Chỉ Yêu Mình Em - Mộ Thời Yên

Chương 16




Sáng bảy giờ, Harry mở mắt ngay, vừa vặn nhìn thấy gương mặt say ngủ của người đàn ông tóc đen bên cạnh.

Tái nhợt, đường cong lãnh cứng như dùng dao chuốt gọt, còn có vết nhăn thật sâu giữa mày.

Harry vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve vết nhăn kia, ánh mắt dịu dàng sâu sắc.

Thân ái, còn mười mấy tiếng nữa.

Khi Severus tỉnh, cặp mắt đen vừa vặn bắt gặp dịu dàng và đau thương mà thiếu niên không kịp thu hồi.

Hắn im lặng một hồi, hỏi: “Sao lại tỉnh sớm như vậy?” tiếng nói của người đàn ông hơi khàn đặc.

Mày Harry cong cong, khóe miệng ý cười triền miên.

“Severus, chào buổi sáng.”

Tiếng nói du dương của thiếu niên mang theo hơi thở sạch sẽ sớm mai, làm ánh mắt Severus bỗng dưng dịu lại.

“Chào buổi sáng.”

Harry chuyên chú nhìn vào gương mặt nghiêng nghiêng của Severus, sau một lúc lâu, rốt cục có chút quyến luyến thu tầm mắt lại, hít sâu một hơi, xốc chăn lên, xuống giường.

“Hôm nay Sirius và Remus đến trường, em dẫn họ đi dạo quanh đây.”

Harry vừa mặc trường bào, vừa nói.

“Bọn họ cũng không phải chưa từng tới Hogwarts.” Severus có chút bất mãn người yêu nhà mình rời đi.

Harry cười cười, “Nhưng hiện tại trở về trường, đi dạo lại có cảm giác không giống như xưa.” Sau khi mặc xong, đi lên phía trước, hôn lên gương mặt người đàn ông, nói nhỏ: “Chúng ta buổi tối gặp lại.”

Sau khi thiếu niên đi rồi, Severus nhanh chóng xuống giường rửa mặt, sau đó bước nhanh đến lò sưởi trong phòng khách, “Phòng hiệu trưởng!”

***

“A, con mực khổng lồ này còn sao.” Sirius hoài niệm nói.

Con mực khổng lồ trồi lên từ hồ đen, lười biếng phơi ánh mặt trời.

“Nghĩ tới lúc ấy, khi James rơi xuống hồ chính là bị nó vứt lên.” Remus cũng bắt đầu nhớ lại chuyện năm đó, cười nói.

Harry lẳng lặng nghe hai người đàn ông nhớ lại chuyện lý thú trước đây, không nói xen vào.

Ba người họ tản bộ bên hồ đen, ánh sáng mặt trời tháng sáu chiếu vào mặt hồ, sóng gợn lăn tăn.

Ánh mặt trời tươi đẹp, màu của thảm cỏ cỏ, đóa hoa, bầu trời đều rực rỡ như vậy.

Trong bụi hoa xin đừng quên tôi vẫn chưa hé nụ, không lộ ra sắc hoa tươi đẹp của nó. Đợi cho mùa thu, chúng nó mới có thể bày ra sắc xanh thắm như màu của bầu trời kia.

Chỉ là tới lúc ấy, cậu sẽ không có cách nào thưởng thức.

Xin đừng quên tôi…

Có lẽ quên sẽ tốt hơn…

“A, còn có cái cây liễu roi này nữa.” thanh âm hưng phấn của Sirius đánh gãy sầu tư của Harry.

Bất tri bất giác, bọn họ đã đi tới rìa Rừng Cấm. Xa xa, cây liễu roi hình thù quái dịu kia có thể nhìn thấy mang máng.

Sirius quay đầu giải thích với Harry: “Năm đó, mỗi lần trăng tròn, Remus phải đi Chòi Hét để qua hết thời kì biến thân. Cụ Dumbledore trồng một cây liễu roi nơi đây, xây một con đường thông đến Chòi Hét. Sau đó, các chú học được Animagus, cùng Remus vượt qua mỗi kì trăng tròn. James và chú biến thành động vật lớn, đến áp chế thú tính của người sói. Mà đè chốt mở của cây liễu roi, thì là Peter…”

Trong nháy mắt, ba người đồng thời im lặng.

Cái tên Peter vẫn là thứ ai cũng không muốn nhắc tới.

“Khụ khụ…” Remus dời đề tài đi, “Lúc trước cụ Dumbledore thật mệt mới giúp được chú nhập học, trồng cây liễu roi này, bằng không, chú cũng không có cơ hội gặp mọi người a.”

