Chỉ Yêu Mình Em - Mộ Thời Yên

Chương 18




Severus gục đầu xuống nhìn gương mặt tựa như đang say ngủ của Harry, vẻ mặt đen tối. Đôi mắt đen trống rỗng như hai đường hầm thâm thúy.

Hắn cứng ngắc ôm thiếu niên nhỏ yếu này vào long, dường như không thể tin nổi cái chết của cậu. Bỗng dưng mất hết hy vọng.

Đột nhiên, hắn đứng lên, “Tử Thần! Ngươi ở nơi nào? Không phải ngươi đã cùng ta định ra khế ước rồi sao? Vì sao, vì sao, Harry lại chết?”

Hắn kích động nhìn bốn phía xung quanh, nỗ lực tìm kiếm bóng dáng Tử Thần.

Mấy giờ trước hắn rõ ràng dùng Bảo Bối Tử Thần định ra khế ước với Tử Thần, dùng linh hồn của chính mình đổi lấy thời gian hai mươi năm cùng Harry bên nhau, vì cái gì, Harry bây giờ lại chết?

“Severus, mi nóng quá hà.” Một tiếng nói đầy vẻ trêu tức đột nhiên xuất hiện trong không khí, không hề có điềm báo.

Không khí như bị bóng tối bao phủ, chung quanh lạnh buốt đến đáng sợ.

Tử Thần không hề có điềm bào lại đột nhiên buông xuống.

Severus theo dõi hắn, kích động nói: “Chuyện ngươi đáp ứng ta? Harry… vì sao lại như vậy?”

Tử Thần không thèm để ý phất phất tay, lười biếng nói: “Cho nên ta nói mi nóng quá a, ” hắn chậm rãi đi đến bên người Harry, “Khế ước của ta và Harry Potter còn chưa tới điểm kết mà.”

Hắn vươn tay ngón tay lạnh như băng đụng nhẹ vào gương mặt tái nhợt của thiếu niên.

“Khế ước của ta và Harry Potter vì có sự tham gia của ngươi mà thay đổi, ta không thể lấy linh hồn của hắn đi ngay bây giờ. Nhưng mà… Ta ít nhất muốn cho hắn ‘chết’ một lần. Đau đớn khắc sâu trong linh hồn, không trải qua một lần, sao có thể biết quý trọng thời gian khi còn sống?”

“Nhưng thực tiếc nuối, không thể lập tức thu gặt linh hồn của mi…” Hắn nhìn mặt Harry, có chút tiếc nuối nói.

“Nhưng mà, cũng không sao, hai mươi năm sau ta có thể có được đến hai linh hồn xinh đẹp.” Thanh âm của hắn lại cao lên, đứng thẳng dậy, nhìn về phía Severus.

“Ta không thể không nói, mi thực thông minh, Severus, trễ thêm một ngày, linh hồn của Harry sẽ bị ta lấy đi, mà mi cũng sẽ hoàn toàn quên đi kẻ mang tên Harry này.” Hắn chậm rãi nói, “Nhưng mà, nếu chúng ta ký kết khế ước, tất cả sẽ có thay đổi.”

Thanh âm của hắn dần nghiêm túc, “Như vậy, hiện tại… Ta nên thực hiện khế ước giữa ta và mi.” Tiếng nói của Tử Thần tao nhã trầm thấp, “Severus Snape, mi có bằng lòng định ra khế ước với ta, lấy linh hồn của mi đổi lấy sinh mạng hai mươi năm của mi và Harry Potter hay không?”

Severus quỳ xuống, “Ta bằng lòng.”

“Như thế, khế ước thành lập. Hai mươi năm sau, ta đến thu linh hồn mi.”

Trong phút chốc, bóng tối bao trùm lấy nghĩa địa.

Đợi khi ánh sáng lại xuất hiện, Tử Thần đã biến mất.

Severus sửng sốt một hồi, lập tức cúi đầu, tham dò hơi thở của thiếu niên.

Mỏng manh, kéo dài, nhưng, chắc chắn tồn tại.

Ánh mắt đen nhánh rốt cục không u ám nữa, hắn siết chặt lấy Harry, run rẩy nói: “Thật tốt quá… Thật tốt quá…”

Phía chân trời ánh sáng dần lên cao, sao mai đã mọc.

Một ngày mới bắt đầu.

