Chỉ Yêu Mình Em - Mộ Thời Yên

Chương 17




Voldemort dời mắt khỏi người Harry, bắt đầu kiểm tra thân thể mình. Ngón tay dài nhỏ trắng bệch của lão vuốt ve tấm ngực, cánh tay, khuôn mặt; cặp mắt đỏ ké như sáng hơn trong bóng đêm, đồng tử như hai khe hở, giống như mắt mèo. Lão giơ hai tay lên, thử co duỗi mấy ngón, vẻ mặt mừng rỡ như điên, Voldemort luồn những ngón tay kì dị đó vào sâu trong túi, rút ra một cây đũa phép. Lão nhẹ nhàng vuốt ve cây đũa phép, sau đó hướng đôi mắt đỏ ké về phía Harry, phát ra một tiếng cười âm hiểm mà the thé.

“Barty, vươn tay ra.” Lão lười biếng nói, ánh mắt vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm Harry.

Barty nhỏ lập tức phủ phục đến bên người Voldemort, vươn cánh tay trái ra.

Voldemort cúi người, kéo khửu tay ra. Nơi đó là một hình xăm đỏ tươi —— dấu hiệu hắc ám. Voldemort cẩn thận xem xét nó, nhẹ giọng nói, “Nó đã trở lại, chúng đều đã chú ý tới nó… Hiện tại, chúng ta sẽ nhìn thấy… Chúng ta sẽ biết…”

Lão đặt ngón trỏ thật dài, tái nhợt lên cánh tay Barty nhỏ.

Trán Harry lại nhói lên một cơn đau dữ dội, ngón tay Voldemort rút khỏi dấu ấn của Barty nhỏ, Harry thấy nó biến thành màu đen tuyền.

Mặt Voldemort lộ ra vẻ đắc ý tàn khốc. Lão đứng thẳng dậy, hất đầu ra sau, quét mắt nhìn khu nghĩa địa tối đen.

“Sau khi cảm nhận được nó, bao nhiêu kẻ có can đảm trở về?” Lão lẩm bẩm nói, đôi mắt đỏ rực sáng lên nhìn chằm chằm những ngôi sao trên bầu trời, “Và có bao nhiêu kẻ  ngu xuẩn sẽ tránh xa?”

Lão bắt đầu đi qua đi lại trước mặt Harry, thỉnh thoảng quét mắt nhìn ngôi mộ. Ước chừng một phút sau, tầm mắt lão lại rơi xuống người Harry, gương mặt rắn bắt đầu vặn vẹo, lộ ra một nụ tia cười tàn khốc.

“Harry Potter, mày đang đứng trên xương cốt của cha ta.” Lão rít nhẹ lên, “Gã là một Muggle lại là một thằng ngu… Tựa như mẹ mày vậy. Nhưng bọn chúng đều có chỗ hữu dụng, có phải không nào? Mẹ mày vì bảo vệ mày mà chết lúc mày còn là một thằng lỏi con… Ta giết cha ta, mày xem, sau khi gã chết có nhiều công dụng đến thế…”

Voldemort lại cười rộ lên. Lão vừa đi qua đi lại, vừa quét mắt nhìn bốn phía, như một vị vua đang dò xét lãnh thổ của mình.

Harry khinh thường bật cười, “Voldemort, mi có dám một chọi một với ta không?” Cậu thẳng tắp nhìn vào cặp mắt đỏ ké của Voldemort.

“Một chọi một?” Voldemort như nghe thấy chuyện gì đó rất nực cười, nhẹ nhàng nói, “Mày, cũng dám khiêu chiến với Chúa Tể Hắc Ám vĩ đại nhất à?!”

Harry cười lạnh: “Thế nào? Mi không dám sao? Sợ bị ta đánh bại trước mặt tín đồ của mi hả?”

Voldemort cười to, “Ta sẽ cho mày thua tâm phục khẩu phục! Barty, cởi bỏ dây thừng cho nó.”

“Chủ nhân?” Barty nhỏ có chút do dự, “Ngài vừa sống lại, có cần nghỉ ngơi một chút thì tốt hơn không.”

Voldemort quay đầu, không vui nói: “Thế nào, mi cho rằng ta sẽ thua?”

“Không không không, đương nhiên không phải!” Barty nhỏ vội vàng nói, chạy đến trước mặt Harry cởi bỏ dây thừng.

Harry đứng lên, nắm chặt đũa phép, đi tới đối diện Voldemort.