“Đúng vậy, ” Harry vội vàng nói tiếp, “Cụ Dumbledore luôn vĩnh viễn sẵn lòng cho người khác cơ hội.”

Cậu nhìn về phía trước, cuối rìa Rừng Cấm, nơi đó từng có một ngôi mộ trắng muốt, mộ của cụ Dumbledore.

“Đây là chuyện rất nhiều người chúng ta đều không làm được.”

***

Ngày hai mươi bốn tháng sáu, chạng vạng năm giờ.

Đại sảnh Hogwarts toàn người là người. Còn một giờ, trận chung kết cuộc thi Tam Pháp thuật sẽ bắt đầu. Các học sinh kích động chờ đợi ngồi trên ghế, cùng đợi viện trưởng dẫn dắt, ngay cả bữa tối phong phú cũng không có tâm tình đi hưởng thụ. Mà rất nhiều phụ huynh tiến đến quan sát trận đấu đã đi chờ trên sân khán đài trước.

Harry buông dao nĩa, uống ngay một ngụm nước bí đỏ, nhìn bàn chủ tịch.

Nhân viên Bộ Pháp Thuật đều đến đây, Cornelius Fudge, Barty Crouch, Ludo Bagman, Kingsley Shacklebolt, Lucius Malfoy.

Hiệu trưởng ba trường đều mặc áo choàng tối chính thức, ngồi nghiêm chỉnh.

Harry lén lút chú ý Moody vả Karkaroff, phát hiện trên mặt Moody gần như không thể che dấu hưng phấn, cùng Severus trao đổi một ánh mắt.

Đến lúc đó, ai tới trợ giúp Voldemort sống lại? Sau cuộc thảo luận của Harry và Dumbledore, bọn họ cảm thấy so sánh với Karkaroff, khả năng là Moody khá lớn.

Karkaroff làm Hiệu trưởng mục tiêu quá lớn, không tiện hành động, mà Barty Crouch nhỏ thì tự do hơn.

Đến lúc đó, chỉ cần chú ý Moody khi nào biến mất, là có thể phán đoán hành động khi nào thì bắt đầu rồi.

Lúc này, trên đỉnh trần nhà từ xanh dần chuyển tím, ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa làm say lòng người. Dumbledore đứng lên, toàn bộ đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ.

“Thưa các ông, các bà, còn năm phút nữa chúng ta sẽ đến sân bóng Quidditch để chứng kiến trận chung kết ‘Cuộc thi Tam Pháp thuật’. Bây giờ các quán quân đi theo ông Bagman xuống sân.”

Harry hít sâu một hơi đứng dậy. Cả đại sảnh đều vỗ tay hoan hô cậu, lúc rời khỏi đại đường, Harry còn nghe Ron Hermione và Draco cỗ vũ cậu cố lên.

Cậu máy móc mỉm cười, bước chân cứng ngắc theo sát sau Bagman, Krum, Fleur cùng rời khỏi đại sảnh.

Severus chuyên chú nhìn vào bóng dáng mảnh khảnh của thiếu niên dần biến mất, siết chặt nắm tay.

Trên đường đến sân Quidditch, nỗi lòng Harry dần bình tĩnh lại.

Dẫu sao lo trước tính sau nhiều năm như vậy, không phải là vì kết quả hôm nay sao.

Bọn họ vào sân. Bãi sân đã khác hẳn, hầu như không thẩ nhận ra nữa. Những hàng giậu cao hơn sáu thước chạy suốt đường biên sân bóng. Ngay trước mắt họ là một khoảng trống: đó là lối vào mê cung mêng mông. Hành lang đằng sau lối vào đó trông tăm tối âm u đến sởn tóc gáy.

Năm phút sau, khán đài bắt đầu đầy người, khi các học sinh ngồi xuống, toàn bộ sân thi tràn ngập tiếng quát to hưng phấn và tiếng bước chân rần rần đạp lên sàn nhà của họ. Bầu trời là một màu xanh thẳm.

“Harry!” Sirius và Remus từ khán đài đi xuống, chạy về phía cậu.

“Phải cố lên nha!” Sirius xoa xoa tóc cậu, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy tự hào.

“Dạ, con sẽ!” Harry cười nói.

Lúc này các giáo sư tiến vào từ cửa hông, Giáo sư McGonagall, Giáo sư Flitwick, bác Hagrid, Moody và Severus đi đến các tuyển thủ.

“Chúng tôi đi tuần tra quanh mê cung, ” McGonagall Giáo sư nói với các tuyển thủ, “Nếu các trò gặp khó khăn, thì hãy phóng tia sáng đỏ lên không trung, một người nào đó trong chúng tôi sẽ lập tức tới cứu các trò, hiểu chưa?”