“… Tóm lại, là vậy đó, mi còn có thể sống thêm hai mươi năm.” Tử Thần cười tủm tỉm nói.

“…” Harry trầm mặc.

Cậu thật không ngờ, bí mật tự cho là giấu kín, đã bị Giáo sư phát hiện. Thậm chí, Severus còn với ký kết khế ước với Tử Thần…

“Vì sao phải làm như vậy…” Harry cắn chặt môi.

“Con người a… Thật ích kỷ làm sao.” Tử Thần lạnh nhạt nói, “Kết cục mi tự cho là hoàn mỹ, đối với những kẻ khác mà nói không phải một dạng tra tấn à. Hay là nói, mi chết, mi không nhìn thấy, liền lừa mình dối người cho rằng những người khác đều có thể quên mi?”

Harry trầm mặc, thần sắc trầm tĩnh, thật lâu sau, “Là tôi ngu dốt.” Cậu nhẹ nhàng nói.

“A… Vậy cứ thế đi, ” Tử Thần lại khôi phục ngữ khí trêu tức, “Hai mươi năm sau gặp lại hen. Hậu nhân của Peverell.”

Harry đứng lên, cậu cũng cần trở về.

Cậu đi về phía xe lửa, trở lại nơi cậu nên đi.

Harry mở to mắt, đánh vào đôi mắt chính là một mảnh trắng xóa chói mắt.

Tim cậu đập mạnh và loạn nhịp, nhìn chung quanh bốn phía mới phát hiện đây là một gian phòng bệnh độc lập trong bệnh xá nhà trường.

Chung quanh không có một ai, im lặng đến đáng sợ.

Là bị làm chú ngữ cách âm sao? Hay là thật sự không có một người?

Ánh chiều nghiêng về phía tây, xuyên qua cửa sổ, soi xuống sàn nhà. Nắng vàng chiếu thẳng trong không khí, ngay cả những hạt bụi nhỏ bé trôi nổi trong không trung cũng không thể thoát khỏi.

Cứ như sự thật không cách nào bị vùi lấp đi.

Không hiểu sao, Harry nghĩ tới những lời này.

Những người khác đâu? Thời gian qua bao lâu rồi?

Cậu khởi động thân thể vô lực, tựa lưng vào giường.

Ánh nắng vàng ươm chiếu vào người thiếu niên, sợi tóc đen bị soi ra màu rượu hồng nhàn nhạt, đôi mắt xanh biếc nổi lên ánh nước long lanh.

Trong lúc nhất thời, thiếu niên lại thêm vài phần diễm lệ.

Cậu nghĩ nghĩ, chậm rãi xuống giường.

Quần áo trên người không biết khi nào đã được thay bằng chiếc áo ngủ sọc xanh trắng, cậu mang dép lê, từng bước một đi đến cửa phòng, mở ra.

Bên ngoài là gian phòng lớn của bệnh xá, hai hàng giường phân ra hai bên.

Sau đó, Harry nhìn thấy Fleur và Krum ngủ say trên giường bệnh.

Nói cách khác, thời gian cũng chưa qua lâu lắm?

Đang lúc cậu nghĩ như vậy, cửa phòng bệnh xá có tiếng vang, Pomfrey đi ra.

“Harry?!” Bà vô cùng giật mình, “Trò tỉnh sớm thế à? Ta nghĩ ít nhất phải đến tối mới tỉnh lại.” Bà quan tâm hỏi: “Cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Harry lắc lắc đầu, thong thả nói: “Không có, thưa cô, con cảm thấy rất tốt… Bây giờ là lúc nào? Con… Lúc nào thì được đưa đến đây thế?”

“Rạng sáng hôm nay, là Giáo sư Snape đưa trò tới.” Pomfrey lắc lắc đầu, vội vàng nói “Tình trạng lúc ấy thật sự hỗn loạn. Cô Delacour được phát hiện khi bị tập kích trong mê cung, sau đó là cậu Krum bị ếm lời nguyền độc đoán. Cuối cùng trò lại biến mất trên mặt đất, lúc Giáo sư Snape và ngài Malfoy trở về nói Kẻ Mà Ai Cũng Biết Là Ai Đấy sống lại, mà trò lại đánh bại hắn một lần nữa. Có thật không vậy?”

Pomfrey gắt gao nhìn chằm chằm Harry, bức thiết muốn biết đáp án.

