Chỉ Vì Hoàng Hôn Khó Tìm

Chương 29




Bầu trời trong xanh, trước điện Thái Hòa.

Nằm ở lưng chừng Triều Dương, hồ Phi Ngư như một chiếc gương lớn phản chiếu. Triệu Cát muốn nhìn ngắm cảnh "thiên giới", cho nên tốn không ít tiền tài vật lực đào cái hồ này. Nghe đâu ngay nước đổ vào hồ đều không phải tự nhiên mà có, tận Hoa Sơn Thái Sơn gì đó đem qua.

Quanh hồ rải rác thị vệ, bảo vệ lấy một nhóm cung nhân, thi thoảng có tiếng nữ nhân vui đùa.

- Minh Nguyệt, ngươi vẽ đến đâu rồi?

Lý Minh Nguyệt đang say sưa thì có tiếng nữ nhân sau lưng. Nàng vừa nghe tiếng đã biết ai đến, hôm nay nàng được người ta mời đi cùng lên đây.

Nàng đứng lên cung thân :

- Đế Cơ.

Chỉ thấy một nữ tử trạc tuổi Lý Minh Nguyệt, nàng ta mặc cung trang, giọng nói dịu dàng :

- Đã nói với ngươi bao lần. Ta với ngươi là bằng hữu mà, ở đây là ngoài cung, cũng không có người ngoài, cứ gọi ta là Gia Mẫn cũng được.

- Tiểu nữ không dám.

Lý Minh Nguyệt cười trừ.

Gọi Công chúa bằng tên thường, cái này cả thiên hạ chỉ có mấy người Hoàng đế Hoàng hậu Thái hậu gì đó, liền ngay cả phò mã trượng phu của nàng ta, nếu có cũng chẳng dám gọi. Lý Minh Nguyệt nàng cho dù thân với Công chúa đến đâu, cũng tuyệt đối không dám. Gọi linh tinh cả nhà bị chém đầu, không đùa được.

...

Gia Mẫn Đế Cơ là em gái đồng bào với Thái tử Triệu Hoàn, con gái của Sái Hoàng hậu quá cố.

Nàng không phải là con gái lớn của Triệu Cát, mà là Thất Đế Cơ, đứng thứ 7. Mấy vị tỷ tỷ của nàng số thì chết non, ai còn sống đều đã gả đi.

Nữ tử cổ đại 13 gả chồng, nhưng công chúa Hoàng gia thì lấy chồng muộn hơn. Nhưng muộn thì muộn, 16 tuổi là cao.

Thế nhưng, Triệu Gia Mẫn 18 vẫn chưa gả phò mã, không lẽ nàng có mặt xấu gì?

Hoàn toàn trái ngược, Triệu Gia Mẫn là một công chúa có thể nói là hoàn hảo. Bằng không cũng không thể khiến tài nữ kinh thành như Lý Minh Nguyệt chịu kết bạn.

Gia Mẫn Đế Cơ thừa hưởng genre nghệ thuật từ Triệu Cát. Nàng cực yêu thích cầm kỳ thi họa, cho nên rất được Triệu Cát sủng ái. Tuy nàng không xuất sắc nhất thiên hạ, nhưng có thể coi là một tài nữ.

Nói về dung nhan, nàng không được quốc sắc thiên hương như Lăng Vân, nghiêng nước nghêng thành như Văn Thành Bích, hay siêu phàm thoát tục như Liễu Thanh Nghi, nhưng vẫn có thể coi là một hotgirl. Nàng có một đôi mắt biết nói, đôi môi trái tim chúm chím. Một nữ nhân có 2 đặc điểm này, kết hợp với môi trường nuôi dưỡng từ nhỏ, không đẹp nữa thì là quái thai.

Cũng phải nói luôn, công chúa không phải ai cũng đẹp, thậm chí xấu không ít.

Môi trường là môi trường, genre vẫn là genre. Nếu trúng phải cha mẹ xấu xí, trừ phi con cái là genre lặn tổ hợp, còn không xấu vẫn sẽ xấu thôi, có là công chúa ăn ngon mặc đẹp cũng vô ích.

Nhân nhắc đến genre, mặc dù người ta nói trong cung đều là mỹ nhân thiên hạ, thực chất cũng không đúng toàn bộ.