Các tuyển thủ gật gật đầu.

Giáo sư McGonagall lại chuyển về phía Sirius, “Sirius, các anh cũng trở về khán đài đi thôi.”

Sirius gật gật đầu, vừa định xoay người rời đi ——

“Sirius!” Harry gọi chú lại.

“Hả?”

Harry tiến lên siết chặt lấy cha đỡ đầu, Sirius sửng sốt, lập tức cũng ôm chặt cậu.

“Làm sao vậy? Harry bé bỏng hồi hộp à?”

Harry không nói, mặt chôn trong vạt áo cha đỡ đầu, một lát sau, cậu đứng thẳng dậy, lại ôm Remus một chút.

“Tốt lắm, các chú cứ đi đi.” thiếu niên tóc đen cười tươi rực rỡ nói.

Remus vỗ vỗ vai Harry, “ừ, đừng lo, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại thôi mà.”

Nhìn hai người rời đi, nụ cười của Harry tuột dần khỏi khóe môi.

“Ờ… Nếu không có chuyện gì nữa, thì lập tức xuất phát nào!” Bagman nói với năm tuần tra viên.

“Chúc may mắn, Harry!” sau khi Hagrid nhỏ giọng nói, năm tuần tra viên liền đi về các hướng khác nhau, đều tự đứng vào cương vị của mình. Lúc này Bagman dùng đũa phép chỉ vào cổ họng, nói: ” Sonorus!” tiếng nói của ông lập tức phóng đại, vang vọng toàn trường.

“Thưa các quí bà và quí ngài, bài thi thứ ba và là bài thi cuối cùng của cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật sắp sửa bắt đầu. Trước hết, xin cho phép tôi nhắc lại điểm số hiện nay của các thí sinh! Đứng ở đầu bảng là cậu Harry Potter, đến từ trường Hogwarts.” Tiếng vỗ tay và hoan hô như sấm lập tức vang lên, cả mấy con chim nhỏ trong Rừng Cấm cũng bị làm hoảng sợ vỗ cánh bay lên bầu trời đêm, ““Đứng hàng thứ hai là Viktor Krum của học viện Durmstrang,” Lại vang lên một trận vỗ tay. “Xếp hạng thứ ba chính là cô Fleur Delacour, đến từ Beauxbatons!”

“Nghe tiếng còi của tôi, Harry!” Bagman hô, “Ba, hai, một!”

Tiếng còi thổi lên.

Harry rút đũa phép ra, đi đến cửa vào mê cung.

Lúc đi ngang qua Severus, bước chân Harry hơi khựng lại, nhưng cuối cùng cũng không dừng, mà không quay đầu bước vào mê cung.

Mặt đường là bóng râm của những hàng giậu cao cao; hàng giậu quá cao và dày, chặn đi tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài. Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.

Có lẽ “Moody” đứng ngoài mê cung lợi dụng con mắt pháp thuật giúp cậu dọn dẹp, trên đường không có chướng ngại vật gì. Có thể nói Harry ít phí lực hơn phân nửa.

Càng đi sâu vào mê cung, có lẽ do con mắt pháp thuật của Moody cũng không nhìn xa được đến thế, nên đã xuất hiện nhiều chướng ngại hơn.

Harry nhanh chóng xử lý hết Giám ngục Azkaban, bỗng nghe thấy tiếng thét của Fleur, đại khái là Krum sau khi bị ếm lời nguyền độc đoán đã ra tay với Fleur rồi.

Lại đi một đoạn hành trình hướng về phía bắc, Harry cảm thấy điểm cuối càng ngày càng gần.

Quẹo qua một con đường, phía sau đột nhiên có tiếng bước chân.

Harry xoay người, nhìn thấy Krum hiện ra trước mặt, giơ đũa phép chỉ vào cậu.

Harry lập tức đánh đòn phủ đầu, dùng một lời nguyền hôn mê bắn ngã Krum.

Lúc này, Harry cảm giác tấm kính hai mặt trong túi phát ra thanh âm, “Harry.” Là Giáo sư.

Harry lấy gương ra, “Em đây.”

“Barty Crouch nhỏ biến mất. Chắc đã qua bên kia.”

Harry gật gật đầu, “Em đã biết.”

“Như vậy, ta và Lucius, Dumbledore cũng đi chuẩn bị.”

“Vâng.” Harry nhẹ giọng nói, “Severus…”

“Cái gì?”

“Em yêu anh.”

