Sau khi cùng Laiya đi dạo khắp Hogwarts nửa ngày, Harry trở về ký túc xá tiếp tục nghiên cứu thuật bay lượn, bất tri bất giác xem hết cả buổi chiều, cả cơm trưa cũng quên ăn.

Thuật bay lượn a… Cậu có thể mượn chút nguyên lý Animagus để lĩnh hội. Hoàn hảo thuật Biến Hình của cậu là Vong mã, một loài biết bay, có nét giống nhau a.

Harry xoa xoa Thái Dương, vọt vào phòng tắm tắm rửa.

***

Sau đó, rốt cục cũng tới tiệc tối Haloween rồi.

Dumbledore đứng dậy dưới cái nhìn chăm chú của các học sinh, “Tốt lắm, chiếc cốc sẽ đưa ra quyết định, ” cụ cười tủm tỉm nói, “Ta phỏng chừng còn cần một phút. Bây giờ, khi tên của các vị quán quân đã được nêu lên rồi, ta hy vọng các vị đi đến đầu sảnh đường, đi dọc theo dãy bàn giáo viên, vô thẳng cái phòng kế tiếp——” cụ chỉ chỉ cánh cửa đằng sau dãy bàn của các giáo sư, “—— đó là nơi họ sẽ nhận những chỉ thị đầu tiên.”

Cụ lấy đũa phép ra, vẫy một cái thật lớn. Tức khắc, tất cả các ngọn nến, trừ những ngọn thắp trong mấy trái bí ngô chạm, đều tắt sạch, tất cả chìm trong bóng đêm lờ mờ. Chiếc Cốc Lửa hiện tại thả ra hào quang loá mắt, đều sáng ngời so với bất kì thứ gì trong đại sảnh, phụt ra những tia lửa trắng xanh quả thực có chút chói mắt. Ngọn lửa trong cốc đột nhiên biến thành màu đỏ, những tia lửa bắn toé ra. Tiếp theo, một lưỡi lửa bắn lên không trung, từ bên trong bay ra một mảnh da dê bị đốt trọi—— người trong đại sảnh đều ngừng cả hô hấp.

Dumbledore tiếp được miêng giấy kia, cầm nó ra xa xa, như vậy cụ mới có thể nhờ ánh lửa để soi thấy dòng chữ trên đó. Ngọn lửa lúc này lại khôi phục màu xanh trắng.

“Dũng sĩ của Durmstrang, ” cụ dùng giọng rõ ràng hữu lực nói, “Là Viktor. Krum.”

Viktor. Krum đứng lên từ dãy bàn Slytherin, thẫn thờ đi đến phía Dumbledore. Anh quẹo phải, bước dọc theo dãy bàn giáo viên, rồi mất hút ở cánh cửa của căn phòng kế bên.

“Quá tuyệt vời, Viktor!” Karkaroff thét lên như tiếng chuông đồng, cho dù tiếng vỗ tay trong lễ đườn rất lớn, mọi người cũng có thể nghe thấy thanh âm của ông, “Ta biết trò nhất định sẽ được chọn mà!”

“A, quả nhiên là Krum.” Penelope gật gật đầu.

“Suy nghĩ là ra mà, ” Roth chống cằm, “Karkaroff tôn sùng anh ta như vậy.”

Tiếng vỗ tay cùng bàn tán dần dần bình ổn. Hiện giờ sự chú ý của mọi người lại tập trung trên chiếc cốc, vài giây sau, ngọn lửa lại dần đỏ. Miếng giấy da thứ hai lại bị ngọn lửa đẩy mạnh, phun ra khỏi chiếc cốc.

Fleur bên cạnh Harry nín thở.

“Dũng sĩ Beauxbatons, ” Dumbledore nói, “Là Fleur. Delacour!”

Fleur nhẹ nhàng thở ra, lộ ra một nụ cười sáng lạn, tao nhã đứng lên, hất mái tóc bạch kim ra sau, nhẹ nhàng lướt qua dãy bàn Ravenclaw và Hufflepuff.

Khi Fleur. Delacour cũng vào căn phòng kế bên, đại sảnh lại lần nữa an tĩnh, sự yên tĩnh lần này bắt đầu làm xuất hiện sự hưng phấn mãnh liệt mà ai cũng có thể cảm nhận. Sắp đến phiên dũng sĩ Hogwarts rồi…

Lúc này, Chiếc Cốc Lửa lại biến thành màu đỏ, bắn tia lửa tung tóe, ngọn lửa cao nhảy lên tận không trung, Dumbledore từ trong lưỡi lửa rút ra miếng giấy thứ ba.

Harry nhẹ nhàng thở dài.

“Dũng sĩ Hogwarts, ” cụ lớn tiếng nói, “Harry. Potter!”

Tiếng hoan hô quả thực đinh tai nhức óc. Các học sinh đều nhảy cẫng lên, gào thét, giậm chân.”Tuyệt vời, Harry!” học trưởng Roth vỗ vỗ bả vai Harry.