Harry gật gật đầu, “Bọn họ ở nơi nào?”

“Ở phòng hiệu trưởng. bộ trưởng Bộ Pháp Thuật cũng tới, bây giờ đang thẩm vấn Karkaroff và Barty Crouch nhỏ.”

Harry cảm thấy hơi ngờ vực, Barty Crouch nhỏ còn chưa chết sao?

“Con muốn đi.”

“Ai, đứa nhỏ, chuyện còn lại cứ để người lớn làm đi, trò vừa tỉnh lại, đói bụng không? Ăn trước một chút gì đi.” Pomfrey kiên trì nói.

Sự thật chứng minh, dưới tình huống toàn bộ khí thế của nữ vương Bệnh Xá khai hỏa, Harry chỉ có thể bất đắc dĩ thoái lui.

Sau đó, khi Harry uống xong nước bí đỏ, bên ngoài bệnh xá rốt cục có động tĩnh.

“Sirius, Pomfrey nói Harry bây giờ còn không tỉnh, anh như vậy sẽ quấy rầy nó đấy.” Ngoài cửa truyền đến tiếng nói dịu dàng mà bất đắc dĩ của Remus.

“Vậy nhẹ giọng một chút, bằng không anh thật sự lo lắng. Đáng chết, tại sao còn chưa tỉnh, Pomfrey nói Harry rõ ràng không có bị thương a.” trong giọng nói của Sirius không chút che dấu vẻ lo lắng.

Harry buông cái chén, mở cửa, nghênh đón cha đỡ đầu mẹ đỡ đầu nhà mình.

“Harry!” vẻ mặt Sirius mừng rỡ, chú ôm cổ Harry, “Merlin a, rốt cục con đã tỉnh lại.” chú kích động nghẹn ngào.

Remus ôm chầm lấy Harry từ bên kia, “Thật tốt quá. Lúc Severus ôm con đi ra, các chú thật sự giật nảy cả mình.”

Harry không nói chuyện, chỉ gắt gao ôm lại họ.

“Vì sao không nói cho các chú biết?” Sirius có chút oán giận, người Harry cứng đờ, nhưng nghe thấy câu kế tiếp, lập tức thả lỏng, “Chuyện đánh nhau với Voldemort vì sao không nói cho các chú biết hả? Vì sao phải một mình vất vả như vậy!”

Xem ra Severus không nói cho Sirius chuyện Tử Thần rồi.

Harry thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu, cười tủm tỉm nói: “Bởi vì con có thể đánh bại lão a, chú quên rồi sao, con đã từng sống một đời người. Cần gì khiến các chú phải vì thế mà lo lắng chứ?”

Remus sờ sờ đầu Harry, “Không được có lần sau nữa, nghe chưa.”

“Dạ!”

Tiếng nói của Sirius đột nhiên có chút xấu hổ: “Cái kia… Snape… Cám ơn anh bảo vệ Harry.” Chú hơi ngượng nói với người phía sau.

Cái gì? Giáo sư đã ở đây?

Harry vội vàng dò xét phía sau, phát hiện không biết từ khi nào, Severus đã ôm tay đứng cạnh cửa, vẻ mặt chuyên chú nhìn Harry.

“Severus!” Harry nhào tới, gắt gao ôm lấy thắt lưng người đàn ông.

Người đàn ông không nói gì, chỉ lấy sức lực tương tự ôm siết lấy thiếu niên.

Hương thuốc quen thuộc trên người đàn ông rốt cục bình phục nỗi lòng vẫn bàng hoàng bất an từ khi tỉnh lại của Harry, làm cậu rốt cục tin sự thật mình đã trở về.

“Thật tốt quá…” Mặt cậu chôn vào vạt áo người đàn ông, thì thào nói.

Thật tốt quá, tôi còn sống.

Thật tốt quá, anh không quên tôi.

Thật tốt quá, chúng ta còn có khả năng nói lời vĩnh viễn.

“Dumbledore muốn gặp em.” Người đàn ông ôm lấy cậu thật lâu, sau đó rốt cục mở miệng.

“Tốt, ” Harry rời khỏi cái ôm, sửa sang lại quần áo trước khi dùng cơm đã thay, xoay người cười với cha đỡ đầu mẹ đỡ đầu đang trong tình trạng dại ra phía sau, nói: “Con đi gặp cụ Dumbledore trước, đợt lát nữa tới tìm các chú nha.”

