Chỉ Vì Gặp Em

Chương 13




Ánh mắt là một điều kiện thành công thật trọng yếu, ánh mắt không đủ, không rộng rãi, hoặc là một kẻ vô tích sự, hoặc là sống đần độn thất vọng. Cho dù hiện giờ trải qua cuộc sống hiển hách, nhưng sớm muộn gì cũng vì điều kiện như vậy mà bị hủy diệt. Không biết đã có bao nhiêu người ngã trong vấn đề này. Nhưng kỳ quái chính là, nhiều khi sau này bọn hắn biết lúc đó mình quá vô tri, nhưng ở thời điểm đó không nghĩ như thế.

Nguyên nhân thật đơn giản: quán tính!

Thói quen thành tự nhiên, đúng là một hiện tượng thật đáng sợ!

Lý Thiếu Quân chính là người như vậy!

Bên trong cảnh nội huyện Hoa Hải, Lý Thiếu Quân ỷ vào mặt mũi của Lý Thiên Thạc luôn đi ngang. Muốn chết chính là hắn đã thói quen với thái độ đi ngang như thế. Cho dù bí thư huyện ủy Lý Tuyển có cường thế, không phải cũng không dám trở mặt công khai với Lý Thiên Thạc sao? Lý Tuyển còn không dám làm gì hắn, càng khỏi nói những người khác. Chính vì thế thái độ ngang ngược của Lý Thiếu Quân ngày càng bành trướng, dù sao có Lý Mộng hầu hạ bên người Lý Thiên Thạc, chỉ cần lão gia hỏa kia một ngày chưa chết, Lý Thiếu Quân cũng không cần sợ hãi ai.

Lý Thiếu Quân cũng là hạng người lòng dạ độc ác, vì độc hưởng tôn vinh, vì làm cho quang vinh vĩnh viễn duy trì, chẳng những hắn dựa vào Lý Thiên Thạc hoành hành ngang ngược, còn kéo cả mấy đứa con của Lý Thiên Thạc xuống nước. Hiện tại hai con trai của Lý Thiên Thạc đã biến thành người nhàn rỗi ăn không ngồi rồi. Nếu không phải hắn băn khoăn Lý Thiên Thạc sẽ trở mặt, thậm chí còn vươn ma trảo vào con gái bảo bối của Lý Thiên Thạc.

Dựa vào cái gì lão già kia có thể lên chị của hắn, chị hắn phải đem thanh xuân chôn cho một lão già, mà hắn không thể nếm thử hương vị của con gái lão già kia!

Đương nhiên, ý nghĩ như vậy Lý Thiếu Quân chỉ chôn giấu trong lòng, không dám thực hành, nếu hắn dám làm như vậy, hắn biết mình cách ngày diệt vong không xa. Nếu không có Lý Thiên Thạc làm chỗ dựa, hắn thật sự không cách nào chơi chuyển trong huyện này.

Không có việc gì, không cần để ý tên quyền chủ tịch kia, chúng ta vẫn tiếp tục ngày tháng tiêu diêu của mình. Hàn Dĩnh, dạo thời gian gần đây nhóm hàng kia bán thế nào? Sau khi bọn hắn chơi thử, hưởng ứng ra sao?

Lý Thiếu Quân hỏi.

Quân ca, hàng của chúng ta làm sao có chuyện kém cỏi, sau khi chơi xong bọn hắn đều khen không dứt miệng. Nhưng hàng quá ít, nếu có nhiều hơn đều có thể bán hết!

Hàn Dĩnh nghe Lý Thiếu Quân nói như vậy, cũng không hề đem Tô Mộc để trong lòng.

Nếu như vậy…

Lý Thiếu Quân cân nhắc:

Được, anh nghĩ biện pháp kiếm thêm một ít, em mau chóng bán hết đi, gần đây anh cần tiền.

Cần tiền? Làm gì vậy?

Hàn Dĩnh tò mò hỏi.

Đương nhiên là…

Khi nghe được lời nói của Lý Thiếu Quân, Hàn Dĩnh chấn kinh, nàng làm sao cũng không nghĩ tới Lý Thiếu Quân lớn gan như vậy, trước kia dám làm, bây giờ còn dám chơi với lửa. Chẳng lẽ hắn không sợ bản thân chơi không nổi, chết người sao?

Sao vậy? Sợ anh xảy ra chuyện sao?

Lý Thiếu Quân cười tà hỏi.

Quân ca, anh làm như vậy rõ ràng là công trình bã đậu, nếu bị điều tra, thật sự nguy hiểm lớn.

