Là một người đàn ông, dù đi đến đâu cũng được, nơi nào cũng có thể là nhà.
Lại một đêm thức trắng, nguyên nhân đơn giản vì Bùi Tạp Tư đang đặt hết
tâm tư, sinh lực vào việc bắt đầu lập trình một trò chơi. Chỉ là một
game mini nho nhỏ.
Tám giờ rưỡi, Đại Lợi bước vào công ty, nhìn thấy đại ca mình khiến anh
ta giật bắn người. “Đêm qua anh ở công ty sao?” sau khi lời nói thốt ra
xong thì cảm thấy thật vô nghĩa, Bùi Tạp Tư vẫn mặc nguyên y phục hôm
qua trên người, vẻ mặt mệt mỏi, đôi mắt anh sẫm lại, hai mắt vô thần,
dưới cằm râu đã lú ra lí nhí. “Em tưởng là tối hôm qua anh ở chỗ chị
dâu….”
“Cậu không còn chị dâu nữa rồi” Bùi Tạp Tư nở ra nụ cười lạnh lẽo nói
“Tôi và cô ấy đã ly hôn, hiện tại tôi không có nhiều tiền nên chỉ đưa
cho cô ấy hai ngàn vạn….”
*Hai ngàn vạn = hai mươi triệu.
“Ly hôn rồi sao?” Đại Lợi kinh ngạc sau khi nghe Bùi Tạp Tư thông báo.
“Sáng sớm hôm nay đã đưa cho cô ấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn rồi.” Bùi
Tạp Tư tựa lưng vào chiếc ghế dựa, đôi tay lắc lắc cổ nói với Đại Lợi
“Được rồi, cậu cũng không cần an ủi tôi, đi làm việc đi”. Có chút sai
phạm, ko phải anh quay lại thì tổn thương sẽ ko còn nữa, nếu buông tay
để cô ấy đến với người kia mà hạnh phúc thì anh cũng nên thành toàn cho
cô ấy.
“Ôi xem này, căn phòng này có vẻ cũng tốt đúng không? Mặc dù nếu so với
trụ sở của Bùi Thị tại Mỹ thì không bằng nhưng đối với một công ty vừa
mới thành lập thì cũng rất tốt rồi.” Một tràng cười khanh khách vang lên
ngay tại cửa.
Diện bộ y phục đen, trên tay cầm chiếc kính mát, người phụ nữ tươi cười
nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế dựa trong văn phòng.
“Quản lý Diệp, sao cô lại đến đây mà không báo trước để tôi cho xe ra
đón” Dù sao cũng mang chức vụ quản lý do bên Hàn Quốc phái tới thì đương
nhiên với thân phận trợ lý của Bùi Tạp Tư, Đại Lợi sẽ phải đối với cô
ta có một chút tôn trọng.
Diệp Chức Nhân thay đổi ánh mắt hướng về phía Đại Lợi nói “Không cần
phải lái xe tới đón tôi, tôi cùng Bùi tổng cũng không phải người ngoài,
chúng tôi thật sự là đồng cam cộng khổ, có phúc cùng hưởng có họa cùng
chia mà.”
“Dù nói thế nào đi nữa thì cô cũng là người đại diện của Hàn Quốc, chúng
tôi nên đi tiếp đón, lần sau có tới thì vui lòng gọi điện thoại cho trợ
lý thông báo trước” Bùi Tạp Tư cuối cùng cũng mở miệng, lời vừa rồi cố ý
nói cho cô ta biết rằng quan hệ giữa bọn họ giờ chỉ trên công việc.
“Thật sự không cần phiền phức như vậy, thôi hiện tại chúng ta nên bắt
đầu thảo luận một chút về phương án hợp tác đi.” Diệp Chức Nhân bước vào
văn phòng, sau đó cô ta tới ngồi vào chiếc ghế trước bàn làm việc của
Bùi Tạp Tư, ánh mắt hướng về phía trợ lý của Bùi Tạp Tư.
“Tổng Giám Đốc, tôi xin phép đi ra ngoài làm việc.” Sau khi nói xong,
Đại Lợi đi ra khỏi văn phòng. Hiện tại, đàm phán buôn bán là cơ mật,
đương nhiên trợ lý cũng không thể nghe được.
Diệp Chức Nhân lấy ra một tập văn kiện, đưa cho Bùi Tạp Tư. “Kế hoạch này là do đêm qua em nghĩ ra, anh xem thử thế nào?”
Bùi Tạp Tư tiếp nhận văn kiện, bắt đầu đọc, xem xong một loạt kế hoạch,
anh không thể không lắc đầu. “Ý tưởng của Diệp quản lý luôn luôn không
chê vào đâu được, quả nhiên rất tuyệt.”
“Ha ha… anh hối hận rồi sao?” Một giọng cười khiêu khích vang lên, Diệp
Chức Nhân bắt đầu xoay chủ đề câu chuyện về trước đây. “Đuổi em đi thì
anh thật sự đã mất đi một cánh tay đắc lực.”
“Tôi rất hối hận, nhưng không phải hối hận vì đã đuổi việc cô, mà là hối
hận vì đã có quan hệ với cô.” Bùi Tạp Tư khẩu khí mang vẻ tiếc nuối
“Nếu như thời gian có thể quay lại….”
