Chỉ Vì Gặp Em

Chương 19




Có thể làm cho Tô Mộc lộ ra nụ cười như vậy thật sự không bao nhiêu người, mà Tô Thấm là một trong số đó. Khác với Chu Từ, Tô Thấm chuyện gì cũng dám nói, nhưng về ngoài lại thật đoan trang nghiêm túc. Hai loại khác biệt cực đoan làm người ta có cảm giác thật khiêu chiến. Dù hiện tại nàng không ở bên cạnh, nhưng khí tức này vẫn làm Tô Mộc cảm giác nàng như đang ở trong gang tấc.

Tiên sinh, nghe nói anh đang ở một mình phải không? Có cần phục vụ ngoài ý muốn hay không? Tôi cam đoan tay nghề của tôi là tốt nhất.

Vậy sao? Trọn gói không?

Đương nhiên là trọn gói, con người của em anh đâu phải không biết, một là không làm, cần làm phải làm nguyên bộ!

Nhưng anh không có nhiều tiền như vậy a.

Tiền không thành vấn đề, chỉ cần cảm tình sâu sắc, việc tiền tài có thể thương lượng.

Vậy cần bao nhiêu?

Ai nha, anh thật là, sao luôn nhắc tiền tiền, chẳng qua em trả tiền cho anh được rồi chứ.

Không được, con người của anh bán nghệ không bán thân, muốn hỏi thêm một tiếng, cho anh bao nhiêu tiền? Đủ mua cái bánh bao không?



Bên kia điện thoại, Tô Thấm vui vẻ trò chuyện, khi nàng nghe được Tô Mộc nói mua bánh bao, lại bật cười ngặt nghẽo, thậm chí chảy cả nước mắt. Nàng biết tối nay mình sẽ ngủ một giấc thật ngon. Không biết là từ khi nào Tô Thấm đã có thói quen vui đùa như vậy, không tán gẫu vài câu trêu chọc với Tô Mộc, nàng thậm chí còn cảm thấy không quen.

Sáng hôm sau.

Khi Tô Mộc đi ra khỏi khách sạn, Sở Tranh đã nhận được tin tức xuất hiện trước mắt Tô Mộc. Chẳng qua so sánh với ngày hôm qua, hiện tại Sở Tranh có chút câu nệ. Không còn biện pháp, bởi vì thanh niên trước mắt chính là quyền chủ tịch huyện Hoa Hải mới nhậm chức, trong vài năm tương lai hắn chính là người đứng đầu ủy ban huyện danh xứng với thực. Kỳ thật nếu không phải người truyền lời là Lư Đào, Sở Tranh thật không dám tin đây là sự thật.

Nhắc tới trong lòng Sở Tranh cũng không phục!

Nhưng không phục cũng vô dụng, hắn phải tuân thủ nghiêm ngặt một điều, đó chính là tôn trọng Tô Mộc. Tô Mộc là chủ tịch huyện, điều này đã quyết định hết thảy. Sở Tranh cũng không phải thật sự muốn rời khỏi quan trường, cho nên một ngày trong lòng hắn còn tồn tại ý nghĩ này, nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt chế độ cấp bậc.

Tô chủ tịch…

Không cần nói, đây là kế hoạch thư hôm qua anh đưa cho tôi, anh xem trước một chút. Đúng rồi, ăn sáng chưa?

Tô Mộc hỏi.

Đã ăn rồi!

Sở Tranh đáp.

Ăn rồi thì thôi, tôi phải ăn sáng, anh xem trước đi, sau khi xem xong thì nói tôi nghe một chút.

Tô Mộc mỉm cười nói.

Dạ!

Tô Mộc dùng điểm tâm ngay trong khách sạn, là do Đoạn Bằng mua trở về. Sở Tranh bắt đầu lật xem kế hoạch thư, mặc dù đây là kế hoạch thư của hắn, nhưng đã được sửa chữa. Ban đầu Sở Tranh không cho là đúng, hắn cho rằng kế hoạch của mình đã đủ toàn diện, không còn khả năng sửa chữa dù chỉ một chút.