Nhìn bóng dáng Harry rời đi, Sirius chậm rãi nói “… Remus, vừa rồi có phải do cảm giác của anh sai rồi hay không…?”

Remus im lặng một lát: “… Em nghĩ không phải. Bởi vì em cũng có cảm giác ‘gả con gái cho người ta’.”

Trên đường đi đến phòng hiệu trưởng, hành lang thực im lìm, không có một ai.

“Dumbledore ra lệnh cho các phòng công cộng nghỉ, em biết đấy, Fudge không muốn làm lớn chuyện này.” Severus giải thích.

Harry gật gật đầu, cậu nắm lấy bàn tay to lớn của người đàn ông, do dự nửa ngày, rốt cục nói: “Severus… Thực xin lỗi…”

Tha thứ tôi che giấu anh nhiều như vậy, tha thứ tôi muốn xóa đi trí nhớ của anh, tha thứ tôi để anh chịu đựng nhiều lo lắng như vậy. Thậm chí còn khiến linh hồn anh cũng sa vào địa ngục…

Nghĩ đến đây, Harry siết chặt tay, móng tay cắm thật sâu vào bàn tay.

Severus nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu, nhìn thấy cặp mắt xanh biếc của thiếu niên ảm đạm xuống, hít một hơi, nhẹ nhàng nắm lấy bả vai Harry: “Em biết không, khi nhìn thấy em nhắm mắt lại, trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ, chỉ cần em có thể sống, ta làm gì cũng không sao cả. Cho nên, đừng nói xin lỗi ta, em có thể lại xuất hiện bên cạnh ta, là an ủi lớn nhất của ta rồi.”

Tiếng nói của người đàn ông luôn trầm thấp mượt mà, tựa như tiếng đàn vi-ô-lông-xen cảm động nhất ngân ra hợp âm duyên dáng nhất. Một khi hắn nói ra những lời dịu dàng, sẽ mê người đến bất cứ kẻ nào cũng không thể chống đỡ.

Harry không nháy mắt nhìn Severus, trong mắt dần hiện lên hơi nước.

Anh càng dịu dàng, tội càng cảm thấy tội lỗi.

Mặt người đàn ông càng ân cần, hắn ôm Harry, “Chỉ cần em đáp ứng ta, giữa chúng ta không bao giờ … che giấu nhau gì nữa, ta liền tha thứ em, được không? ‘

“Vâng!” thanh âm Harry có chút khàn khàn, “Em đáp ứng anh, Severus. Em thề, chúng ta về sau phải vĩnh viễn vĩnh viễn bên nhau… Bất luận được sống hay phải chết, linh hồn là hoàn chỉnh hay hủy diệt, em cũng quyết không rời khỏi anh!”

Severus rốt cục lộ ra nụ cười, “Ừ, chúng ta ước hẹn thế đấy.”

…………………

“Cho nên, cuối cùng Karkaroff và Barty Crouch nhỏ vào Azkaban?” Harry cau mày hỏi Dumbledore.

Lúc này, phòng hiệu trưởng chỉ có cậu, Severus Dumbledore và Grindelwald không biết đến đây lúc nào, Fudge đã vội vã rời khỏi.

“Đúng vậy, ” Dumbledore nghiêm túc nói, “Hơn nữa thầy phỏng chừng vị trí của Barty Crouch ở Bộ Pháp Thuật có thể khó giữ được, dù sao Barty Crouch nhỏ có thể từ Azkaban đi ra cũng do sự dung túng của ông ta.”

Harry trầm ngâm một lát, “Một khi đã vậy, sẽ không cần cưỡng cầu. Như vậy đành khống chế Fudge, chúng ta phải bảo đảm Tử Thần Thực Tử ở Azkaban sẽ không vượt ngục, không thể dựa vào Giám ngục Azkaban.”

Grindelwald gật đầu, “Hiệu quả trông coi ở Nurmengard mạnh hơn Azkaban nhiều.”

“Thầy nghĩ, sau khi Voldemort chết, Fudge sẽ không bỏ lỡ thời khắc lập uy như vậy, ông ta vì mở rộng danh vọng sẽ tăng mạnh khống chế các Tử Thần Thực Tử.” Dumbledore hiểu rất rõ Fudge.

