Chỉ Yêu Mình Em - Mộ Thời Yên

Chương 12




Harry sửa sang lại lễ phục, áo chùm bằng lụa xanh sẫm làm tôn lên đôi mắt xanh đến lạ thường của cậu, thắt lưng hơi chật làm quần áo càng tao nhã đẹp đẽ, cổ áo trễ xuống, lộ ra áo sơmi trắng tinh bên trong cùng cặp xương quai xanh tinh tế. Mái tóc đen hôm nay cực kỳ mềm mại, tóc trước trán nghe lời che khuất đi vết sẹo tia chớp.

Thiếu niên Harry đứng bên hồ đen —— thuyền Durmstrang bỏ neo ở nơi này —— chờ đợi Laiya. Ở chuyện này con gái luôn có quyền đi trễ mà.

Hồ đen mênh mông không thấy điểm cuối, hoàng hôn bốn bề, từ Hogwarts nhìn về phía hồ đen, chỉ có thể nhìn thấy một màn đêm u ám. Harry còn nhớ khi mình học năm nhất chính là ngồi trên thuyền nhỏ xuyên qua mặt hồ rộng lớn, đi tới Hogwarts.

Ngồi trên chiếc thuyền nhỏ bé nhìn về Hogwarts, sẽ cảm thấy lâu đài này khổng lồ như một kỳ tích. Ngọn tháp cao cao, cửa sổ nối tiếp nhau san sát, cùng ánh nến sáng ngời, cứ như mang theo sự hấp dẫn cùng thiêng liêng trí mạng nào đó.

Lâu đài Hogwarts này, trải qua bao nỗi tang thương, chứng kiến bao dòng lịch sử, hưởng thụ bao niềm vinh quang, rồi bị tàn phá bao lần?

Harry không biết. Cậu chỉ biết đến lúc bạn cần Hogwarts, nó vĩnh viễn sẽ giúp bạn —— điều kiện đầu tiên chính là tư cách của bạn trước nó, mà lâu đài này cũng vĩnh viễn sẽ khởi động phương thức phòng ngự của bản thân tại thời điểm nguy nan nhất, bảo vệ mỗi một người trong lâu đài.

Cậu còn nhớ năm ấy, hàng trăm Tử Thần Thực Tử giơ cao đũa phép bao vây ngoài thành, chỉ vào Hogwarts. Ánh sáng màu bạc chói mắt phóng ra từ đầu đũa phép, bắn về phía Hogwarts, xinh đẹp như hàng nghìn hàng vạn ngọn lửa. Mà ngọn lửa xinh đẹp như độc dược này lại mang theo lực phá hoại trí mạng với âm mưu phá tan tường thành Hogwarts. Nhưng mà, tòa thành này vẫn ngoan cường chống cự, sừng sững không ngã.

Thế nhưng, sau đó, một lời nguyền tàn phá cực mạnh của Voldemort đã đánh nát lá bùa bảo vệ lâu đài, mọi người trong Hogwarts không thể không ứng chiến.

Mà trận chiến kia…

Harry hít một hơi, quay người nhìn lâu đài Hogwarts uy nghiêm xa xa, trong lòng trào lên nổi thê lương khó có thể nói thành lời.

Một chiến công thành vạn cốt khô.

Tàn khốc của chiến tranh, người chưa từng trải qua sẽ không hiểu được.

Đó là chiến hữu một giây trước còn mỉm cười với bạn, giây tiếp theo sẽ tàn nhẫn mà cứng ngắc ngã xuống nền đất. Đó là những chiến hữu dùng thân mình làm phòng tuyến, bi tráng ngăn cản làn sóng tấn công của quân thù.

Harry siết chặt hai tay, lòng tin trong lòng càng thêm kiên định.

Vô luận thế nào, cậu cũng không muốn thiên đường trong cảm nhận của cậu bị nhiễm lấy sự tàn khốc của chiến tranh, vì thế, cậu không tiếc mọi giá phải trả.

“Harry?” Phía sau truyền đến một giọng nữ làm Harry nhanh chóng phản ứng, giơ đũa phép lên xoay người nhắm ngay vào người phía sau.

“Là tớ nè!” Laiya vội vàng tỏ rõ thân phận, sau đó nhìn thấy lãnh khốc trên gương mặt thiếu niên mắt xanh làm cô kinh hãi cũng chậm rãi tan đi.