Nhưng hiện tại xem qua những nơi được sửa chữa, vẻ mặt Sở Tranh nhất thời biến hóa. Hắn làm sao cũng không ý thức được, một phần kế hoạch thư vốn tưởng rằng thật hoàn thiện lại có nhiều địa phương có thể thay đổi. Hơn nữa những điểm mà Tô Mộc thay đổi, đều nhất châm kiến huyết, chỉ cần làm theo phần kế hoạch thư này thật sự càng thêm hoàn mỹ.

Tô Mộc, tuyệt đối không đơn giản!

Có thể trở thành một chủ tịch huyện, tuyệt đối có bổn sự của mình!

Sở Tranh đã thu hồi niềm kiêu ngạo, bắt đầu cẩn thận xem văn kiện. Đợi sau khi hắn xem xong, Tô Mộc cũng đã ăn sáng xong, tùy tiện lau miệng cười hỏi:

Thế nào?

Tô chủ tịch, phần kế hoạch này của ngài thật sự hoàn thiện, trước kia những suy nghĩ của tôi xác thực chưa đủ.

Sở Tranh ngượng ngùng nói.

Thiếu sót của ai kỳ thật không đáng để lo, đó là bởi vì anh không đứng ở độ cao của tôi nhìn nhận vấn đề. Anh nên biết, vị trí khác nhau góc độ nhìn nhận cũng khác nhau, điều này không có gì đáng trách. Nhưng dù sao cũng phải nói, kế hoạch thư của anh không tệ. Thế nào, có hứng thú đi theo tôi làm việc hay không?

Tô Mộc đi thẳng vào vấn đề.

Chỉ một câu nói như vậy, rơi vào trong tai Sở Tranh như sấm sét giữa trời quang!

Trong ý nghĩ của Sở Tranh, hắn chỉ cần được Tô Mộc xem trọng là đã đủ, hiện tại lại vẫn có thể nhảy lên trời, trở thành thư ký của Tô Mộc, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng, làm sao có thể a?

Sau thoáng thất thần ngắn ngủi, Sở Tranh do dự nói:

Tô chủ tịch, theo lý mà nói ngài tôn trọng tôi như vậy, tôi không thể từ chối. Nhưng có lẽ ngài vừa tới huyện Hoa Hải, còn chưa quen thuộc tình huống nơi này, tình huống của tôi khác với người khác, nếu trở thành thư ký của ngài, chỉ sợ sẽ rước phiền toái cho ngài.

Nguyên lai là vì việc này!

Nhưng tâm tình lo lắng như vậy lại làm Tô Mộc vui vẻ, hắn biết Sở Tranh cũng không phải người lỗ mãng, là một người tâm tư nhanh nhẹn, ý nghĩ chu đáo hơn Tô Mộc tưởng tượng. Nói thật, ở trên người Sở Tranh có một khí chất giống Đỗ Liêm, nhưng lại có thêm tinh thần dám liều về phía trước hơn Đỗ Liêm. Chỉ cần có cỗ tinh thần này, Sở Tranh vĩnh viễn sẽ không thay đổi thành lão bánh quẩy như hồ ly.

Mà người như vậy Tô Mộc cũng muốn bồi dưỡng!

Nếu anh lo lắng Lý Thiếu Quân, không cần thiết. Hoặc là anh nghĩ tôi là quyền chủ tịch huyện Hoa Hải, còn sợ hắn sao? Sở Tranh, tôi chỉ hỏi anh một câu, anh không cần có bất kỳ băn khoăn, có nguyện ý trở thành thư ký của tôi hay không?

Tô Mộc quả quyết hỏi.

Nguyện ý!

Sở Tranh quyết đoán nói.

Lời đã nói tới đây, nếu Sở Tranh còn không biết nên làm sao lựa chọn thì thật quá ngu xuẩn. Đúng vậy, hắn suy nghĩ vấn đề thật không chu đáo. Nếu có Lư Đào đi theo, Tô Mộc nghĩ muốn dùng hắn còn không biết rõ tình huống của hắn? Đã biết còn dám nói như vậy, đã tỏ rõ ý tứ Tô Mộc thật sự muốn dùng mình, không hề sợ hãi Lý Thiếu Quân. Nhưng Sở Tranh cũng biết sau lưng Lý Thiếu Quân chính là Lý Thiên Thạc, người này là chủ nhiệm đại biểu nhân dân huyện, hiện tại Tô Mộc chỉ là quyền chủ tịch huyện, còn phải trải qua cửa ải của đại biểu nhân dân, nhưng dưới tình huống như thế Tô Mộc cũng dám dùng hắn, điều này chẳng lẽ còn chưa nói rõ vấn đề sao?