Các cung tần thì có thể, nhưng hậu và phi thường là hôn nhân chính trị, không phải lúc nào cũng đẹp. Nếu như lại đụng phải Hoàng đế xấu trai, mà thường thì 90% Hoàng đế đều xấu đui mù, thì con cái cũng chẳng thể đẹp nổi.

May cho Gia Mẫn Đế Cơ, phụ hoàng nàng Triệu Cát coi như phong độ. Nói một câu chủ quan, phàm ai yêu cầm kỳ thi họa thường đều không xấu, khụ. Còn mẫu hậu nàng Sái Hoàng hậu, từng được xưng đệ nhất mỹ nữ Trường An.

Nhưng cái đẹp nhất của Gia Mẫn Đế Cơ không phải dung nhan, mà là tính cách. Nàng là số ít, thậm chí cực kỳ hiếm công chúa có tính cách đằm thắm đầy nội hàm. Nàng nhu mì dịu dàng, thiện giải nhân ý, hiếu thảo lễ nghĩa.

Một công chúa như vậy, có vấn đề gì mà vẫn chưa gả được?

Hay nàng đang chờ ai đó, tỷ dụ nam chính Phong ca? Khụ, bỏ đi.

Đều không phải. Mà là Gia Mẫn Đế Cơ mắc một chứng bệnh cổ quái, thân thể yếu ớt, thường xuyên ngất xỉu, nhất là ngày âm u. Đáng sợ hơn là, ban đêm nàng ngủ rất ít, thường xuyên thất thần, có khi còn tự ý ra ngoài như kiểu mộng du.

Chuyện này trong dân gian cũng có lưu truyền, có người nói nàng bị nguyền rủa. Một phiên bản khác là, nàng bị ma ám.

Cho nên nàng tạm vẫn chưa gả cho ai.

...

Trở lại bên hồ Phi Ngư.

Tuy trong lòng quý mến, cũng rất thương cho bệnh tình Đế Cơ, nhưng khoảng cách thân phận hai người quá cách biệt, Lý Minh Nguyệt chỉ đành kính từ xa. Đế Cơ gọi nàng vẽ tranh thì nàng vẽ, hỏi gì thì nàng đáp đó mà thôi.

Triệu Gia Mẫn nghiêng đầu hỏi :

- Ngươi vẽ xong chưa?

- Cũng vừa xong rồi, mời Đế Cơ xem.

Triệu Gia Mẫn đưa mắt nhìn, trầm trồ khen :

- Ồ, kiểu vẽ gì đây? Chính là phong cách mới của Minh Nguyệt đó sao?

- Không phải, kiểu vẽ này cũng không phải do tiểu nữ nghĩ ra.

Triệu Gia Mẫn hiếu kỳ hỏi :

- Vậy thì ai? Trương họa sư?

Trương họa sư tên Trương Trạch Đoạn, là một họa sĩ nổi tiếng thời Tống. Lăng Phong từng gặp ở bờ sông Khai Phong.

Lý Minh Nguyệt lắc đầu nói :

- Là một bằng hữu của tiểu nữ.

- Bằng hữu?

Triệu Gia Mẫn quen biết Lý Minh Nguyệt, cũng biết nàng ta chưa hề tỏ vẻ khâm phục ai bao giờ. Nhoáng cái không biết thần thánh phương nào lại khiến Lý Minh Nguyệt chịu “học hỏi”, chẳng lẽ vị ẩn sĩ cao nhân nào?

Nàng hỏi :

- Người đó có ở Quốc Tử Giám không? Ta có biết không?

Gia Mẫn Đế Cơ cũng đang theo học ở Quốc Tử Giám với Lý Minh Nguyệt. Còn nhớ ngày trước Lăng Vân từng nói chuyện với Lăng Phong chuyện công chúa học trong Quốc Tử Giám, cũng chính là nàng này.

Lý Minh Nguyệt lắc đầu thần bí :

- Không. Hắn thậm chí còn chẳng phải là sĩ tử.

- Là nam tử sao? Biết vẽ, lại không phải sĩ tử, vậy thì là gì?

- Là một tên dâm tặc đáng ghét.

- A?

Triệu Gia Mẫn không khỏi che miệng kinh hô. Lý Minh Nguyệt biết mình thất thố, vội sửa lời :

- Tiểu nữ lỡ lời. Hắn là một thương nhân.