Voldemort có hứng thú nhìn Harry, chậm rãi nói: “Chúng luôn nói mày là Kẻ Được Chọn, là kẻ duy nhất có thể đánh bại ta. Vậy để ta kiến thức một chút đi, cậu bé hoàng kim—— Harry Potter?” Ngữ khí của lão vô cùng ngạo mạn khinh thường, hoàn toàn không đem thiếu niên mảnh khảnh đối diện kia để vào mắt.

Lão giơ đũa phép lên, trào phúng nở nụ cười.

“Hiện tại —— chúng ta quyết đấu.”

Một ánh chớp đỏ rực phóng tới, Harry vội vàng tránh đi Crucio, lấy sức mạnh tương đương đánh trả Voldemort.

“A, không ngờ mày cũng biết lời nguyền không thể tha thứ a.” Voldemort nói xong, vẫn chưa lập tức phản kích, mà có chút hứng thú dừng lại.

Harry không để ý tới lão, bây giờ cậu cần chọc giận Voldemort, làm Voldemort bắn ra lời nguyền chết chóc vào cậu, như vậy, Trường Sinh Linh Giá trên người mới bị tiêu diệt.

Cậu dùng cắt sâu mãi mãi không tiếng bắn về phía Voldemort, Voldemort tránh không kịp, vừa vặn cắt qua áo choàng của lão.

Đôi mắt đỏ ké của Voldemort hiện lên một tia lửa giận.”Ta cũng muốn nghiêm túc một chút  —— Avada Kedavra!”

Một tia chớp xanh bắn về phía Harry, Harry không tránh, mặc cho ánh sáng xanh kia bắn vào mình.

Harry Potter ngã xuống đất.

Voldemort sửng sốt trong chốc lát, hơn nửa ngày không nói gì.

“Ha ha ha! Harry Potter đã chết!” Voldemort hưng phấn mà kêu lên.

Không đợi Voldemort tiến lên xem xét, trong không khí đột nhiên tràn ngập tiếng sột soạt của các tấm áo choàng. Giữa các ngôi mộ, đằng sau những cây thủy tùng, trong mọi góc tối, có bốn năm phùy thủy đang độn thổ hiện lên. Tất cả họ đều đội mũ trùm, đeo mặt nạ. Họ đi tới… Đi rất chậm, thật cẩn thận, giống như không thể tin vào hai mắt của mình. Voldemort im lặng đứng chờ ở nơi đó. Một Tử Thần Thực Tử quỳ rạp xuống đất, đi đến trước mặt Voldemort, hôn lên vạt áo chùm đen của lão.

“Chủ nhân… Chủ nhân…” gã thấp giọng kêu.

Tử Thần Thực Tử phía sau gã cũng làm theo, mỗi người đều lết đến bên người Voldemort, hôn lên áo chùm của lão, sau đó lui lại, đứng lên, yên lặng tạo thành một vòng tròn, vây phần mộ của Tom Riddle, Harry, Voldemort cùng Barty Crouch nhỏ ở giữa. Nhưng vòng tròn còn giữ một vài chỗ trống, như chờ những người khác gia nhập. Nhưng Voldemort dường như không hề chờ mong có người đến nữa. Lão nhìn những gương mặt bịt kín chung quanh, cho dù không có gió, nhưng trong vòng lại như lan ra một trận sàn sạt rất nhỏ, như thể cái vòng người ấy đang run rẩy.

“Hoan nghênh các mi, Tử Thần Thực Tử, ” Voldemort bình tĩnh nói, “Mười ba năm… mười ba năm kể từ ngày ta gặp các mi lần cuối cùng. Nhưng các mi vẫn hưởng ứng lời triệu tập của ta cứ như mới ngày hôm qua… Nói đúng hơn, chúng ta vẫn đang đoàn kết dưới dấu hiệu hắc ám! Phải không?”

Lão nâng gương mặt dữ tợn lên, “Mà bây giờ, chỉ có vài người các mi đến đây thôi sao?” Trong thanh âm của lão rõ ràng mang theo lửa giận. Lão nhìn chằm chằm Tử Thần Thực Tử đang lạnh run nửa ngày, đột nhiên nở nụ cười.

“Thực tiếc nuối, những tên ngu xuẩn kia không cách nào chia xẻ thu hoạch hôm nay.”

Voldemort xoay người, chậm rãi đi về phía Harry Potter đang nằm trên mặt đất.

“Ngay vừa rồi, ta giết chết Harry Potter! Đứa-bé-sống-sót, đã chết!”

Trong Tử Thần Thực Tử có người giật mình, Voldemort chú ý tới: “Thế nào, Severus? Mi không tin?”

