Chỉ Yêu Mình Em - Mộ Thời Yên

Chương 63




Sáu tháng sau:

Vân Thi Thi đang cùng thư ký làm thủ tục trở lại trường học, trên đường đột nhiên đau bụng không thôi.

Mấy tháng lo lắng sợ hãi, không kịp chuẩn bị sinh sớm, cũng không kịp đưa đi bệnh viện tư nhâ Mộ gia, thư ký vội vàng lái xe đưa cô đi bệnh viện thành phố, bình tĩnh làm thủ tục.

Vân Thi Thi nằm ở trên giường, sắc mặt ảm đạm, ngước mắt nhìn ánh đén không ngừng trên không, đau nhức mồ hôi lạnh đầm đìa, mang thai tám tháng, rốt cuộc cũng được giải thoát. Thư ký đưa cô vào phòng sinh, không ngừng khích lệ cô: "Vân tiểu thư! Đừng sợ, cô nhất định sẽ mẹ tròn con vuông! Tôi ở ngoài chờ tin tốt của cô!"

"Cám ơn..."

Vân Thi Thi nhắm mắt lại bị đẩy tới phòng sinh, cửa thật chặt đóng lại.

Viện trưởng bệnh viện cùng Vân Nghiệp Trình có quen nhau, vì vậy khi biết được Vân Thi Thi sắp sinh, liền liên lạc với ông, Vân Nghiệp Trình biết được tin tức, lập tức chạy tới bệnh viện, lo lắng chờ ở ngoài phòng sinh.

Bốn giờ sau, trong phòng truyền tới tiếng khóc trẻ sơ sinh vang dội.

"Là một đứa bé trai khỏe mạnh!"

Y tá đem đứa trẻ mới sinh ôm vào trong lôi, đưa đến phòng bệnh trẻ sơ sinh. Vân Nghiệp Trình cố nhìn lại đứa trẻ, lo lắng ở ngoài phòng sinh nhìn quanh.

Thư ký đi tới trước phòng bệnh, cách cửa sổ thủy tinh nhìn đứa trẻ mới vừa ra đời, xoay người hỏi: "Còn có một đứa bé đâu?"

Y tá tiếc rẻ nói: "Thật sự xin lỗi! Bởi vì là sinh sớm mà, em trai quá yếu ớt, lúc sinh đã không còn hô hấp..."

Thư ký trong lòng cả kinh, sắc mặt cứng đờ hỏi, "Không hy vọng sao?"

Y tá nói thẳng không kiêng kỵ, "... Dạ!"

Thư ký có chút thất vọng, bất đắc dĩ nói: "Tốt lắm, đứa bé kia phiền cô đi xử lý một chút."

Dứt lời, cô liền cầm điện thoại di động lên liên lạc mấy tên thủ hạ cùng xe cứu thương, định đem đứa trẻ chuyển vào bệnh viện tư nhân Mộ thị.

Lúc gần đi, cô điền một tờ chi phiếu, đưa cho Vân Nghiệp Trình, khách khí nói: "Vân tiên sinh, mấy tháng này con gái ông chịu khổ, đây là thù lao còn sót lại, xin nhận lấy!"

Vân Nghiệp Trình chầm chậm nhận lấy, thư ký liền dẫn người vội vã rời đi.

Trong phòng sinh, Vân Thi Thi thể lực mệt lả, đã ngất xỉu.

Y tá đi tới, đang định ôm lấy đứa bé sơ sinh đáng thương kia đi xử lý, nhưng mà mới vừa ôm lấy đứa bé, cô cúi đầu nhìn một cái, ánh mắt hơi chấn động, sắc mặt đại biến, thần sắc hốt hoảng ôm đứa trẻ chạy đi gọi bác sĩ.

"Bác sĩ!..."

...

...

Sáu năm sau.

Thời gian trôi qua, năm tháng như nước, cuối cùng chỉ như trong chốc lát mà thôi.

Cửa hàng tổng hợp bách hóa, trong đám người lui tới, Vân Thi Thi đẩy xe, luôn luôn hết nhìn đông tới nhìn tây, bước chân dồn dập.

Cô mới vào đây mua một chút đồ dùng hàng ngày, một cái xoay người, người lại không thấy, cũng không biết đi nơi nào.

Lúc đi ngang qua chỗ chuyên bán đồ chơi, cô bước chân chậm lại, tầm mắt quét qua một vòng, quả nhiên thấy bóng lưng nho nhỏ đang chăm chú nhìn gì đó, Vân Thi Thi hơi nhún vai, bất đắc dĩ thở dài, cánh môi bật cười, đẩy xe đi tới đó, ở sau lưng cậu bé ngồi xuống.

Chỉ thấy cậu bé đứng trước cửa hàng, chăm chú nhìn chiếc xe điều khiển từ xa tuyệt đẹp kia. Đứa bé nhìn rất nhỏ, ước chừng năm sáu tuổi, cả người mặc đồng phục học sinh sạch sẽ, nhưng thoạt nhìn có chút gầy gò.

Mái tóc đen nhu thuận, da trắng nõn như ngọc, trên gương mặt non nớt, ngũ quan tinh xảo, gò má béo mập, rất là khả ái!

Cậu bé có một đôi mắt to trong veo như nước, con ngươi đen láy, trong suốt xinh đẹp. Mắt sao trường mà câu chọn, hàng lông mi dày, hơi nhếch lên, giống như hai phượng linh phiến đen. Không nhiễm một tia tạp chất nào.

Cậu bé mê người khả ái như vậy, lại giống như một tiểu thiên sứ, chẳng qua là ánh mắt linh động hằng ngày, giờ phút này tỏ ra có chút nghiêm túc, có mấy phần hơi giống một vị quan nhỏ thanh bạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.