“Laiya?” Harry thu hồi đũa phép, xấu hổ cười cười, “Không làm cậu sợ chứ.”

Cô gái không sao cả lắc lắc đầu, “Không có việc gì. Chúng ta vào thôi.” Cô khoác cánh tay thiếu niên, khóe miệng nâng lên độ cong hoàn mỹ.

Harry, để tớ tùy hứng một lần nữa đi, trong buổi tối hôm nay.

***

Cánh cửa đại sảnh cũng chật ních học sinh, đều đang đảo quanh mọi nơi, chờ đến tám giờ, khi đó cửa lớn của đại sảnh mới có thể rộng mở. Có mấy người muốn gặp bạn nhảy học viện khác, liền nghiêng người chen chúc trong đám người, tìm kiếm hình bóng của đối phương.

Lúc Harry và Laiya quàng tay nhau tiến vào cửa, không ít người đều liếc nhìn họ, dù sao sự vật xinh đẹp có thể hấp dẫn ánh mắt người khác.

Hơn nữa Fleur · Delacour cũng đang mặc một áo chùm sa tanh màu xám bạc, cũng đi tới cùng đội trưởng Quidditch học viện Ravenclaw, Roger • Davies.

“Chào, Harry!” Roger • Davies bắt chuyện với Harry—— từ khi Harry lộ ra tài năng bay lượn trong bài thi thứ nhất đã luôn bị Davis quấn quít bắt gia nhập vào đội nhà.

Harry cười cười, đúng lúc thấy một đám học sinh Slytherin đi dọc theo bậc thang từ phòng nghỉ công cộng dưới hầm của họ lên. Đi trước tiên là Draco, cậu mặc một bộ lễ bào nhung đen có cổ cao, dùng keo xịt tóc làm mái tóc cố định sau đầu, cái trán lộ rõ ra.

“A, cái đầu vuốt ngược của Draco a.” Harry cúi đầu, thở dài nói.

Sau khi Draco thấy Harry, nắm tay bạn nhảy bên người —— Pansy · Parkinson, đi tới bên cạnh Harry.

“Ờ, cách ăn mặc của cậu miễn cưỡng cũng có thể đạt tiêu chuẩn thẩm mỹ nhà Malfoy.” Cậu bé bạch kim hất cằm, xoi mói nói.

“Đây thật là vinh hạnh của tớ.” Harry nhún nhún vai.

“Như thế cậu biết nhảy à? Cảm thấy thế nào?” Draco quan tâm hỏi.

Harry đang định nói chuyện, cánh cửa sồi đột nhiên mở ra, mọi người quay đầu, thấy học sinh Durmstrang và Giáo sư Karkaroff đi đến. Krum đi tuốt phía sau, bên người là Hermion sau khi trang điểm cẩn thận.

“Merlin! Không thể không nói Hermione · Granger sau khi trang điểm quả thật có thể nhìn được vài phần.” sau khi phát hiện không thể tiến hành xoi mói gì về cách ăn mặc của Hermione, Draco rốt cục không tình nguyện nói.

Lúc này, tiếng của Giáo sư McGonagall vang lên: “Thỉnh các dũng sĩ đến bên này!”

Harry gật gật đầu với Draco, “Gặp sau.” Cậu cùng Laiya đi sau bọn Fleur bước về phía Giáo sư McGonagall, đám người nhanh chóng dạt ra hai bên tạo thành một con đường, để họ đi qua. Giáo sư McGonagall mặc một cái áo chùm caro chéo màu đỏ, cài một vòng hoa đại khái xấu xí quanh vành nón của bà. Bà bảo bọn họ đứng cạnh cửa chờ, để những người khác đi vào trước. Chờ các học sinh đều ngồi vào chỗ của mình, bọn họ sẽ xếp hàng đi vào đại sảnh. Fleur · Delacour cùng Roger • Davies đứng cách cánh cửa gần nhất, sau đó làViktor · Krum và Hermione, Harry và Laiya ở cuối cùng.

“Xin chào, Hermione.” Harry cười bắt chuyện với Hermione, “Hôm nay cậu thật xinh đẹp.”