- À.

Triệu Gia Mẫn lúc này mới vỗ vỗ bộ ngực sữa.

"Ẩn sĩ cao nhân" trong lời Lý Minh Nguyệt, dĩ nhiên là Lăng Phong. Khi xưa lúc mới thành lập Phong Vân tơ lụa, Lăng Phong chỉ cho Lý Minh Nguyệt phong cách phác họa hiện đại. Lúc đó hắn cũng chỉ nói sơ sài, không ngờ đến giờ Lý Minh Nguyệt đã phát triển thành trường phái riêng.

Có tiếng nữ nhân tinh nghịch vang lên :

- Hai người các ngươi làm gì mà ngẩn ra đó?

Chỉ thấy một thiếu nữ tầm 11 12 tuổi chạy lại, nàng ta cũng mặc cung trang, chẳng qua tay áo xắn lên cao, mặt đã đỏ bừng, chắc vì chạy nhảy vui đùa mà thành.

Triệu Gia Mẫn nhíu mày nhẹ giọng :

- Xảo Vân, xem bộ dáng của muội chút đi. Còn ra thể thống gì.

- Hìhì, biết rồi thưa tỷ tỷ ...

Ra là một công chúa khác.

Triệu Xảo Vân, Cửu Đế Cơ. Nàng ta cùng cha khác mẹ với Triệu Gia Mẫn.

Triệu Xảo Vân vì còn nhỏ nên rất tinh nghịch. Hơn thế mẹ nàng ta là đương kim Hoàng hậu Trưởng Tôn thị, lại là con duy nhất, nên chẳng biết sợ ai là gì.

Nhân tiện nói, Hoàng tử Tần Vương Triệu Khánh chẳng phải cũng là con của Hoàng hậu Trưởng Tôn sao. Vì sao nói Triệu Xảo Vân là con một?

Thực ra, Triệu Khánh chỉ là con nhận nuôi của Trưởng Tôn thị. Nhận Triệu Khánh chính là biện pháp để nàng ta đăng cơ Hoàng hậu.

Chuyện đằng sau việc xưng hậu này, còn rất dài dòng khúc chiết, tạm sẽ nói sau.

Lúc này, Triệu Xảo Vân đang nhón chân đánh giá bức tranh của Lý Minh Nguyệt, nói :

- Lý Minh Nguyệt ngươi vẽ cũng đẹp à nha. Dạy cho ta được không?

Triệu Gia Mẫn lại phải nhắc Hoàng muội :

- Xảo Vân không được lỗ mãng.

Nói thì vậy, chính nàng cũng muốn nghe Lý Minh Nguyệt trả lời ra sao.

Lý Minh Nguyệt cười gượng đáp :

- Cái này ... cũng không phải do tiểu nữ nghĩ ra, không dám tùy tiện chỉ cho người khác.

Triệu Xảo Vân trừng mắt :

- Gì? Kẻ nào cái gía lớn vậy? Lý Thiên Tường sao? Hừ, về ta nói Phụ hoàng truyền một đạo chỉ, hắn không dám không chỉ.

- Xảo Vân ...

Đúng lúc này, một nữ nhân bỗng động nhẹ thân.

“Ùm”

- A, Đế Cơ, Đế Cơ ... ngã xuống hồ rồi!

Sau đó là tiếng hỗn loạn.

- Người đâu, người đâu .... Mau mau ...

...

Bên ngoài.

Đứng ở đây có thể nhìn được cảnh tượng ở hồ Phi Ngư. Tuy nhiên muốn tiến đến đó thì phải qua hai ba lớp cấm quân mới được.

Mấy thiếu niên nam nữ nội tu đang buồn chán trò chuyện.

- Sắp tới có Đại Kiếm hội, xem ra kiểu gì cũng có đại chiến với Ma môn.

- Kiếm hội? Ta nghe mấy sư huynh chữ Vân kể, chẳng qua chỉ giao lưu linh tinh, đánh thì ít mà nói thì nhiều, cũng chả có hứng thú gì đâu.

Phan Sư Quân ra vẻ hiểu biết.

Bấy lâu Phan Sư Quân như người vô danh, chỉ được cái mác sư huynh nhập giáo trước. Ngay trong đệ tử chữ Sư dù xếp cao hơn Trương Sư Chính, tên tuổi gã vẫn kém hơn hẳn.