Harry đứng lên, theo nhân viên trường học cái bàn đi qua đi. Đi đến giáo sư tịch bên kia, Dumbledore gật gật đầu với cậu, ánh mắt kia chỉ có hai người họ mới hiểu. Harry cười cười, lắc lắc đầu, xuyên qua cánh cửa kia, ra đại sảnh.

Snape nhìn thiếu niên rời đi đại sảnh, bóng dáng mảnh khảnh dưới ngọn nến lay động trở nên không chân thật, chân mày cau lại.

Cô gái tóc nâu ngồi ở bàn dài Slytherin có vẻ bình tĩnh lạ thường so với các học sinh đều đang vỗ tay chung quanh, cô nhìn phía Giáo sư Độc Dược đang cau mày trên bàn giáo sư kia, trong cặp mắt màu hổ phách lướt qua một tia suy tư.

Quả nhiên là để ý a…

Harry rời khỏi đại sảnh phát hiện mình đi tới một căn phòng nhỏ, hai bên tường đều là những bức họa pháp sư. Lò sưởi đối diện cậu, ngọn lửa trong lò cháy lên phừng phừng.

Viktor Krum và Fleur Delacour đều vây quanh lò lửa. Krum dựa gần vào lò sưởi, cong lưng trầm tư điều gì đó, hơi cách xa Fleur một chút. khi Harry đi tới, Fleur. Delacour xoay đầu lại, lắc lắc mái tóc dài màu bạc như thác nước xinh đẹp.

“Mình biết sẽ là cậu, ” Fleur nở nụ cười với Harry, “Quả nhiên Bà Maxime nói đúng.”

Harry không biết nói gì, chỉ có thể cười một cái.

Nhưng Fleur dường như còn muốn nói điều gì: “Như vậy, nữ sinh ngày hôm qua kia là bạn gái của cậu?” đôi mắt to xinh đẹp của cô gắt gao nhìn chằm chằm vào Harry.

Vừa muốn trả lời chợt nghe tiếng ồn ào từ ngoài cửa truyền đến. Ludo Bagman vào phòng, Ngay sau đó là Barty. Crouch, Dumbledore, bà Maxime và Karkaroff. Có lẽ vì lúc này đã không có chuyện “Vị dũng sĩ thứ tư”, nên Giáo sư Snape, Giáo sư McGonagall và Moody cũng không cùng đi vào.

Ludo Bagman vẻ mặt tươi cười nói: “Chúc mừng các vị, ba dũng sĩ! Cậu Krum, cô Delacour, đương nhiên, còn có dũng sĩ ít tuổi nhất của chúng ta, Harry. Potter!”

Trên gương mặt tròn trịa của ông lộ ra nụ cười sáng lạn thực dễ làm cho người ta buông đề phòng, nhưng Harry cũng không quên chuyện kiếp trước ông đã lừa gạt anh em nhà Weasley ra sao.

“Phải chỉ dẫn cho dũng sĩ của chúng ta, có phải không? Barty, ông tới nói chứ?” Bagman cười hì hì nói.

Ông Crouch cứ như đột nhiên bừng tỉnh không cơn suy nghĩ sâu xa.

“Tốt, ” ông nói, “Chỉ dẫn. Đúng vậy… bài thi thứ nhất…”

Ông tiến lên vài bước, đứng trong vùng sáng của lò sưởi. Ông có vẻ hết sức tiều tụy. Dưới mắt có hai quầng thâm rất đen, làn da đầy nếp nhăn trắng bệch như trong suốt, lời nguyền độc đoán không hổ là một trong ba không thể tha thứ, gây tổn thương rất lớn lên thân thể.

“Bài thi đầu tiên dành để thử sự can đảm của các trò, ” ông nói với Harry, Fleur và Viktor, ” cho nên chúng tôi sẽ không nói cho các trò hay đó là cái gì. Can đảm trước điều mình không biết là một phẩm chất quan trọng của người phù thủy … rất quan trọng…”

“Bài thi đầu tiên sẽ diễn ra vào ngày 24 tháng 11, trước toàn thể các học trò và ban giám khảo.”

“Để hoàn tất các bài thi của cuộc thi đấu, các vị dũng sĩ sẽ không được phép yêu cầu hay chấp thuận sự giúp đỡ dưới bất kỳ hình thức nào từ phía các giáo viên. Để đương đầu cùng bài thi thứ nhất, các vị sẽ chỉ được trang bị đũa phép. Họ sẽ nhận tiếp thông tin về bài thi thứ hai khi bài thi thứ nhất kết thúc. Vì tính chất của cuộc đấu là đòi hỏi nhiều nỗ lực và tốn thời gian, các vị quán quân do đó sẽ được miễn các bài thi cuối năm.”

***

Đợi khi kết thúc, Harry đi theo Dumbledore vàp văn phòng, ở nơi đó, Snape và Lucius đã ngồi chờ trên ghế sa lon.

“Sớm nay tôi đã đi Little Hangleton, ” Lucius mở miệng nói, sắc mặt hơi phát xanh, “Tôi đã đem xương của cha Tom Riddle đi một nửa, thay bằng một người khác.”