“… Không, chủ nhân.” Severus thấp giọng nói, “… Tôi đang cảm thấy vui vẻ cho chủ nhân.”

“A, đúng vậy đúng vậy. Mi vẫn là thuộc hạ trung thành nhất của ta.” Voldemort lười biếng nói, “Đương nhiên rồi, còn có mi, Nott.” Lão nói với một gã đàn ông mang mặt nạ.

Nott lập tức quỳ xuống, kích động nói: “Tôi vẫn luôn chờ đợi chủ nhân trở về!”

“Nga? Phải không?” Voldemort có lệ nói, “Vậy mi thì sao, Lucius? Người bạn gian xảo của ta?” Hắn đột nhiên chuyển hướng bên kia, “Nghe nói mi sống rất tốt a.”

“Chủ nhân, tôi vẫn luôn chú ý đến tin tức của ngài, ” thanh âm của Lucius Malfoy nhanh chóng truyền đến từ sau mặt nạ, “Chỉ cần có tín hiệu gì của ngài, chỉ cần có đồn đãi gì về ngài, tôi lập tức đuổi tới bên ngài, điều gì cũng không ngăn được tôi —— ”

“A, phải không, ta hy vọng về sau mi có thể càng trung thành hơn.” Voldemort xoay người, nhìn vào bốn năm Tử Thần Thực Tử, “Harry Potter đã chết.”

“Cái gì Đứa-bé-sống-sót, cái gì Kẻ Được Chọn, cái gì cậu bé hoàng kim… Cũng đã không còn tồn tại. Bây giờ, là kỷ nguyên Chúa tể hắc ám trở về giới Pháp thuật lần nữa!” Voldemort cao giọng nói, trên mặt không chút che dấu tươi cười.

“Ta thật tiếc, bây giờ nói vậy còn quá sớm.” Harry chậm rãi đứng lên từ mặt đất, nắm chặt đũa phép, nhìn phía Voldemort.

Voldemort sợ hãi, “Làm sao có thể? Mày làm sao có thể còn sống?”

Harry nở nụ cười, “Mi chỉ vừa giết một tia hi vọng bất tử cuối cùng của mi mà thôi. Trường Sinh Linh Giá này đã bị mi tự tay hủy diệt rồi.”

Sắc mặt Voldemort trở nên hết sức khó coi, thấp giọng nói: “Làm sao mày biết Trường Sinh Linh Giá?”

“Ta không chỉ biết Trường Sinh Linh Giá, ta còn hủy diệt tất cả Trường Sinh Linh Giá khác.” Harry thản nhiên nói, “A, nhưng đối với mi, cũng không có vấn đề gì phải không? Dù sao mi cũng không phải chủ hồn có thể thông qua Trường Sinh Linh Giá mà sống lại phải không, ngài vương miện?.”

Bộ mặt Voldemort dữ tợn, “Câm mồm, Potter!”

Lão vươn bật đũa phép ra, một tia chớp xanh đánh úp về phía Harry.

Harry nhanh chóng trốn thoát, kêu lên: “Severus!”

Sau khi Severus nghe thấy, cùng Lucius nhanh chóng rút đũa phép ra, hành động bất ngờ giải quyết Tử Thần Thực Tử bên người.

Nott và các Tử Thần Thực Tử khác chưa kịp phản ứng liền lẳng lặng chết đi.

Barty Crouch nhỏ kịp phản ứng, lập tức rút đũa phép ra, muốn giúp chủ nhân của gã.

Nhưng mà ——

“Avada Kedavra.”

Severus mặt không chút thay đổi giết chết Barty nhỏ.

Trong vài giây ngắn ngủn, những tên tùy tùng còn lại của Voldemort đã không tồn tại trên thế giới này.

Voldemort bị biến cố đột nhiên xảy ra làm hoảng sợ, “Malfoy, Snape! Các mi làm sao dám?!” Lão phẫn nộ giơ đũa phép lên, muốn giáo huấn bọn họ.

Harry cười lạnh, “Đối thủ hiện tại của mi là ta.” Ánh mắt lại lo lắng nhìn về phía Severus.

Voldemort quay đầu, “Đúng, để ta giết mày trước, rồi giết chúng sau!”

Hai người cùng lúc giơ đũa phép lên, cặp mắt xanh biếc của Harry bình tĩnh nhìn về phía Voldemort.

【Khế ước cuối cùng của cậu và Tử Thần là, giây cuối cùng khi Harry Potter tiêu diệt Voldemort, cũng chính là điểm kết của chính cuộc đời cậu. 】

“Avada Kedavra!”

“Expelliarmus!”