Sở Linh hỏi :

- Ma môn mạnh lắm sao?

Phan Sư Quân hắng giọng :

- Cũng không có gì, chẳng qua võ lâm cứ thích đồn đãi mà thôi. Nếu chúng mạnh thật, bây giờ giang hồ đều do chúng quản cả, làm gì phải trốn tránh khắp nơi.

Trương Quân Bảo lúc này mới nói :

- Theo ta biết, Ma môn không phải là một môn phái cụ thể, mà chỉ là một cái tên cho võ lâm Tây Vực. Nghe nói phương bắc cũng có Ma Giáo.

Phan Sư Quân hơi sượng mặt gỡ gạc :

- Ờ, chuyện này ... có lẽ mấy sư huynh chữ Vân mới biết rõ hơn.

- Đại sư huynh?

Phan Sư Quân gật đầu nói :

- Đệ không thấy lâu nay họ đều ít xuất hiện sao? Thực ra bọn họ đang làm nhiệm vụ bên ngoài, không chừng đều đã đụng độ người của Ma môn. Với lại, trong hàng chữ Vân, người biết rõ về Ma môn nhất là "phản đồ" họ Doãn, bởi y chính là người của Ma môn.

- Nghe nói lần trước hắn đánh bị thương Lục sư tôn.

Phan Sư Quân bĩu môi nói :

- Làm sao có thể. Hôm đó có tận mấy trăm cao thủ Ma môn quần công Lục sư tôn. Đệ nên biết, Lục sư tôn là Trường Chân Tử, cái gì cũng có thể hết, riêng nội lực không bao giờ hết dễ vậy. Nếu một đấu một bất kể là ai, đánh đến hôn thiên ám địa người thiệt cũng là chúng đó.

Quân ca không ở tràng mà chém cứ như thật.

Tiểu Hoa từ đầu chỉ im lặng nghe.

Lúc này, Tôn Tuyết Kha là nữ nhân mẫn cẩm, để ý thấy Trương Quân Bảo căng thẳng khác thường liền hỏi :

- Quân Bảo, có chuyện gì sao?

Trương Quân Bảo nhíu mày một lát, thốt lên :

- Có người lộ sát ý.

Phan Sư Quân căng thẳng nhìn quanh, sau đó lại cười :

- Ài, dĩ nhiên phải có. Đạo Quân đang ở đây, kiểu gì cũng phải có cao thủ tọa trấn. Nói không xa, ngay sư phụ bên trong cũng là cao thủ còn gì.

Trương Quân Bảo lắc đầu :

- Không đúng.

Chúc Tề Bưu trầm mặt, gã từng chiến Trương Quân Bảo, biết rõ Quân Bảo không thích làm trò. Ngoài ra, gã biết rõ Trương Quân Bảo mạnh không phải kiếm pháp, cũng không phải thân pháp, mà là độ linh mẫn với sát ý. Chính cái này khiến gã bại trận bán kết.

Phan Sư Quân cố gắng quan sát, nhìn ra phía xa, rồi lại nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Trương Quân Bảo, gã đột nhiên phì cười :

- Haha, ta hiểu rồi. Không phải cao thủ đâu, mà là mỹ nữ.

- Mỹ nữ? - Trương Quân Bảo ngẩn ra.

Nói rồi hắn nhìn theo hướng nhìn của Phan Sư Quân.

Mấy người Tiểu Hoa Sở Linh cũng nhìn theo.

Xuyên qua hàng rào cấm quân, chỉ thấy phía đối diện hồ Phi Ngư là một nhóm nữ nhân ríu rít. Ở giữa đúng là có một nữ nhân mặc cung trang khá xinh đẹp.

Phan Sư Quân nhìn Trương Quân Bảo đăm chiêu càng khẳng định suy nghĩ của mình, đại loại tên Quân Bảo này "nai tơ", gặp tiểu thư xinh đẹp thì căng thẳng lại nhầm thành gặp cao thủ.

Phan Sư Quân vừa định cười nhạo gì đó, Trương Quân Bảo bỗng trầm giọng :

- Ra tay rồi.

Lúc này chính là lúc nữ nhân kia thình lình ngã xuống hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.