Nữ sinh tóc màu chocolate lộ ra một nụ cười xấu hổ, áo chùm tím nhạt làm khí chất của cô thêm vài phần phóng khoáng, “Nga, cám ơn cậu, Harry.” Lúc Hermione cười lộ ra hàng răng ngay ngắn, “Hôm nay cậu cũng rất đẹp đó.”

Krum bên cạnh Hermione đột nhiên nói, “Harry · Potter…” Tiếng nói của anh có chút trầm thấp.

Harry nghiêng đầu, dùng ánh mắt biểu đạt nghi ngờ của mình.

“Trận đấu của cậu tôi đã xem qua, bay rất tốt.” Anh nhìn chằm chằm vào Harry, trong ánh mắt lộ vẻ khen ngợi, “Tôi nghĩ ngày nào đó hai chúng ta có thể cùng nhau bay một trận, đọ sức một chút.”

Harry cười đáp lại, nhưng trong lòng lại nghĩ ‘ngày nào đó’ có thể vĩnh viễn cũng không tới, vì cậu căn bản không có thời gian để chơi Quidditch.

Sau khi tất cả mọi người đã bước vào đại sảnh, Giáo sư McGonagall kêu dũng sĩ và bạn nhảy của họ xếp thành hàng đôi, đi theo bà bước vào. Bọn họ nối đuôi nhau bước đi, hướng về phía cái bàn tròn trước đại sảnh, các bị giám khảo đang ngồi ở đấy, tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh.

Bốn bức tường trong đại sảnh đều bị che kín bởi một lớp sương màu bạc lấp lánh, trần nhà là bầu trời đêm ánh sao sáng chói, lộ ra vài trăm dây tầm gởi cùng dây thường xuân bện thành vòng hoa. Bốn dãy bàn các học viện đều không thấy, thay vào đó là hàng trăm bàn nhỏ hơn, mỗi bàn có thể ngồi khoảng mười hai người, và bàn nào cũng được thắp lồng đèn.

Harry đi theo Krum và Hermione đi ở cuối cùng, ngồi xuống bàn. Kế tiếp là bữa tối, trôi qua trong khoảng thời gian Harry nghe Hermione dạy Krum cách đọc tên cô thế nào, còn có… cách chín vị trí bên tay trái Harry, chính là chỗ Severus · Snape đang ngồi.

Thức ăn đều ăn xong, Dumbledore đứng lên, kêu các học sinh cũng đứng lên. Sau đó cụ vung đũa phép lên, làm tất cả bàn bay dọc theo bức tường, chừa lại một khoảng trống lớn ở giữa. Và rồi cụ phù phép cho hóa ra một cái sân khấu được nâng cao lên ở sát bức tường phía bên phải của Đại sảnh. Trên sân khấu xuất hiện một bộ trống, nhiều cây đàn ghi-ta, một cây sáo, một cây đại hồ cầm, và một số kèn túi.

Lúc này, quái tỷ muội cùng nhau nhảy lên sân khấu, khán giả phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt như sấm. Tóc của các cô đều hết sức bờm xờm, mặc trường bào đen cố ý xé ra cho te tua. Các nàng cầm lấy nhạc cụ của từng người, các đèn lồng khác trên bàn đều tắt ngóm, các dũng sĩ cùng bạn nhảy cũng đứng lên.

Bây giờ là thời gian múa dẫn đầu.

Tiêu điểm toàn trường đều tập trung trên người các dũng sĩ.

Quái tỷ muội bắt đầu chơi một giai điệu chậm rãi, ưu thương. Harry nắm tay Laiya đi vào khoảng sáng, nhảy điệu waltz.

Harry khiêu vũ không tốt lắm, nhưng dùng để ứng phó một vài trường hợp xã giao cũng đủ rồi.

Thiếu niên tóc đen một tay nắm bàn tay cô gái nước Ðức, một tay nhẹ nhàng khoát lên eo cô, từ xa xa nhìn lại, dung mạo tốt đẹp tuyển lệ, làm người ta cảnh đẹp ý vui.

“Harry, ” Laiya nhỏ giọng nói bên tai Harry, “Tại hướng sáu giờ của cậu, ‘ Alastor · Moody ’ kia đang đứng sau Karkaroff, hai người đang trao đổi gì đó.”