“Điều này cũng đúng, ” Harry nở nụ cười, “Là chúng ta lo lắng nhiều quá.” Cậu nhìn phía Grindelwald, “Thưa ngài, ngài đã nói với Giáo sư Dumbledore chưa?” Về chuyện ngài phải sử dụng Bảo Bối Tử Thần?

Grindelwald nhìn nhìn ánh mắt nghi ngờ của Dumbledore, cười nói: “Ta đến chính là vì điều này.”

Harry im lặng một hồi, “Là ngài phát hiện trước đúng không?”

Nhìn như một câu ngốc nghếch không đầu không đuôi, nhưng người ở đây đều nghe hiểu.

“A, ” Grindelwald thừa nhận, “Ngày ấy khi cậu rời đi ta đã cảm thấy không đúng rồi, ra lệnh cho thánh đồ chú ý cậu một chút, sau đó bọn họ liền phát hiện cậu đến thung lũng Godric, sau đó bên cạnh mộ cha mẹ cậu lại xuất hiện một ngôi mộ trống khác. Nếu đã biết mấy thứ này ta còn đoán không ra thì thật quá không ra gì rồi. Sau đó ta liền nói cho Albus.”

Sau đó Giáo sư Dumbledore lại nói cho Severus sao?

Harry nhìn về phía Severus.

Người đàn ông tóc đen gật gật đầu, “Kỳ thật… Đêm đó ta không ngủ, cho nên, ta biết em đút ta uống thuốc quên lãng,” làm một đại sư Độc Dược, cho dù nhắm hai mắt, chỉ dựa vào mùi cũng có thể đoán được là thuốc gì, “Cho nên, ta tìm ngài Grindelwald, mang đá phục sinh cùng áo khoác tàng hình từ chỗ ông ta về.”

“…” Harry im lặng một hồi, “Hóa ra là vậy.” Nên cảm ơn cậu hành động vụng về à? Nếu không như vậy, chỉ sợ cậu đã rơi xuống địa ngục rồi.

Lúc Harry và Severus rời đi, Harry cúi chào Grindelwald thật sâu, “Thưa ngài, vạn phần cảm ơn.” Vì hết thảy hết thảy.

Sau đó, Harry lại nhìn về phía Dumbledore, chân thành nói: “Giáo sư, khi tất cả qua đi, con chân thành hy vọng thầy có thể thoải mái, làm việc mà mình muốn làm. Chúc thầy hạnh phúc.”

Khi buổi tiệc cuối kỳ bắt đầu, Fudge trao cúp quán quân Thi đấu Tam Pháp thuật cho cậu, đồng thời còn cho cậu, Lucius và Severus huân chương Merlin bậc một. Lời nói khi trao giải thực mịt mờ, không trực tiếp nhắc tới Voldemort, chỉ nói là “Vì tương lai đầy ánh sáng của giới Pháp thuật, đã không ngừng nỗ lực và hy sinh.” Nhưng điều này đã đủ cho các học sinh phân tích các lời đồn truyền lưu bây giờ cái nào chân thật nhất rồi.

Tóm lại, học sinh Hogwarts vỗ tay như sấm, thậm chí cả các học sinh Beauxbatons và Durmstran đều rất có phong độ vỗ tay.

Vị trí ban đầu của Karkaroff trên đài Chủ tịch được Durmstran một vị Giáo sư khác đi theo thay thế, mà vẻ mặt Giáo sư Moody thật bên kia rất khó chịu, cho dù ai bị giam trong rương đến một năm đều có phản ứng vậy hết.

Mà cuối cùng, khi mọi người ăn uống no đủ, Dumbledore chậm rãi đứng lên, các học sinh không nói, nhìn Hiệu trưởng, cùng đợi cụ lên tiếng.

“Lại kết thúc một năm học, năm này chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện, khiến người ta ấn tượng sâu sắc, ” cụ chậm rãi giang hai cánh tay, mỉm cười nói, “Đồng thời, ta muốn tuyên bố một việc, ” cụ nhìn đại sảnh an tĩnh, nói: “Ta đã đảm nhiệm vị trí này lâu lắm rồi. Mà bây giờ, ta đã già. Từ năm sau, ta không đảm nhiệm chức Hiệu trưởng Hogwarts nữa. Phó Hiệu trưởng Giáo sư McGonagall sẽ tiếp nhận vị trí của ta, trở thành Hiệu trưởng mới của Hogwarts.”