Tô Mộc thật sự rất quyết đoán!

Đi theo người như vậy làm việc, có lẽ thật sự có thể thoát khỏi khốn cảnh hiện tại. Nếu lại tiếp tục thất bại, lại có là gì? Chẳng qua hắn tiếp tục trồng hoa là được, còn có gì mà không thể qua.

Vậy được rồi! Hiện tại anh còn hồ sơ trong văn phòng ủy ban, Lư chủ nhiệm, anh đi an bài một chút, chuyện kế tiếp anh không cần đi theo, để Sở Tranh đi cùng tôi là được, anh về trước đi. Dù sao trong nhà còn cần người trấn thủ!

Tô Mộc cười nói.

Dạ!

Lư Đào vội đáp.

Nếu như có thể Lư Đào vẫn muốn tiếp tục đi theo Tô Mộc, nhưng hắn biết có Sở Tranh ở đây, kiến thức của Sở Tranh cũng không kém hơn hắn. Như vậy hắn cũng không cần tiếp tục đi theo làm gì, hơn nữa Tô Mộc lại bảo hắn về “nhà”. Là về nhà mà không phải về văn phòng ủy ban huyện. Chữ “nhà” khiến cho quan hệ giữa hắn cùng Tô Mộc kéo thật gần, cũng làm cho Lư Đào biết Tô Mộc thật sự muốn dùng hắn mà không phải đã có Sở Tranh thì vứt bỏ hắn.

Lư Đào rất nhanh thu thập xong đồ vật rời khỏi, đương nhiên trước khi đi, hắn đặc biệt gọi Sở Tranh sang một bên thật nghiêm túc dặn dò công việc, hơn nữa căn dặn những gì mà thư ký cần phải chú ý.

Đợi sau khi Lư Đào đã đi, Tô Mộc mỉm cười nói:

Đi thôi, thừa dịp bây giờ còn chút thời gian, về nhà thu thập đồ vật của anh, ít nhất phải nói với cha anh một tiếng, sau đó chúng ta khởi hành đi qua hương trấn kế tiếp!

Chủ tịch, không cần đâu, tôi cũng không có đồ vật gì cần thu thập cả.

Sở Tranh vội vàng nói.

Đi thôi, đi tới nhà anh nhìn xem.

Tô Mộc chỉ cười nói.

Dạ!

Sở Tranh nhìn thấy thái độ Tô Mộc kiên quyết, cũng không dám nói thêm lời nào, xoay người cùng Tô Mộc đi về nhà.

Nhà Sở Tranh.

Lúc này Sở Hãn Sinh như đang ở trong nước sôi lửa bỏng, hắn thật không nghĩ tới tính tình con mình quật cường tới như vậy. Mẹ của Sở Tranh là Lương Tĩnh ngồi cạnh chồng, nhìn thấy Sở Hãn Sinh chỉ gục đầu buồn bực hút thuốc, lại nhìn bà mối nổi danh nhất trấn Hắc Tước ngồi gần đó, lộ nụ cười bất đắc dĩ.

Lão Sở, tôi nể tình chúng ta làm hàng xóm nhiều năm cho nên mới nói với ông như vậy, nếu không đổi lại là người khác tôi cũng không quan tâm như thế đâu. Ông không hiểu thôi, tôi vì chuyện của Sở Tranh nhà ông thật sự kháo nát tâm. Hiện tại thật vất vả có người yêu thích Sở Tranh nhà ông, hai người còn do dự cái gì chứ. Hơn nữa khuê nữ Uông gia cũng là cô gái xinh xắn không phải sao.

Thím ba cười nói không ngừng.

Thím ba, sự tình không thể nói như vậy, tiểu Tranh nhà tôi cũng có ý nghĩ riêng của nó đó thôi.

Lương Tĩnh nói.

Có ý nghĩ của mình, có ý tưởng cái rắm!

Thím ba nhanh miệng mắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.