“Ừ, đừng rõ ràng quá, hắn có con mắt pháp thuật, “, ý cười trên mặt Harry không thay đổi, bước chân lại chuyển, nhẹ nhàng xoay người mang theo cô gái, sau đó làm bộ như không có việc gì nhìn hướng Laiya chỉ. Quả nhiên, Barty · Crouch nhỏ và Karkaroff thừa lúc tất cả mọi người nhìn vào sân nhảy, không biết đang nói gì đó trong bóng tối.

“Không sao đâu, ” Harry quan sát trong chốc lát, nhẹ nhàng nói: ” Giáo sư Dumbledore đang nhìn bọn hắn chằm chằm mà.”

Laiya gật gật đầu, nụ cười trên mặt không chút thay đổi, ai cũng không biết hai người kia đang nói cái gì.

Xa xa nhìn lại, người xem còn tưởng hai thiếu niên thiếu nữ này đang trao đổi lời tâm tình gì đó. Cũng khó trách, từ khi Harry sớm mời Laiya làm bạn nhảy vũ hội Giáng Sinh, lời đồn có liên quan đến việc Laiya là của bạn gái Harry liền xôn xao, thậm chí có người lớn mật đoán người gởi hoa hồng xanh cho Harry vào lễ tình nhân năm đó chính là Laiya.

Đám người cũng dần dần tiến vào sân nhảy, dũng sĩ không còn là trung tâm chú ý của mọi người. Từng đôi nam nữ có mặc lễ phục đủ màu sắc mang theo nụ cười hoặc sung sướng hoặc ngại bắt đầu khiêu vũ giữa sân nhảy. Thậm chí cả các giáo sư cũng rời khỏi vị trí, gia nhập màn vũ hội long trọng này. Tỷ như Giáo sư Dumbledore và bà Maxime, Giáo sư McGonagall và Hagrid.

Chỉ có người đàn ông ngồi ở vị trí bên phải trên bàn giáo sư kia vẫn một thân màu đen không hề động, không khí ‘người lạ chớ gần’ không thể kháng cự quanh thân hắn không hợp với vũ hội này chút nào.

Snape mím môi, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm thiếu niên tóc đen ý cười triền miên đang nhảy trong sân, ánh mắt lạnh như băng mà hiu quạnh. Hắn đứng lên, không để bất cứ kẻ nào chú ý, rời khỏi đại sảnh.

Ánh mắt Harry đột nhiên lóe lên, không tự chủ được nhìn về vị trí trống rỗng trên bàn giáo sư, ngón tay không khỏi dùng sức.

“Harry, ” Laiya không nhịn được kêu lên đau đớn.

“…”, Harry im lặng một hồi, mới kịp phản ứng, “Thật ngại, làm cậu đau.”

Cặp mắt cô gái chợt lóe, rũ mi xuống, nhìn chằm chằm vào hoa văn bạc trên vạt áo người thiếu niên đang ngẩn người, như có điều suy nghĩ.

Khi đàn organ tấu ra điệu nhạc run run cuối cùng, quái tỷ muội ngừng diễn tấu, đại sảnh lại phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Harry chậm rãi buông tay Laiya ra.

“Laiya, chúng ta…” Harry vừa định bảo Laiya rời khỏi sân nhảy, đã bị cô gái đánh gãy.

“Harry, tớ có thể nói chuyện này với cậu không?” cô gái tóc nâu đưa đôi mắt xanh ngọc thẳng tắp nhìn vào Harry, sáng đến kinh người, mang theo sự kiên định được ăn cả ngã về không nào đó.

Harry giật mình, mặt nhăn mày nhíu, trong lòng có dự cảm không tốt.”Laiya…, cậu —— ”

“—— Harry!” Laiya lại cất tiếng gọi tên Harry, trong đó mang theo khẩn cầu.

Harry khe khẽ thở dài, “Tớ đã biết.”

Cậu mang cô gái chậm rãi rời khỏi sân nhảy, đi đến chỗ ít người, rời khỏi đại sảnh.

Bởi vì hầu hết mọi người đều đến đại sảnh tham gia vũ hội, hành lang đêm khuya im lặng đến lạ kì.

Sau khi đi khỏi đại sảnh, hai người đều không nói gì, không có mục đích bước dọc theo hành lang, đi thẳng về phía trước mãi.