“… Ta cũng yêu em.” Tiếng nói của người đàn ông mang theo ý cười.

Harry cất kính hai mặt, đi đến đoạn hành trình cuối cùng.

Đường ngày một u ám gập ghềnh, ngã rẽ cũng càng ngày càng nhiều.

Nhện tám mắt, nhân sư, Baggort, sương khói màu vàng…

Harry nhanh chóng tiêu diệt chướng ngại vật trước mắt, đi tới trước đài cao giữa mê cung, cúp quán quân ở đó.

Harry hít sâu một hơi, trong đôi mắt xanh biếc chỉ có kiên định vì nghĩa không lùi.

“Ta đến đây, Voldemort.”

Harry vươn tay cầm lấy cúp quán quân, ngay lập tức cậu cảm thấy như rốn bị kéo ra. Hai chân cậu bay khỏi mặt đất, nhưng bàn tay nắm cúp tam pháp thuật không thể buông ra, nó kéo cậu lên cao trong tiếng gió gào thét cùng cảnh vật xoay tít.

Cậu cố sức ổn định thân thể mình, nhưng vẫn ngã trên mặt đất. Harry lập tức đứng lên, nắm chặt đũa phép.

Cậu đứng ở một nghĩa địa u tối cỏ dại mọc thành bụi, có thể nhìn thấy một nhà thờ nhỏ đen lờ mờ nằm sau một gốc cây thủy tùng cao lớn bên phải. Bên trái là một ngọn đồi trên sườn núi có một ngôi nhà cổ xưa nho nhỏ.

Hangleton.

Harry nheo mắt lại nhìn vào bóng đêm, một bóng người đi giữa những ngôi mộ bước về phía cậu. Xem dáng đi và tư thế cánh tay, người nọ giống như ôm cái gì đó. Hắn thở gấp, mặc một cái áo choàng có mũ trùm, che cả gương mặt. Lại đến gần vài bước —— khoảng cách giữa họ không ngừng thu nhỏ lại.

Người nọ đứng lại trước một bia mộ cao ngất bằng đá cẩm thạch, cách Harry chỉ còn sáu thước. Trong nháy mắt, Harry đối diện với bóng người kia.

Đột nhiên, vết sẹo của Harry đau lên dữ dội. Đã rất lâu lắm rồi cậu không còn cảm nhận nổi đau xé thịt như thế. Đũa phép rơi xuống đất, hai tay cậu che mặt, chân loạng choạng té trên mặt đất, trước mắt cái gì cũng không nhìn thấy, đầu giống như sắp nứt ra.

“Tarantallegra.”

Một chú ngữ bắn tới, Harry vốn có thể tránh thoát, nhưng vẫn quyết định đón nhận chú ngữ này.

Cậu ngã xuống đất.

Người đàn ông mặc áo choàng như trút được gánh nặng, thắp sáng đũa phép, kéo Harry đến bia mộ cẩm thạch. Bị đẩy mạnh, lưng đụng phải mộ bia phía trước, dưới ánh sáng của đũa phép Harry thấy được một cái tên.

Tom Riddle

Người đàn ông mặc áo choàng dùng Pháp thuật biến ra một sợi dây thừng trói chặt Harry trên tấm bia, trói một vòng lại một vòng từ cổ đến chân. Harry nghe thấy trong chiếc mũ trùm truyền ra tiếng hít thở dồn dập nhưng rất nhỏ. Cậu cố ý giãy giụa, người đàn ông tát cậu một cái, lộ ra mái tóc màu vàng.

Quả nhiên là Barty Crouch nhỏ.

Khi xác định Harry đã bị trói thật chặt, nhúc nhích một chút cũng không được, Barty nhỏ lấy ra một mảnh vải màu đen từ trong áo choàng, thô lỗ nhét vào miệng Harry.

Sau đó, Barty nhỏ đẩy một cái vạc bằng đá đằng xa tới chân ngôi mộ. Trong vạc như đựng nước, lại có thể chứa cả một người lớn bên trong

Cái vật ở trong bọc khăn trên mặt đất lại càng có vẻ kích động, cáu kỉnh hơn, như thể nó đang cố chui ra. Barty nhỏ dùng đũa phép vẽ vẽ xuống đáy vạc, càng lúc càng hưng phấn. Đột nhiên một ngọn lửa bùng lên dưới đáy vạc.

Chất lỏng trong vạc như nóng lên rất nhanh. Mặt nước không chỉ bắt đầu sôi trào, còn phát sáng rừng rực lên như đang cháy. Hơi nước bốc lên cuồn cuộn, làm mờ đi thân hình Barty nhỏ đang đứng cạnh lửa. Cái bọc khăn càng nóng nảy. Harry nghe tiếng nói ác nghiệt the thé truyền ra từ cái bọc đen Barty nhỏ mang đến.