Ánh sáng đỏ xanh chói mắt đụng vào nhau, kích khởi hào quang rực sáng, rực rỡ mà loá mắt.

Khi tia chớp xanh biếc đụng phải ánh sáng đỏ, đột nhiên bắn ngược lại, lao về phía chủ nhân mình.

Voldemort ngã xuống, gương mặt còn mang theo sự bối rối không thể tin nổi.

Voldemort không ai bì kịp, sau khi chết đi, giống như một người thường, chết đi tầm thường thế đó.

Thời kì hắc ám kéo dài gần nửa thế kỷ của giới Pháp thuật, rốt cục tan đi.

Cũng ngay khắc đó, trước mắt Harry biến thành màu đen, bóng tối vô tận đánh úp về phía cậu, thiếu niên ngã xuống.

Tử Thần đã tới rồi sao.

Harry cảm thấy thân thể đã bắt đầu không nghe sai khiến, máu trong người như dần động lại, lạnh rét như băng.

“Harry!” tiếng của Severus từ xa vọng lại, truyền đến cạnh cậu.

Harry ra sức lắng nghe, chỉ là tiếng nói ấy sao mơ hồ quá, như cách một tầng thuỷ tinh, tách cậu và Severus khỏi hai thế giới.

Severus, thật có lỗi, làm anh lo lắng.

Thế nhưng, không sao đâu, qua mấy giờ nữa thôi, anh sẽ hoàn toàn quên Harry Potter này.

Harry liều mạng chống đỡ mí mắt vô lực.

Để tôi nhìn anh lần cuối đi…

Severus thấy thiếu niên mở khẽ cặp mắt xanh biếc ra, kích động nói: “Harry, Harry, em không có việc gì đúng không?”

Trên gương mặt người đàn ông là vẻ hoảng loạn hiếm thấy, trong nháy mắt đó, Harry đột nhiên nhớ tới cảnh tượng cậu nhìn thấy trong bồn Tưởng ký.

Người đàn ông tóc đen ôm mẹ nghẹn ngào nức nở, thần sắc thảm thiết thê lương, đó là nổi tuyệt vọng khi tín ngưỡng duy nhất trong cuộc đời tan biến.

Tôi không muốn thấy anh phải chịu đựng như thế.

Harry nặn ra một nụ cười chợt nhạt, “Severus…” Tiếng cậu yếu ớt, gần như không thể nghe thấy, “Mấy năm nay, em nói dối nhiều lắm. Mà bây giờ, rốt cục tới lúc có thể thẳng thắn rồi…”

“Ngay từ lúc bắt đầu, em đã định là phải đối mặt với kết cục này… Không muốn nói cho mọi người biết, là không muốn khiến mọi người khổ sở. Bởi vì, con đường này là em chọn, em không hối hận. Bởi vì, nguyện vọng của em đã thành hiện thực rồi, mọi người đều sống… Chỉ là… Em đã làm mọi người thương tâm rồi, phải không?”

“Đừng nói nữa, em sẽ sống mà! Ta thề!” đôi mắt Severus ướt dần.

Harry dịu dàng nhìn đôi mắt ướt nhòe của người đàn ông, rốt cục cũng có hôm nay, anh cũng vì tôi mà rơi lệ sao?

Thế nhưng, tôi không vui.

Harry muốn vươn tay lau đi nước mắt của người đàn ông, thế nhưng ngón tay lại cứng ngắc vô lực, cậu đành nhìn chằm chằm vào gương mặt người ấy, khao khát dùng đoạn thời gian cuối cùng của cuộc đời, khắc sâu tình cảm nồng nàn ấy vào tận trong tim.

Có phải người trước khi chết đều sẽ quay vòng hay không? Bằng không vì sao chuyện cũ cứ từng cảnh từng cảnh hiện ta trước mắt, dây dưa không dứt?

【 “Chỉ cần tập hợp ba Bảo Bối Tử Thần, có thể thực hiện nguyện vọng muốn thực hiện nhất trong lòng. Nhưng mà, đây là giao dịch với Tử Thần, cái giá cũng vô cùng khổng lồ, dù thế, Harry con vẫn kiên trì sao?” cụ Dumbledore trên bức họa nghiêm túc hỏi han.

“Dạ, chỉ cần có thể vãn hồi, ta chuyện gì cũng chấp nhận!” Cậu hít một hơi, kiên định nói. 】

Hiện giờ, nguyện vọng của tôi thực hiện, cho nên, tôi không hối hận.