Hàn Dĩnh lo lắng nói.

Ha ha, anh biết em đối với anh tốt nhất rồi, yên tâm đi, anh sẽ xử lý tốt!

Thật sự không có việc gì?

Có gì chứ, được rồi, đã dàn xếp xong, nói em cũng không hiểu. Tới đi, hiện tại anh lại muốn nữa rồi.

Thấy ghét!



Sáng hôm sau.

Tô Mộc cùng Đoạn Bằng tùy tiện ăn điểm tâm ở ngoài đường, sau đó đi vào tòa lầu ủy ban huyện. Sau khi Tô Mộc vào văn phòng, thân ảnh Lư Đào liền xuất hiện. Bởi vì tạm thời Tô Mộc còn chưa chỉ định thư ký, cho nên Lư Đào nhận nhiệm vụ này. Mà Lư Đào cũng rất thích vị trí như vậy, bởi vì có nhiều cơ hội tiến vào tầm mắt của Tô Mộc.

Trong quan trường sợ nhất là bị đẩy sang biên duyên, cho dù có bản lĩnh nhưng nếu bị bỏ quên, kéo dài vài năm rau cúc vàng đều lạnh. Cho nên đừng nghĩ có thể cậy tài khinh người, đó là hành vi ngu xuẩn nhất.

Lư chủ nhiệm, ngồi đi, tôi muốn hỏi chút chuyện.

Tô Mộc cười nói.

Dạ!

Lư Đào ngồi xuống, thật cung kính nhìn Tô Mộc. Là đại quản gia của ủy ban huyện, vị trí của Lư Đào bãi vô cùng đoan chính.

Đối với người như Lư Đào, Tô Mộc cũng muốn sử dụng. Không vì điều gì khác, chỉ nói Lư Đào quen thuộc tình huống trong huyện Hoa Hải đối với Tô Mộc mà nói có trợ giúp rất lớn.

Lư chủ nhiệm, anh là người của huyện Hoa Hải, tôi muốn hỏi ưu thế tài nguyên trong huyện là gì?

Tô Mộc hỏi.

Tô chủ tịch, nếu anh hỏi tài nguyên ưu thế của huyện, ngoại trừ hoa cỏ thật sự không còn loại tài nguyên nào khác. Khí hậu nơi này tốt, nhưng tốt thì có ích lợi gì, đây là do ông trời cấp cho, cũng không thể xem như cơm ăn đi.

Lư Đào nói.

Di!

Tô Mộc nghe lời nói của Lư Đào, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Bởi vì hắn mẫn tuệ cảm nhận được, khẩu khí của Lư Đào so sánh với hôm qua đã có ý tứ thân cận. Điều này làm Tô Mộc thật giật mình, chẳng lẽ vì hôm qua nhắn ra tín hiệu với hắn hay sao? Nghĩ tới đây trong mắt Tô Mộc lướt qua ánh sáng, trên tay không chút chần chờ lấy ra điếu thuốc đưa cho Lư Đào.

Lư Đào nhanh chóng đứng dậy tiếp nhận!

Ngay nháy mắt tay hai người đụng chạm, trong lòng Tô Mộc không khỏi tỉnh ngộ, không ngờ là như vậy! Đây thật sự là cử chỉ vô tâm, ai ngờ chỉ một hành động như vậy sẽ mang tới điều ngoài ý muốn. Nếu để Lý Tuyển hay biết, phỏng chừng sẽ bị hộc máu.

Bởi vì trong khuy tư của Lư Đào chính là, Tô Mộc dám nói làm chỗ dựa cho người của ủy ban huyện, nhất định phải nghĩ mọi biện pháp đáp lên chiến thuyền lớn của Tô Mộc!

Xem ra xế chiều hôm qua mở hội nghị thường ủy, Tô Mộc chủ động yêu cầu tạm thời ngưng điều chỉnh nhân sự ủy ban huyện, làm những người ngồi trên vị trí trong ủy ban đều có ý tưởng. Phải biết rằng trong những người bị điều chỉnh, còn có Lư Đào. Ở trong kế hoạch của Lý Tuyển, Lư Đào bị điều đi để thay người của mình. Sau đó Lư Đào sẽ bị ném xuống hương trấn làm trưởng trấn, đây là điều mà Lư Đào tuyệt đối không muốn đối mặt.

Cho nên ngày hôm qua Lư Đào còn chút chần chờ, nhưng thái độ hôm nay đã thật minh xác!

Không minh xác không được!