“Mau!”

Hiện tại toàn bộ mặt nước đều tóe ra những tia sáng chói rực, cứ như có kim cương nạm trên đó

“Đốt đã được, chủ nhân.”

“Bây giờ…” thanh âm lãnh khốc kia nói.

Barty nhỏ mở gói khăn áo ra, bên trong rõ ràng là vương miện của Ravenclaw.

Harry nhíu mày, bảo vật của Rowena Ravenclaw lại bị chà đạp như thế, thật bi ai làm sao.

Barty nhỏ để vương miện thật cẩn thận vào vạc, giơ đũa phép lên, nhắm mắt lại, nói với bóng tối: “Xương của người cha, vô ý cho đi, có thể làm cho con hắn tái sinh!”

Phần mộ dưới chân Harry nứt ra, một luồng tro mỏng ứng theo lời kêu gọi của Barty nhỏ bay lên không trung, nhẹ nhàng lọt vào vạc. Mặt nước nạm kim cương tan vỡ, rung động xì xì, tia lửa bắn khắp nơi, chất lỏng biến thành màu lam chói lọi, vừa thấy liền biết có độc.

Harry trong lòng cười lạnh, đống tro cốt này một nửa đã bị Lucius đổi thành một Muggle khác. Nói như vậy, dù cuối cùng Pháp thuật có hiệu lực, cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến ma lực của Voldemort.

Barty nhỏ lại bắt đầu làm, hắn lấy ra một con dao găm bạc lóng lánh, thành kính nói: “Thịt của người hầu, tự nguyện dâng ra, có thể giúp chủ nhân sống lại.”

Hắn vươn tay phải, sau đó dùng tay trái nắm chặt lấy con dao, vung vào tay phải.

Harry nghe thấy Barty nhỏ thống khổ thở dốc, tiếp theo là tiếng tũm làm người ta ghê tởm, cái gì đó bị ném vào vạc. Nước biến thành màu đỏ rực, ánh sáng chói lòa chiếu vào đôi mắt nhắm chặt của Harry…

Barty nhỏ thống khổ thở dốc rên rỉ, chậm rãi đi về phía Harry.

“Máu của kẻ thù, bị bắt dâng ra… Có thể làm cho địch nhân… Sống lại.”

Harry không có biện pháp ngăn cản, cũng không thể ngăn cản, cậu cảm thấy mũi nhọn của dao chỉa vào khuỷu tay cậu, máu tươi chảy qua tay áo rách nát. Barty nhỏ còn đang thống khổ thở dốc lấy ra một bình thủy tinh nhỏ từ trong túi, đặt vào miệng vết thương Harry, chút máu chảy vào bình.

Hắn cầm máu Harry lảo đảo đi về phía cái vạc, đổ nó vào. Chất lỏng trong vạc lập tức biến thành màu trắng đục. Barty nhỏ hoàn thành nhiệm vụ xong liền làm một chú ngữ cầm máu cho mình, quỳ rạp bên cạnh cái vạc, chờ mong nhìn vào vạc.

Cái vạc sắp sôi trào, những tia sáng kim cương bắn ra theo đủ hướng, sáng lóa cả mắt và làm cho tất cả những thứ xung quanh trở thành một màu đen thẫm.

Đột nhiên, những tia lửa trong vạc lụi tàn. Một luồng hơi trắng đục từ trong vạc bốc lên cuồn cuộn, che mờ mọi thứ trước mặt Harry.

Tiếp theo, xuyên qua màn sương trắng trước mắt, cậu nhìn thấy từ trong vạc, thân hình một người người đàn ông, vừa cao vừa gầy, giống một bộ xương khô chậm rãi dâng lên.

“Mặc quần áo cho ta.” thanh âm lãnh khốc, the thé kia vang lên trong màn sương. Barty nhỏ vội vàng lượm  áo chùm màu đen từ mặt đất lên, đứng dậy, dùng một bàn tay nắm lấy nó khoác lên đầu chủ nhân hắn.

Gã đàn ông gầy gò bước ra khỏi vạc, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Harry…

Khuôn mặt này quá quen thuộc với Harry, trắng hếu hơn cả xương khô, hai mắt đều đỏ rực, cái mũi bẹp như rắn, chỉ có hai khe hở…

Voldemort rốt cục sống lại.

Lòng Harry bình tĩnh đến lạ thường.

Rốt cục đến lúc kết thúc, ngày này, cậu đã đợi mười ba năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.