Harry gật gật đầu, “Nói như vậy, bộ xương không hoàn chỉnh sẽ khiến Voldemort sau khi sống lại càng không ổn định hơn. Còn nữa, Lucius, chuyện thu phục gia tộc Kahn thế nào rồi?”

Lucius cười cười, “Sắp rồi, chỉ cần cho hắn ích lợi nhất định, Bruce Kos Kahn cũng chưa đến mức ngu ngốc không thu lợi trước mắt.”

“Tốt lắm… Như vậy, Giáo sư Dumbledore, căn cứ tin tức bên thánh đồ, Karkaroff bên này không có gì dị thường.” Harry quay đầu nói với Dumbledore.

“Ừ, hôm qua thầy vừa liên hệ với Alastor một chút, anh ta nằm trong rương tiến hành giám thị Barty Crouch nhỏ, Voldemort đã được hắn chuyển đến biên giới Anh quốc.” Dumbledore nghiêm túc nói.

“Xem ra tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, ” Lucius trầm thấp nói, “Thật hy vọng trận chiến tranh này có thể sớm bắt đầu một chút, sớm chấm dứt một chút.”

Harry cứng đờ, cười cười, không nói chuyện.

“Vậy tôi đi trước, Dumbledore.” Lucius Malfoy rời khỏi từ lò sưởi trong phòng làm việc của hiệu trưởng —— sau khi kết thành đồng minh, phòng làm việc của hiệu trưởng liền kết nối với trang viên Malfoy.

“Như vậy, Harry, Severus, hai người cũng sớm về nghỉ ngơi một chút đi.” Dumbledore dặn dò.

Snape đứng lên, bước đi phía trước Harry, Harry vội vàng bước nhanh đi theo.

“Harry.” Dumbledore đột nhiên từ sau lưng gọi cậu lại.

Harry quay đầu, nhìn thấy thần sắc Dumbledore có chút sầu lo, “Con có chuyện gì muốn nói với thầy hay không?”

Thiếu niên tóc đen ngẩn ra, mím môi, cười nói: “Không có, thưa thầy… Không có.”

Đi ra cửa phòng hiệu trưởng, Harry kinh ngạc phát hiện Snape đang đứng ở cầu thang xoay tròn để chờ mình, cậu vội vàng đi tới.

“Thuật bay lượn chuẩn bị thế nào?” Snape thấp giọng hỏi, đi qua con quái thú bằng đá bên rảnh nước nhỏ ngoài cửa phòng hiệu trưởng.

“Dạ, có một ít lĩnh ngộ. Nhưng ngài Grindelwald có việc, tạm thời không thể tới dạy con. Ngài ấy bảo Laiya dạy con một ít lý thuyết trước.”

Snape nhíu mày, “Lý thuyết cũng cần người khác dạy sao? Ta nghĩ trò cũng có thể tự học mà.”

Harry sờ sờ mũi, “Có thể chỗ Laiya có kế hoạch học tập của ngài Grindelwald, con cũng không rõ lắm.”

Giáo sư Độc Dược im lặng một hồi, mãi đến khi xuyên qua hành lang, hắn mới chậm rãi nói: “Trò và nữ sinh Durmstrang kia rất quen thuộc?”

“…” Harry rũ mắt xuống, lông mi thật dài che đi thần sắc trong đáy mắt, nắm tay nhịn không được siết chặt.

Cậu hít thật sâu, ngẩng đầu, lại đung lúc đón nhận ánh mắt chuyên chú của Giáo sư, cảm xúc trong đôi mắt màu đen u ám không rõ.

“Vâng, con và Laiya quen hơn hai năm, là ngài Grindelwald giới thiệu. Cô rất am hiểu cổ ngữ học, khi giải quyết dấu hiệu hắc ám giúp con rất nhiều.”

Cuối cùng, cậu chọn cách nói như vậy.

Môi Snape mím lại một chút, đang muốn mở miệng nói, lại bị đánh gãy: “Giáo sư, tới toà tháp rồi, con lên rồi, ngủ ngon.”

Thiếu niên tóc đen vội vàng xoay người, bước chân có chút dồn dập chạy lên cầu thang, thân hình nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Snape nhẹ giọng lẩm bẩm một câu gì đó, xoay người, đi vào một hành lang khác, vẻ mặt chìm trong bóng tối làm không người nào có thể nhận ra.

Sau khi Harry trở lại toà tháp, miễn cưỡng ứng phó với lời chúc mừng của các học sinh trong phòng nghỉ công cộng một chút, rồi trở về ký túc xá.

Đến phòng tắm vặn mở vòi nước lạnh, nhìn bồn nước dần dần tràn đầy, Harry đột nhiên nhấn đầu vào trong làn nước.

Thật lâu sau, mãi đến khi dưỡng khí sắp hết, Harry mới đứng thẳng dậy, làn nước lạnh lẽo thấm ướt tóc, gương mặt, từ áo, tiến vào cổ.

Vẻ mặt thiếu niên tóc đen trong gương kia lộ ra nét hoảng hốt hiếm thấy.

“Can I assume…”

Cậu ngừng nói, cười khổ lắc lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.