Thẳng đến ——

“Tớ nghe nói Hogwarts có rất nhiều mật đạo, ” Laiya mở miệng đánh vỡ im lặng giữa hai người, “Cậu thường bất tri bất giác phát hiện đường tắt đi thông đến một phòng học, là như vậy sao?”

Nhắc tới Hogwarts, mặt Harry nhuộm đầy vẻ vui sướng, “Đúng vậy, người biết nhiều mật đạo có thể đảm bảo vào kịp phòng học trước khi tiếng chuông treo lên.” Cậu nhớ tới những năm tháng sảng khoái của nhóm đạo tặc cùng anh em song sinh Weasley của hiện tại.

“Thật tốt quá, Durmstrang cũng không có nhiều mật đạo như vậy, tòa thành luôn rạp khuôn, cứng nhắc. Cực giống tính cách người Bắc Âu. (*)” Laiya nhẹ nhàng mà nói, “Harry, dẫn tớ đến một mật đạo đi, tớ rất tò mò Hogwarts rốt cuộc thần kỳ đến bao nhiêu.”

Harry nhướng nhướng mày, “Cậu xác định?” cậu cười, kéo cánh tay cô gái, đi thẳng vào một vách tường.

Đợi khi Laiya kịp phản ứng mới phát hiện họ đã từ phụ cận đại sảnh lầu một tới tầng trên rồi, sở dĩ phán đoán như vậy là vì bên cạnh bức tường họ vừa xuyên qua vừa vặn xuất hiện một cái cửa sổ thật to sát sàn.

“Thực thần kỳ a.” Laiya nhỏ giọng nói, xuất thần nhìn bầu trời đêm màu xanh sẫm ngoài cửa sổ, vầng trăng tròn vành vạnh tản ra ánh sáng sáng tỏ trong suốt trong màn đêm, làm cho sàn nhà trước cửa sổ ánh lên một dãy lụa lớn màu trắng bạc.

Hành lang yên tĩnh không tiếng động.

“Harry…” cô gái nước Ðức rốt cục xoay người lại, cặp mắt xanh ngọc nhìn thẳng vào Harry, sau khi hít một hơi thật sâu, nói: “Tớ có thể làm bạn gái của cậu không?”

Khi cô nói xong, phát hiện hóa ra những lời muốn nói khi đã thốt ra, lại không hồi hộp như trong suy nghĩ. Vì sao vậy?

“Laiya…” Harry nhíu mày, rũ mắt xuống, “Thực xin lỗi.”

Vì sao vậy? Laiya chậm rãi nở nụ cười, vì lòng cô sớm biết đáp án của thiếu niên này rồi. Cô cười cười, ánh mắt lại không ngăn được chua xót.

“Tớ không có cách nào cùng cậu bên nhau sao?”

Harry cười khổ lắc đầu, “Không, không phải lỗi của cậu, là vấn đề của tớ.” Ai cũng không có cách nào… ở bên tớ cả.

Laiya cố nén nước mắt, trước mặt Harry, cô muốn bảo trì tự tôn của mình.”Có phải vì cậu thích Severus · Snape không?”

Những lời này làm Harry cả kinh, nhịn không được lui về phía sau một bước.

“Cậu nói cái gì?”

Laiya lắc lắc đầu, “Harry, ánh mắt không lừa được người khác đâu. Ánh mắt cậu nhìn Snape rất khác. Hơn nữa… Người kia, khi nhìn vào cậu, ánh mắt đó cũng rất khác.”

Harry im lặng, thật lâu sau mới nói: “Đúng vậy, tớ thích thầy.” Cậu hơi nhắm mắt lại, hóa ra thừa nhận thích Giáo sư cũng không gian nan như cậu tưởng tượng.

Tớ thích thầy.

Những lời này rốt cục đã khiến nước mắt trong hốc mắt cô gái rơi xuống, cô cúi đầu, mái tóc dài che đi ánh mắt cô. Laiya đột nhiên nhớ tới lời Grindelwald nói trước khi cô đến Hogwarts. ‘Ngàn vạn lần đừng rung động với Harry · Potter, lòng người kia sớm đã có một người không thể thay thế được, nếu con rơi vào, bị thương chỉ là con thôi.’