Mọi người đều biết hội thường ủy do Lý Tuyển nắm giữ, mà Tô Mộc dám nói chuyện vì bọn họ, điều này rõ ràng muốn làm chỗ dựa cho họ. Có chỗ dựa như vậy còn không dựa vào, chẳng lẽ chờ bị điều chỉnh mới được sao? Lư Đào bọn họ thật sự không biết, lúc ấy Tô Mộc chỉ tùy ý nói một câu mà thôi, nhưng dù họ biết thì đã có sao? Bọn họ nhất định sẽ mượn cơ hội tiếp xúc. Bởi vì họ đã không còn đường lui, chỉ phải làm như vậy mới ổn.

Đừng nói là vấn đề tài nguyên của huyện Hoa Hải, dù Tô Mộc muốn tìm hiểu thêm chuyện khác, Lư Đào cũng sẽ nói ra.

Lợi ích trong vô tình trói buột cùng nhau, Lư Đào tuyệt đối sẽ không buông tha.

Chủ tịch, thuốc lá này của ngài không đơn giản a!

Lư Đào rít một hơi thuốc, vẻ mặt vui mừng nói.

Nhìn dáng của anh rõ ràng là ghiền hút thuốc. Được, hiện tại tôi không còn bao nhiêu, cho anh một hộp vậy!

Tô Mộc nói xong liền đem hộp thuốc lá ném cho Lư Đào, Lư Đào tiếp nhận liếc mắt nhìn qua, trong mắt càng thêm vui mừng.

Thật sự bị hắn đoán trúng!

Đây là thuốc lá đặc cung trong truyền thuyết chỉ có quan lớn cấp tỉnh bộ mới có tư cách có được!

Loại thuốc lá đặc cung này cho dù là lãnh đạo thành phố chưa hẳn có được, hiện tại mình có thể hút thuốc này, đúng là có phúc. Mà sau lưng loại thuốc lá đặc cung này, chuyện đầu tiên Lư Đào nghĩ tới chính là Tô Mộc tuyệt đối có hậu trường, thậm chí còn mạnh hơn Bạch Trác rất nhiều. Người có thể tùy ý hút loại thuốc lá này, sao là người bình thường? Nghĩ tới trước kia Tô Mộc chính là chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy, ý niệm trong lòng Lư Đào càng thêm kiên định.

Kiên quyết đi theo Tô Mộc!

Chủ tịch, chuyện chiều hôm qua tôi đã nghe nói, chẳng những là tôi, mấy người kia cũng biết. Nói thật, chúng tôi thập phần cảm kích đối với tín nhiệm của chủ tịch, chủ tịch, từ hôm nay tôi cam đoan hết thảy hành động đều nghe theo lời chỉ huy!

Lư Đào đúng là dứt khoát!

Cho dù là Tô Mộc cũng không nghĩ tới Lư Đào là người quyết đoán như vậy, mặc dù trong đó có nguyên nhân khó giữ được địa vị, nhưng cũng không đến nỗi kiên quyết như vậy đi. Lời nói thẳng thắn như thế, chỉ còn kém một chút nói thẳng từ nay chỉ nghe lời của Tô Mộc mà thôi.

Lư chủ nhiệm nghiêm trọng, tôi chỉ luận sự mà thôi.

Tô Mộc cười nói.

Dù sao chúng tôi biết nên làm thế nào.

Lư Đào nói.

Nếu đã quyết định, Tô Mộc cũng không cần tiếp tục từ chối, không khí giữa hai người càng thêm thoải mái.

Lư chủ nhiệm, không biết anh có nghiên cứu vấn đề của trạm thu phí trong huyện hay không?

Tô Mộc cười híp mắt hỏi.

Lư Đào nghe được lời này, trong lòng run lên, thầm thán phục, Tô Mộc thật không đơn giản, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã có thể chú ý việc này. Đừng nghĩ đây không phải đại sự, thường thường loại việc này sẽ mang tới điều ngoài ý muốn khó thể tưởng tượng.

Tỷ như vấn đề trạm thu phí!

Lư Đào vốn có nghiên cứu, hắn suy đoán Tô Mộc hỏi ra lời này tuyệt đối không phải vô tình, nhất định có ý tứ muốn khảo nghiệm hắn. Hoặc là không nói, nếu cần nói thì phải tìm lời có trọng lượng mà nói ra.

– Chủ tịch, quan hệ tới vấn đề trạm thu phí trong huyện chúng ta, đúng là một chiếc bánh ngọt màu mỡ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.