【Người đàn ông tóc đen không khống chế được rên rỉ với Hiệu trưởng, ánh trăng soi chiếu rõ nét nỗi tuyệt vọng trên mặt hắn “Vậy linh hồn tôi thì sao, Dumbledore? Của tôi thì sao?” 】

Mà bây giờ, sau khi quên tôi đi, anh có thể không còn gánh nặng tiếp tục sống hay không?

【 Sirius xoay người, mặt đầy thanh thản, ý cười nhẹ nhàng, “Đây là nhà của chúng ta, ” chú vươn tay về phía Harry, “Vào đi.” 】

Giây phút đó, Harry rốt cục tìm được nơi thuộc về cậu sau khi sống lại, cậu tìm được rồi, ngôi nhà thật sự, người nhà chân chính——

【 “Chúng ta là người một nhà.” Sirius và Remus ôm lấy cậu, vỗ nhẹ lên tóc. 】

Thế nhưng, người nhà của tôi, tôi lại che giấu nhiều chuyện như vậy, nói dối nhiều đến như vậy, với mọi người

Harry cảm thấy đáy mắt cậu tràn ngập chua xót, kí ức trong đầu dần rõ lên, chất đầy toàn bộ suy nghĩ của cậu:

【ngón cái của người đàn ông lướt qua gương mặt non mềm của thiếu niên, dịu dàng trong đôi mắt đen phảng phất như tràn ra, “Harry, ta yêu em.” Hắn trân trọng mà trang nghiêm nói.

“Promise me... Let us be together.”

“.... I promise... I want you.” 】

Lời thề của tôi không bằng một phần vạn của anh, nó chỉ dối trá rẻ tiền như thế thôi.

Tôi muốn thực hiện lời thề đó biết dường nào, nhưng tôi biết, chẳng qua đây chỉ là thứ vô căn cứ.

Tôi không biết khi nào thì mình bắt đầu yêu anh, là cái ôm vào đêm Giáng Sinh nọ? hay lần đầu gặp gỡ trong Hẻm Xéo tại kiếp này? Hay là, từ năm anh chết đi trước mặt tôi, muốn tôi nhìn vào anh, anh đã để lại dấu vết không thể xóa nhòa trong lòng tôi?

Chỉ là, những điều này, tôi đã không còn cách nào nói cho anh biết.

Tôi thực ích kỷ, dùng cái chết của tôi đổi lấy sự sống của mọi người, như vậy, tôi mới có thể không trải qua nổi hối hận bất lực kia một lần nữa.

Thế nhưng, nói đến cùng, tôi vẫn khiến mọi người khó chịu. Bởi vì, tôi tinh tường hiểu được, những người tôi yêu, cũng thích tôi giống thế.

Nhưng  mà, tôi không muốn làm vị kỵ sĩ của đóa hoa xin đừng quên tôi kia, trước khi chết còn muốn người yêu nhớ mình mãi mãi.

Nếu trong trí nhớ của anh, sự tồn tại của tôi là một thứ gông xiềng, tôi thà rằng anh quên tôi đi.

Nhìn ánh sáng trong đáy mắt xanh biếc của thiếu niên dần tan rã, một nỗi sợ hãi khổng lồ đánh úp vào Snape, hắn vươn ngón tay run rẩy đụng vào gương mặt cậu bé.

Merlin! Van cầu người, đừng để cậu ta chết!

“Hãy quên tôi đi, tôi…” xin lỗi. Harry không thể nói hết lời nói cuối cùng, sức lực đã dần biến mất, ý thức càng lúc càng mơ hồ.

Trong cơ thể truyền đến một trận đau đớn không dứt, như có cái gì nổ mạnh trong cơ thể cậu, đó là điềm báo Tử Thần tới thu gặt linh hồn sao?

Sirius, chú gạt con, kỳ thật chết rất đau a…

Bóng tối đánh úp lại, đôi mắt thiếu niên dần nhắm lại, che khuất thế giới cậu không thể nhìn thấy nữa.

======================================================================

Thứ mà mọi người nhìn thấy, chính là người anh hùng trước mặt người khác vẫn luôn ung dung bình tĩnh, anh dũng không ngại khó khăn gian khổ,

Mà điều nhìn không thấy, là vẻ mỏi mệt yếu ớt chật vật bàng hoàng sau tấm mặt nạ của anh hùng,.

Harry Potter, chính là anh hùng như vậy.

Thế nhưng, nếu người đời trùm danh hiệu anh hùng lên người cậu, cậu sẽ gánh chịu trách nhiệm của một vị anh hùng.

Điểm này, Harry Potter chưa từng trốn tránh.

( toàn văn kết cục hoàn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.