A… Đúng vậy, ngài ấy cũng đã nói với mình, thế nhưng mình vẫn không cam lòng, nhất định phải tới Hogwarts cầu một đáp án, muốn chính miệng người con trai mình thích nói ra đáp án này.

Mà thôi…

Khi nước mắt rốt cục ngừng rơi, Laiya ngẩng đầu, lộ ra nụ cười hoàn mỹ.

“Có thể ôm tớ một chút chứ?”

“Cái gì?”

“Chỉ ôm một chút, cậu làm tớ thất tình a, cho chút an ủi không được hả?” Laiya nở nụ cười, trong ánh mắt mang theo vẻ tinh thông thư thái.

Harry nhìn kỹ thần sắc Laiya, rốt cục gật đầu. Nhẹ nhàng tiến lên, ôm Laiya một chút. Sau đó cảm thấy lớp áo trên vai cậu bỗng khẽ ướt.”Thực xin lỗi…” cậu chỉ có thể nói như vậy.

Đầu Laiya trên vai Harry khẽ lắc, “Không phải lỗi của cậu.” Là cô thích một người không thích mình mà thôi.

Ánh trăng trong suốt chiếu vào cặp thiếu niên thiếu nữ, từ xa nhìn lại, mới đẹp làm sao.

Snape đứng tại cầu thang nhìn hai người ôm nhau dưới ánh trăng, môi mím lại, tròng mắt đen tràn đầy chua xót. Hắn không dám dừng lại nữa, xoay người rời đi.

***

Harry đưa Laiya về thuyền trường, vốn đang cập bến bên hồ đen, chúc ngủ ngon. Đang định rời đi, Laiya đột nhiên nói: “Harry, chúng ta vẫn là bạn chứ.”

Harry sửng sốt, nở nụ cười, “Đương nhiên.”

Laiya nghiêng đầu, “Như vậy, làm một người bạn, tớ cổ vũ cậu dũng cảm theo đuổi Snape đi!”

Harry nghe xong lời này, không cười. Ngược lại ánh mắt có chút mê mang, “Nếu được vậy thì tốt rồi..”

Tiếng nói của cậu rất nhỏ, cô gái tóc nâu không nghe thấy, đang lúc cô muốn hỏi lại, thiếu niên đã rời khỏi.

Mà thôi…

Nhìn theo bóng lưng gầy yếu nhỏ bé của thiếu niên dần mờ ảo trong màn đêm u tối, Laiya rốt cục thu hồi nụ cười mình cố gắng duy trì, bi ai thở dài.

Tớ chỉ cầu cậu được hạnh phúc.

***

Trở lại lầu một, Harry còn có thể nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo từ đại sảnh truyền đến. Bỗng dưng, tâm tình cậu có chút phiền táo, nhớ tới chuyện Giáo sư rời khỏi đại sảnh rất sớm, cậu lại càng không vui hơn.

Laiya a… Sao tớ không muốn theo đuổi tình yêu của mình chứ, chỉ là, tôi lấy hứa hẹn gì đây? Là một người yểu mệnh có thể ra đi bất cứ lúc nào, có tư cách gì nói tình yêu chứ.

Harry bước đi mãi, cũng chẳng bước đi về đâu, khi đến cầu thang giao nhau thông tới phòng học ngầm thì có chút ngẩn người.

Lập tức, cậu lắc lắc đầu, quẹo vào cầu thang dẫn tới đài thiên văn.

Lúc này, không nên đi dạo quanh tầng hầm, nếu lỡ tình cờ gặp phải người kia, cậu thật sự không biết dùng biểu tình gì  để đối mặt.

Đến tháp thiên văn đi… Nơi đó như nơi cậu tất sẽ đến mỗi khi tâm tình không tố,.

Harry vừa nghĩ, vừa đi đường tắt.

Khi cậu tới đài thiên văn, lại phát hiện, nơi luôn không có bóng người này lại xuất hiện một hơi thở khác.

Mà người này, cậu rất quen thuộc.

“Giáo sư…?” Harry chậm rãi đi đến bên người đàn ông tóc đen hắc bào ngồi trên ghế dài kia, bên chân hắn, rất nhiều chai rượu đang lăn lóc.

“Giáo sư, thầy uống rượu?” Harry cau mày, nhìn về phía người đã bị mái tóc che kín nửa mặt.