Nhìn phía các học sinh đều bàn tán bên dưới, cụ cười nói: “Rất vui khi có thể ở Hogwarts nhiều năm như vậy, ta nghĩ đó là trí nhớ trân quý nhất trong đời ta. Cám ơn mọi người!” cụ cúi đầu thật sâu. Sau đó chậm rãi ngồi xuống.

Toàn trường im lặng hai giây, sau đó vỗ tay như sấm, quả thực như phá vỡ cả trần nhà. Harry chú ý trong mắt mấy học sinh đã tràn nước mắt. Anh em Weasley lại hát vang “Chúng em vĩnh viễn yêu thầy” để biểu đạt lòng kính trọng với Dumbledore.

Cụ Dumbledore cười tủm tỉm nhìn bọn nhỏ trong đại sảnh, trong mắt mơ hồ mang ánh sáng của dòng nước mắt vui mừng.

Harry mỉm cười nhìn Hiệu trưởng, rời khỏi nơi này, có lẽ cụ sẽ có cuộc sống tự do hơn a. Dù sao cụ và ông Grindelwald đã dây dưa gần một thế kỷ. Vứt bỏ gông xiềng thế nhân, cuộc sống của họ ở thế giới kia sẽ càng hạnh phúc hơn.

Học kỳ chấm dứt, tất cả mọi người vội vàng thu dọn hành lý. Trên sân thể dục không có bóng người.

Harry đứng trên đài thiên văn, nhìn lâu đài Hogwarts nguy nga, cảm thấy xúc động bùi ngùi.

Lâu đài này, chứa đựng rất nhiều tình cảm và trí nhớ của cậu.

Nó trải qua mài giũa ngàn năm bao lần, như sự nung đúc của thời gian, mang theo một vẻ tao nhã hồn nhiên sẵn có, ngắm nhìn liền khiến lòng người yên ổn lại.

“Thật tốt…” Harry nhẹ nhàng mà nói, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, lại lặp lại một lần, ý cười trên khóe miệng chưa tán đi “Thật tốt.”

Severus nở nụ cười, nắm lấy tay Harry, “Ừ, thật tốt…”

Chúng ta cuối cùng cũng có thể bên cạnh nhau, là may mắn và duyên phận đến mức nào mới có thể giành được a?

Chuyện tới bây giờ, chúng ta có thể làm, cũng chỉ là cảm kích vận mệnh, sau đó càng quý trọng thời gian sau này hơn mà thôi.

“Mùa hè năm nay, tới nhà em đi, em muốn giới thiệu anh cho Sirius và Remus.” Harry dịu dàng nói.

Severus xoa xoa mái tóc thiếu niên, “Em không sợ Black đuổi ta đi à?”

Harry cười nói: “Sẽ không đâu.”

Hai người đối diện, sau đó không hẹn mà cùng tiếp cận, trao đổi một nụ hôn triền miên không dứt.

Ánh nắng vàng ươm bao phủ hai người, phác họa đường nét ấm áp động lòng.

Tốt đẹp như trong cảnh mơ.

Lại lần nữa leo lên đoàn tàu tốc hành Hogwarts về tới sân ga Ngã Tư Vua, Harry cảm thấy tâm tình đã có sự thay đổi long trời lỡ đất so với năm trước. Rốt cục đã có ngày, cậu có thể không cần cẩn trọng vạch kế hoạch tiêu diệt Voldemort. Cậu rốt cục có thể thư thái hưởng thụ thế giới có người nhà có bạn bè có người yêu rồi.

Thiếu niên tóc đen mang theo rương hành lý, từ Sân ga Chín-ba-phần-tư đi ra, nhìn thấy Sirius và Remus đang chờ ở sân ga.

“Con đã trở về.” khóe miệng Harry giương lên, ánh mắt xanh biếc sáng đến kinh người.

Ý cười trên mặt thiếu niên, sạch sẽ thiện lương, dũng cảm chấp nhất, cứ như cậu bé tóc đen đeo mắt kính, tóc lộn xộn nhiều năm trước kia.

Nhiều năm như vậy, có một số thứ, chưa từng thay đổi.

_____________ Chính văn hoàn_____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.