“Có thể làm cho Bùi Tạp Tư anh hối hận cũng đủ chứng minh năng lực của
em rồi.” Cô ta nở nụ cười rồi đứng lên đi về phía anh. “Thế nào? Quan hệ
của vợ chồng anh chuyển biến tốt đẹp không. Nếu không thì anh có muốn
em giúp không nào?”
“Tôi không muốn chúng ta lại có quan hệ bên ngoài công việc.”
“Hiện tại anh cũng thật sự “ngoan ngoãn” rồi nhỉ? Vừa rồi khi em bước
vào công ty anh có tham quan qua, toàn thể nhân viên bốn nam và một bà
cô. Bùi Tạp Tư hiện tại ngay cả nhân viên nữ anh cũng không thuê thì
phải?” Diệp Chức Nhân cười nhạo, ánh mắt ái muội nhìn về mặt của Bùi Tạp
Tư.
Sau khi xin phép Tổng Giám Đốc, Tư Vũ ngồi taxi đi đến công ty của Bùi Tạp Tư.
Theo lý lẽ con tim mình, Tư Vũ biết cô không nghĩ muốn ly hôn. Nghĩ lại
chuyện tối hôm qua, anh thật sự tức giận, quả thật trong chuyện này cô
cũng có một phần trách nhiệm. Nghĩ lại, trên ngón tay mình mang một
chiếc nhẫn do người đàn ông khác tặng, nói nếu anh không nổi cơn điên
cuồng, không lên cơn ghen, vậy có nghĩa là anh vẫn còn yêu cô sao?
Nhìn anh tức giận như vũ bão, cô nên phấn chấn mới đúng.
Hoan Hoan rất thích anh, vì con gái cô cũng nên bỏ xuống quá khứ sao.
Tư Vũ lên tầng 25, đẩy ra cánh cửa lớn. Đại sảnh công ty không lớn lắm,
không nhìn thấy người nào cả, bên trong còn một cánh cửa, chắc là văn
phòng của Bùi Tạp Tư?
Tư Vũ trực tiếp đi tới, rất nhanh, cô nghe được giọng nói của Bùi Tạp Tư, tiếp theo là giọng nói của một người phụ nữ.
Hai người họ đang thảo luận với nhau, nội dung hình như không phải vì
công việc, sau cùng Tư Vũ nghe được câu nói “Quan hệ của vợ chồng anh
chuyển biến tốt đẹp không?”
Nội dung thảo luận sao lại nhắc tới cô?
Cánh cửa cũng không có đóng chặt, tại nơi khe hở, Tư Vũ nhìn vào bên trong….
Diệp Chức Nhân!
Chớp mắt, Tư Vũ cảm giác như bị người ta hung hăng đánh một bạt tai vào mặt mình, làm vỡ hết sự tôn nghiêm của bản thân.
Giả, toàn bộ đều là giả dối, anh ấy vẫn là còn lừa gạt cô.
Nào là lời nói sau này tuyệt đối không phản bội cô. Nào là yêu cô….
Thì ra là anh ấy vẫn còn lui tới với Diệp Chức Nhân, hai người bọn họ vẫn còn quan hệ với nhau.
Cô sẽ không tha thứ cho anh nữa.
Tư Vũ nản lòng thoái chí lắc đầu, sau đó lùi về sau mấy bước xoay người chạy ra khỏi công ty của anh.
Vừa lúc Tư Vũ đi vào thang máy thì khi đó tại nhà vệ sinh, Trương Lợi
vừa vặn bước ra. Một hình bóng vừa xoẹt qua làm cho anh ta nhíu mày suy
nghĩ, hình bóng này rất quen thuộc nha, giống như là đã gặp ở đâu rồi
thì phải.
Nhún nhún vai, tuy nhiên anh ta gặp qua không ít phụ nữ, người đẹp lại càng không thiếu, cuối cùng cũng không nghĩ ra là ai.
Cuối cùng, cô ký giấy thỏa thuận ly hôn, đưa cho luật sư.
Tâm đã chết, Tư Vũ cùng Ryan bắt đầu bước vào mối quan hệ yêu đương.
Chuyện này làm Ryan rất vui vẻ, mỗi ngày đều như là lễ Giáng Sinh. Ryan
tựa như ông già Noel, và Tư Vũ tựa như đứa trẻ nằm mơ thấy được quà, bởi
vì Ryan không ngừng tặng quà cho cô, đương nhiên không phải tất cả đều
là hàng xa xỉ, sang trọng, rất chu đáo chăm sóc cho cô. Đối với Hoan
Hoan, Ryan cũng rất tốt, phải nói là đang lấy lòng cô bé.
“Tư Vũ, em thật sự yêu Ryan sao?” Vũ Nghê mang cái bụng đã lớn hơn nhiều, ngồi ở đại sảnh hỏi người phụ nữ đang ngồi trên sofa.
“Dạ.” Tư Vũ gật gật đầu, cô không nghĩ muốn cùng Bùi Tạp Tư quan hệ gì nữa rồi.
“Ha ha, chỉ cần em thấy tốt thì được rồi, không phải hối hận nha….” Vũ Nghê nhắc nhở Tư Vũ.
“Chị à, em sẽ không hối hận” Tư Vũ lắc lắc đầu, sau khi bắt gặp Bùi Tạp
Tư cùng Diệp Chức Nhân ở cùng một chỗ, cô cũng không nói cho ai biết,
bởi vì chuyện này căn bản chính là một sự sỉ nhục cười nhạo cô ngốc
nghếch.