Dường như từ trước đến nay trong ấn tượng của cậu chưa từng thấy người đàn ông này uống rượu, hôm nay là làm sao vậy?

Chẳng lẽ…

Harry căng thẳng trong lòng, lập tức phủ nhận suy đoán của mình.

Trong men say, Snape mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, hắn mở to mắt, lờ mờ thấy một thiếu niên tóc đen mắt xanh vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.

“Harry?” Hắn không xác định hỏi.

“Vâng, Giáo sư?” Harry cau mày nhìn Snape, “Thầy uống rượu.”

“Ừ…” Snape cúi đầu lên tiếng.

Harry hít một hơi, ngồi xuống bên Snape.

“Vì sao lại uống rượu?”

Harry nghiêng đầu, thấy giữa mày người đàn ông có một khe rãnh thật sâu, trong lòng dâng lên tình yêu chua xót.

“Vì sao à…?” Người đàn ông bật cười khàn khàn, hắn quay đầu nhìn Harry, trong mắt lại một mảnh mây mù, “Quan hệ của em và nữ sinh nước Đức kia thực mờ ám?”

Harry hoảng hốt. Sau một lúc lâu, đôi mắt xanh của cậu nhìn thẳng vào Snape, chậm rãi nói: “Nói cho tôi biết, chuyện này có liên quan gì đến thầy.” thiếu niên tóc đen không khỏi ngừng thở, chờ đợi người đàn ông trả lời.

Nói cho tôi biết, thầy để ý tôi.

Nói cho tôi biết, thầy không muốn nhìn thấy tôi mờ mờ ám ám với người khác.

Nói cho tôi biết, tôi liền…

Harry đột nhiên giật mình.

Cho dù như vậy, cậu có khả năng làm gì chứ?

Không đợi Harry nghĩ sâu thêm, chỉ thấy Snape đột nhiên bật người, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

“Ta sẽ nói cho em biết vì sao nhé.”

Nói xong, Harry liền cảm thấy bờ môi cậu bỗng thật ấm, môi người đàn ông ấm đến lạ thường, bá đạo bật môi cậu ra. Đầu lưỡi linh hoạt dò xét khớp hàm, quấn lấy đầu lưỡi Harry. Có lẽ do Snape đã uống rượu, Harry có thể cảm thấy vị cay xè của Whiskey trong khoang miệng.

“A… Ân” có lẽ chất cồn ấy cũng làm Harry say, có lẽ là vì hôn Giáo sư, Harry cảm thấy đầu mình rối tung lên, không thể suy nghĩ. Cậu không khỏi ngừng chống cự, đắm chìm trong cái hôn gần như làm rung động cả linh hồn này.

Trong lòng căng lên đầy ấp… đó là gì? Là hạnh phúc sao?

Môi lưỡi đan hòa, hai người trao đổi nướt bọt cho nhau.

Sau đó phải..

Bàn tay người đàn ông bắt đầu chạy trên người Harry, truyền đến một trận nóng rực, tiếp theo tay Snape cọ xát bên hông Harry, mang theo cảm giác tê dại.

“!”

Harry kinh sợ, dứt khoát đẩy Snape ra.

Merlin! Tôi lại phạm cái gì thế này!

Harry thấy cả người khô nóng, cùng rung động nơi nào đó trên cơ thể truyền đến. Phải thu tay lại, bằng không, chuyện kế tiếp sẽ không thể thu hồi nữa đâu.

Khi Harry đối diện cặp mắt đen nhánh của Snape, bị hơi nóng kinh người trong ấy làm rung động.

“Tôi… Đi về trước.” Harry dời tầm mắt, đứng lên, nhanh chóng rời khỏi hoàn cảnh làm cậu không biết đối phó thế nào

Trên môi Snape nâng lên một độ cong nhỏ bé, mắt đầy quyết tâm không thể lay chuyển.

Hắn cảm nhận ra thiếu niên không phản kháng lại hắn. Thân thể sẽ không biết gạt người, Harry, cậu bé ấy… Thích mình.

Lời tác giả: (*) căn cứ vào lời giải thích mới nhất của Rowling, Durmstrang nằm ở Russia, hồn đạm, trước giờ ta viết ở Đức a, thôi, BUG này sau kết thúc rồi sửa lại, không muốn càng sửa càng tệ a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.